Hà Ý Nhiên mặt lạnh nhìn bà ta, cũng quét mắt nhìn về phía hai phụ nhân kia một cái. Hài lòng khi thấy hai người đó giật mình, người cũng xoay về, lưng cứng còng.
Y tiếp tục lên tiếng: "Ngươi nghĩ xem có trưởng bối nào như ngươi đi đặt điều lên người hậu bối như ngươi không? Xuống xe ngay cho chúng ta! Một văn tiền của ngươi, thứ cho chúng ta không nhận nổi".
Cuối cùng Vương Lệ cũng vẫn phải giận dữ xuống xe. Bà ta cũng không mặt dày đến mức, bị người ta nói như vậy mà vẫn cố làm như không có gì. Xem chừng độ mặt dày của bà ta, còn chưa luyện đến mức được như đường muội của bà ta Vương Thúy Hoa.
Vương Lệ xuống xe, không khí trên xe bỗng chốc trầm xuống. Yên ắng đến mức ngoài tiếng quất roi của Trương tam thúc ra thì không còn âm thanh gì khác. Hai phụ nhân Thanh Thúy cùng Hoa Tam, cũng biết điều không nói chuyện nữa. Chắc là lo sợ bị Hà Ý Nhiên đuổi xuống xe như Vương Lệ kia. Phải biết Vương Lệ kia là vợ của Tộc trưởng họ Phó, còn bị "nàng" đuổi không giữ mặt mũi, huống chi là hai nàng ta không thân quen cũng không phải thân thích.
Phó Thần vỗ vỗ nhẹ lên lưng Hà Ý Nhiên, đưa nước uống đựng bên trong ống trúc lên miệng y:" sao rồi?".
Hà Ý Nhiên đảo đảo mắt, lắc lắc đầu. Nước này sáng nay y đã nhân lúc Phó Thần không để ỳ mà bỏ thêm linh tuyền vào trong, hai người còn chưa uống ngụm nào. Cơn nhộn nhạo trong bụng cũng không đỡ hơn chút nào, nên y hé miệng uống một ngụm. Quả nhiên uống vào dạ dày cũng dễ chịu hơn một chút. Cơ thể nguyên thân quá yếu, ở Hà gia còn đỡ đến Phó gia có mười ngày nhưng bữa no bữa đói. Xem chừng dạ dày đã có chút tổn thương. Y phải từ từ dưỡng trở lại.
Qua chuyện vừa rồi, xem chừng hiện giờ hai người y và Phó Thần ở trong thôn, có rất nhiều tin đồn thất thiệt. Không nói cũng biết là do Vương thị kia làm ra những chuyện tốt này. Chung sống hòa bình là chuyện tốt, nhưng cũng có nguy cơ tiềm ẩn phía sau. Trong thôn ai cũng nghĩ hai người họ là quả hồng mềm, muốn bóp sao thì bóp muốn nói sao thì nói. Y là muốn an bình sống qua ngày, chứ không phải là cam chịu. Nhân dịp này lấy Vương Lệ kia ra khai đao là rất tốt, mặc dù sau khi Vương Lệ kia về thôn chắc chắn sẽ gieo ra những tin đồn không hay ho gì về việc hôm nay. Nhưng không phải y không nói gì thì bà ta vẫn nói những lời không hay đấy ư? Vậy thì ít ra y có tiếng cũng phải có miếng á!
Hoa Tam qua chuyện vừa rồi cũng lờ mờ nhận ra, tân tức phụ này của Phó Thần cũng không phải quả hồng mềm như vẻ ngoài y vẫn thể hiện. Thím ta đảo tròng mắt cười giả lả:" Nhà Phó Thần, hai người hôm nay mua nhiều đồ như vậy tốn kém không ít đi. Nhìn hai người các ngươi, thím lại nhớ ngày trước nhà thím mới phân gia cũng vậy. Ngoài miếng đất và căn nhà tranh ra, không có gì nữa. Phải tốn rất nhiều bạc mua sắm".
Thanh Thúy thấy vậy cũng chen mồm vào:" haizz, ta nghe nói các ngươi phân gia là tịnh thân phân gia phải không? Thôn chúng ta ai cũng nói như vậy! Thật không hiểu, Phó lão gia tử Phó gia nghĩ gì khi để trưởng tử tay không phân gia như vậy nữa?".
Phó Thần cũng không đáp lời thím ta, chỉ yên lặng vuốt nhẹ lên lưng Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên trợn mắt xem thường hai người họ. Vẫn chưa đủ có phải không? Này lời hai người họ nói vào tai nghe thì có vẻ bất bình thay cho Phó Thần và y, nhưng hàm ý nói ra khác nào đẩy lên đầu hai người y và hắn tội danh bất hiếu. Ai mà không biết nhà nào ở trong thôn, cha mẹ trong nhà đều có vài người thường bất công với một hai đứa con của chính mình. Chỉ cần không làm quá lên như Vương thị và Phó Huân thì cũng không ai chỉ trích gì. Nhưng dù cha mẹ có bất công, ngươi là hàng xóm còn có thể bàn luận một hai. Ngươi là con chỉ có thể chịu đựng hoặc lựa chọn phân gia như Phó Thần. Nếu ngươi hùa theo lời nói hàng xóm về cha mẹ chồng ngươi, khác nào tự rước lấy cả tấn nước miếng của người trong thôn đổ vào nhà ngươi.
Hà Ý Nhiên vừa rồi đã phát uy với "trưởng bối" là Vương Lệ, cho nên hiện giờ không tiện diễn tiếp nhân vật mặt đỏ* trong kinh kịch nữa. Nói gì thì y tuyệt đối không hùa theo hai người bọn họ được.
(Nv mặt đỏ: trong kinh kịch trung quốc xưa có hai nhân vật chính. Hóa trang màu trắng là nhân vật thiện, còn màu đỏ là nhân vật phản diện).
Y vén sợi tóc trước trán rũ ra về sau bên tai, cười nhợt nhạt nhìn hai người Thanh Thúy:" nói gì thì nói cha mẹ luôn đúng. Chỉ trách Thần ca nhà ta không được hai lão nhân gia chủ trạch yêu mến. Nhưng dù sao hai chúng ta vẫn phải cố gắng sống tiếp, và tự dựa vào chính mình để vươn lên, hai thím nói có phải không?".
Thanh Thúy cùng Hoa Tam hơi sửng sốt, khi Hà Ý Nhiên đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy. Hai thím ta đành phải gật đầu như gà mổ thóc phụ họa theo y.
Hà Ý Nhiên hài lòng ngả lưng dựa vào mấy cây vải phía sau lưng, rũ mi không nói gì nữa. Y đang suy nghĩ thêm một mục tiêu tiếp theo, vào sau mục tiêu đầu tiên làm đại thổ hào nơi này trong đầu. Chỉ cần y có đủ tài lực, có tiếng nói nhất định thì sẽ có thể muốn nói gì thì nói, không quan tâm đến miệng đời cùng ánh mắt của thôn dân. Sau đó, y sẽ có thể tùy tiện xử trí mấy kẻ mắt nhãn kém và lắm miệng này. Phó Thần siết lấy bàn tay của Hà Ý Nhiên, vẫn không mở miệng nói thêm gì. Hắn cảm thấy bản thân có hơi hối hận khi từ bỏ mọi thứ trước kia, về đây làm thôn dân. Nếu không, tức phụ nhi của hắn không đến nỗi đi một bước, nói một câu đều phải nhìn sắc mặt từng người như bây giờ.
Hà Ý Nhiên nhận ra, huynh đệ tốt cùng giường đang im lặng không tiếng động an ủi mình. Y cười tít mắt nhìn lên Phó Thần, tỏ vẻ y không sao cả!
Tràn ngập đáy mắt Phó Thần là đau lòng cùng áy náy. Tức phụ nhi người gặp người mến như vậy. Không lí nào phải để y chịu khó chịu khổ, chịu bị người ta xem thường.
Xe bò không nhanh không chậm đi về phía trước, bỏ hai bên cánh đồng lúa chín vàng cùng dãy Thanh Lâm rậm rạp lại phía sau.
Về đến đầu thôn, hai phụ nhân kia nhanh chóng đưa một văn tiền cho Trương tam thúc, rồi ôm rổ xoay mông rời khỏi. Một câu cảm ơn cũng không nói với Hà Ý Nhiên và Phó Thần phía sau, đã cho họ đi nhờ.
Trương tam thúc lắc lắc đầu nhìn theo hai phụ nhân nọ. Khi đến cổng nhà hai người thuê. Ông cho xe dừng lại, lên tiếng:" tổng cộng mười văn tiền. Trừ đi hai văn của hai người kia, hai người các ngươi trả thêm tám văn là được".
Phó Thần cũng không nhiều lời, trả cho Trương tam thúc mười văn tiền như đã thỏa thuận. Còn đưa thêm hai văn lúc trước nhờ thúc trông đồ đạc giúp họ. Hắn trả tiền xong, liền xuống xe nhanh chóng khuân hết đồ trên xe vào sân.
Trương tam thúc muốn đưa bốn văn tiền cho Hà Ý Nhiên.
Nhưng y cũng đẩy trở lại cho thúc, cười tủm tỉm nói:" là nên. Thúc cứ nhận lấy, không phải chúng ta đã thỏa thuận tốt trên trấn rồi sao? Hai người kia cũng không trả thêm nhiều gì. Thúc tự giữ, thêm vào mấy văn nữa mua chút thịt cho đại thẩm ở nhà thêm món cho bữa cơm. Không phải sắp ngày mùa rồi sao? Bữa cơm cần thêm đồ ăn mặn á!".
Trương tam thúc cười rộ lên, ông nhận ra hai phu thê Phó trưởng tử này không phải là người không biết lễ nghĩa. Hôm qua dọn nhà, Phó Thần mượn xe kéo của ông cũng trả cho tức phụ ông vài văn tiền. Hôm nay cũng không để ông thiệt, tức phụ hắn còn nói chuyện khiến người nghe dễ chịu như vậy. Xem ra Hà nha đầu của Hà gia này, không giống trong lời đồn mà người trong thôn nói lúc trước chút nào.
Hà Ý Nhiên cùng Trương tam thúc nói vài lời nữa, rồi mới quay người giúp đỡ Phó Thần mang mấy vật dụng linh tinh nhẹ nhàng vào trong sân.
"Đi vào trong nhà nghỉ ngơi, ta tự làm được". Phó Thần ôm sọt tre vào cửa, nhìn tức phụ nhi đầu đầy mồ hôi ôm đồ đi vào.
"Rất nhẹ mà, đồ nặng ta bê không nổi". Hà Ý Nhiên cười cong mắt nói, cũng không để ý hắn nữa mở cửa nhà chính rồi mang đồ vào trong.
Phó Thần chân dài nhanh nhẹn ôm hết đồ trên xe bò xuống để vào sân. Gật đầu chào hỏi Trương tam thúc, hắn đóng then cài cổng gỗ lại mới tiếp tục chuyển đồ từ ngoài sân vào nhà chính.
Hà Ý Nhiên cầm miếng rẻ xé từ y phục cũ ra. Đi vào bếp xắn tay áo dọn dẹp qua một lượt, mới chỉ huy Phó Thần mang nhu yếu phẩm vào trong phòng bếp. Hiện giờ chưa có thuốc diệt chuột an toàn, nơi này lại là nông thôn có rất nhiều chuột. Đồ đạc mua về phải để thật kĩ. Dầu mỡ cũng phải cho vào bình gốm, không những phải đậy kĩ mà phía trên còn phải cho thêm nước trong nắp đậy đề phòng gián và kiến.
Hoàn cảnh sống với mọi thứ đều đơn sơ thiếu thốn, nhưng Hà Ý Nhiên vẫn rất vui vẻ. Ít ra nơi này ngoài mấy kẻ khó ưa như Vương thị và Vương Lệ vừa rồi. Nhưng cũng có tốt như Chu đại ca cùng Chu tẩu tử, hai người họ cũng giúp đỡ y và Phó Thần khá nhiều việc. Chưa kể Hà gia bên kia nữa. Không khí nơi đây cũng trong lành không khói bụi, và quan trọng là không có tang thi!
Phó Thần nhìn tức phụ nhi khom người bận rộn trong bếp, khóe môi hắn không tự chủ được cũng cong lên.
"Cần ta giúp gì không?". Hắn đi vào trong tiện tay giúp Hà Ý Nhiên bê bình gốm dưới mặt đất lên.
Hà Ý Nhiên cũng không khách sáo:" huynh mau tới giúp ta nhóm bếp, ta còn phải đun nước tiêu độc chén đũa mới mua về nữa".
Phó Thần nghe lời, cúi xuống cầm đá đánh lửa nhóm bếp lò lên. Bếp lò ở nông thôn đều là hai cái xây kề liền nhau, một cái nấu nướng một cái to hơn dùng để đun nước nóng. Hà Ý Nhiên không biết nhóm bếp, sau này đành học sau. Hà đại thiếu gia tỏ vẻ, không gì có thể làm khó được Hà đại thiếu gia vừa soái vừa thông minh như y!
Chờ nước được đun tốt, Phó Thần mang thùng gỗ vào lấy nước nóng ra nghe theo chỉ dẫn của Hà Ý Nhiên thả hết chén đũa vật dụng nấu cơm vào trong chậu nước nóng tiêu độc.
"Sau một lát hãy vớt ra rửa lại sạch sẽ, nhà chúng ta chưa có tủ chén. Huynh vào nhà mang cái bàn cũ ra cọ sạch, để lát nữa rửa chén đĩa xong còn để chén bát lên. Ta đi nấu cơm, đã trưa quá rồi. Chúng ta trưa nay ăn mỳ có được không? Ta làm mỳ thịt ngon cho huynh ăn".
"Được". Phó Thần tay không ngừng làm việc, đầu cũng chẳng nâng lên trả lời tức phụ nhi.
Hà Ý Nhiên cười cười, người này nói thêm một câu sẽ chết người hay sao. Y xoay người, mang những đồ ăn mới mua trên trấn hôm nay ra xử lí.
Y tính toán làm món mì sợi trứng cho bữa trưa, nên chỉ cần lấy bột mì ra còn gạo trắng liền cất gọn vào.
Muốn làm mì trứng sợi trước hết cần nhào bột với nước, đong lượng bột đủ cho hai người họ ăn. Đổ nước vào, cho thêm chút muối vào trong bột. Sau đó y lôi trứng gà mà hôm qua Chu đại ca tặng ra, ngẫm nghĩ lại đổi trứng gà trên tay với trứng gà trong không gian. Đập ba trái vào chén to, khuấy đều lòng trắng cùng lòng đỏ cho quyện vào nhau. Cuối cùng, cho tất cả hỗn hợp trứng đã đánh tan đổ vào bột. Dùng tay nhồi bột khoảng vài phút đến khi bột quyện lại thành một khối dẻo mịn. Y mang một tấm vải màn sạch sẽ trong nhà ra, đặt bột vào chậu gỗ nhỏ ủ tầm ba mươi phút.
Trong lúc chờ bột nghỉ đủ thời gian, Hà Ý Nhiên lại bận rộn lấy dao thớt ra. Chặt xương mua của hàng thịt và lấy thêm một miếng thịt bò trong không gian ra rửa sạch. Cho xương ống cùng tảng thịt bò bằng bàn tay vào nồi nước nóng trần qua cho hết bọt và mùi hôi. Mới bắt đầu hầm cùng gia vị mới mua, y còn lén cho thêm vỏ quế cùng hoa tiêu thơm lừng nữa. Thi thoảng hớt bọt là được rồi.
Cải xanh và rau thơm ăn kèm cũng không thể thiếu. Hà Ý Nhiên vừa nhặt rau, vừa vui vẻ hát một ca khúc đang thịnh hành ở thế giới cũ của y trước khi dịch tang thi bùng phát.
Sau khi Phó Thần rửa xong tất cả đồ đạc, cất gọn lên bàn gỗ liền đi vào trong bếp hỗ trợ.
Hà Ý Nhiên nhìn lên, cười cười với hắn. "Sự thức thời" của huynh đệ tốt luôn làm y hài lòng, đưa cho nam nhân cái chày gỗ:" huynh giúp ta cán bột thành miếng to dài mỏng, lát nữa ta sẽ cắt thành sợi sau".
"Được". Phó Thần bảo sao nghe vậy. Nhanh chóng cán bột theo yêu cầu của tức phụ nhi.
Thịt bò và nước xương hầm đã mềm nhừ. Mùi hương bốc lên ngào ngạt trong bếp nhỏ. Ngửi được mùi thơm mê người, bụng hai người Hà Ý Nhiên cùng Phó Thần cũng có chút đói.
Hà Ý Nhiên đưa rau cho Phó Thần ra giếng nước rửa sạch, y bắt đầu mang dao ra thái mì trứng thành từng sợi nhỏ đều tăm tắp. Lưỡi dao dùng lực đều nhau hạ xuống, từng sợi mì nhỏ hơn chiếc đũa đều tăm tắp thành hình.
Múc chút dầu đậu nành cho vào chảo, lại làm thêm hai cái trứng chiên lòng đào. Lúc này, Hà Ý Nhiên mới cho mì vào nồi nước trụng sơ đổ vào hai bát để sang bên cạnh. Y không ăn được nhiều nhưng Phó Thần lượng cơm lại lớn, tô của Phó Thần phải trụng nhiều mì hơn chút. Lấy rổ rau cải xanh mướt từ tay Phó Thần, y đổ vào nồi nước vừa trụng mì, vài phút đủ làm chín rau rồi. Nhanh chóng vớt thịt bò đã hầm mềm cùng nồi nước hầm xương ra thớt gỗ to, cắt thành từng lát mỏng. Mùi thơm càng sực lên tận mũi.
Xong hết tất cả, y rải thịt bò cắt lát và trứng chiên, cùng rau cải lên tô mì đã được trụng trước đó. Đổ nước hầm xương trong veo vào, rắc chút hành thái và rau thơm lên thêm vào mỗi tô chút xì dầu. Món mì trứng sợi đã hoàn thành.
"Để ta bê". Phó Thần cho hai tô mì vào khay gỗ bê lên nhà chính.
Hà Ý Nhiên cầm đũa lên theo sau hắn:" ăn thôi, ăn tạm bữa trưa. Tối làm cơm, xào món ngon cho huynh ăn".
Phó Thần gật đầu, đón lấy đũa từ tay tức phụ nhi. Hai người không nói chuyện nữa.
Hà Ý Nhiên cúi đầu ăn mỳ, ừm! mùi vị không tệ. Quả nhiên Hà Ý Nhiên chỉ ăn được non chén, còn bao nhiêuc đưa hết cho Phó Thần.
"Ngon chứ?". Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm nhìn hắn.
Phó Thần cũng không chê, ăn đến đầu đầy mồ hôi. Tức phụ nhi nấu ăn rất ngon, hắn chưa ăn qua món mì nào có mùi vị lạ như vậy nhưng mùi vị lại rất ngon.
"Rất ngon". Nam nhân lời ít ý nhiều, cũng chẳng nghĩ được lời gì hay để nịnh nọt.
Sau khi ăn xong, Hà Ý Nhiên nhìn nam nhân thu dọn chén đũa đi rửa. Y lên tiếng:"nhân tiện buổi trưa nhà ai cũng đang ăn cơm. Huynh qua nhà Chu đại ca, mời huynh ấy và Chu tẩu tử đưa mấy đứa nhỏ tối qua nhà chúng ta ăn cơm. Nhớ ghé qua lão trạch bên kia gọi cả nhà nhị đệ nữa".
Phó Thần gật đầu:" đã biết".
Hà Ý Nhiên ngẫm nghĩ:" còn chưa mua đủ rau và rượu. Huynh đừng quên đó, mua rau thì vào nhà trong thôn. Mua giúp ta hẹ, cải thảo, khoai tây, cà tím nữa. Mỗi thứ hai cân nhé".
Phó Thần:" được".