Cho dù có muốn cưới thì cũng phải tìm được người, rồi có bạc đưa sính lễ cho nhà gái, chưa kể —— mấy người Tần thị thị sẽ chịu cảnh chung đụng sớm chiều, rồi chia sẻ nam nhân nhà mình cho nữ nhân trẻ trung khác ư?
Có nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nếu vậy, việc nói ngoài Tam phòng còn Kỳ Tú là hán tử duy nhất chưa thành thân ra, thì Đại phòng và Nhị phòng Kỳ gia rất có nguy cơ tuyệt hậu.
Đối với chuyện này của Kỳ gia, tất cả thôn dân mới đầu còn thổn thức một chút, nhưng sau đó ngẫm lại thì thấy đây là do Kỳ gia bọn họ tự chuốc lấy. Nếu ngay từ đầu Kỳ gia bỏ ra mười năm lượng bạc nộp lên, thì đâu đến mức bị quan sai triều đình đã phạt bạc mà cả người cũng bị bắt đi.
Hành động này của Kỳ gia trong mắt thôn dân chính là việc vuốt râu hùm!
Kỳ Hạ Thu hiện tại đối diện với Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân xác thực có chút e dè, kiêng sợ nhưng Tần thị chỉ cần nghĩ đến con trai tội nghiệp của mình bị quan sai bắt đi trưng binh, còn mang theo cả phần lớn đồ cưới của bà ta thì trong lòng run lên, sau đó lại giận dữ, nghĩ tiểu tiện nhân này, bao giờ mới bị thiên lôi đánh chết.
Tần thị nghiến răng oán hận một câu. "Thành thân gần năm cũng không thấy bụng nó có động tĩnh, chắc chắn là trời cao có mắt làm tiểu tiện nhân kia gặp báo ứng, sinh không nổi hài tử rồi đi!".
Kỳ Huy Nguyệt hiện tại tai không chỉ thính như tai tó, mà tất cả ngũ quan cũng đặc biệt vượt trội, khi xe bò đi chưa xa, y quay đầu lại nhoẻn miệng cười. "Đúng vậy nha! Đúng là trời cao có mắt, báo ứng rơi xuống đúng người đúng tội. Lại nói, ta đây còn trẻ, tính cả tuổi mụ năm nay mới mười sáu tuổi, cơ hội của ta còn rất nhiều, nhưng ai kia thì muốn sinh cũng sinh không nổi nữa rồi!".
Tần thị thấy đối phương chọc thủng vào nỗi đau của bà ta, thì hỏa khí dâng cao, cả người tức đến run rẩy, động tác quá lớn, thùng xe la chỉ có hai thanh gỗ chắn không có vòng bảo hộ, bà ta lập tức ngã xuống, không chỉ như thế, theo bản năng khi ngã còn kéo theo cả Kỳ Hạ Thu cùng ngã cái "rầm" xuống mặt đất.
Tần thị đau hô ầm lên, tay chân quơ quào làm sao cũng không dậy nổi, Kỳ Hạ Thu hét lên một tiếng thảm sau đó liền cắn chặt răng không nói, trong lúc giãy dụa muốn đứng lên, thì nghe tất cả mọi người có mặt cười nói hai người nương và nàng ta ngã thật xứng đáng mà đỏ hồng con mắt, nàng ta nghĩ cứ dính dáng đến Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân, là nàng ta và người nhà nàng ta chưa bao giờ gặp chuyện gì tốt. Nàng ta cảm thấy mất mặt, muốn xoay người đi về nhà, nhưng lại nghĩ đến thật vất vả nương mới đồng ý đưa nàng ta đi Huyện thành một chuyến, vì kế hoạch đã tính toán của bản thân, cho nên nàng ta đành nhẫn nại, cố gắng bỏ qua tất cả biểu cảm chê cười của mọi người lại, cắn răng đỡ Tần thị lên xe. Âm thầm ghi bút hận này lên người Kỳ Huy Nguyệt hai người.
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi rời đi tầm mắt khỏi hai người Tần thị.
Tần thị được đỡ lên xe la thì liền trừng mắt nhìn những người đang cười mình và con gái bà ta một cái, vừa bám chặt vào thanh chắn gỗ vừa xoa thắt lưng, lẩm bẩm mắng. "Thứ đồ chết tiệt này! Sao không nhanh đi chết đi!? Đúng là có cha nương sinh không có cha nương dưỡng, thứ sao chổi, khắc cả nhà chúng ta! Ai ya!".
Kỳ Hạ Thu cảm thấy phiền muốn chết, nếu nương nàng ta không mở miệng chế giễu Kỳ Huy Nguyệt trước thì hai người họ đâu cần mất mặt như vậy, nàng ta khẽ nhíu mày. "Nương, sau này mọi chuyện thành công, con sẽ đòi lại tất cả công bằng cho nương và một nhà chúng ta! Ngài đừng nói nữa!".
Tần thị đảo hai tròng mắt nghĩ đến kế hoạch của con gái bà ta lần này, thì lập tức ngậm chặt miệng lại.
Dương thẩm sắc mặt không mấy tốt, đôi hàng mày gắt gao nhíu lại nói. "Nhà bọn họ thật đúng là chưa từ bỏ ý định! Lần nào cũng muốn quấn lấy hai người các ngươi rồi tự tìm chuyện mất mặt, thật là không biết xấu hổ! Bọn họ có lẽ vẫn còn không biết bản thân bọn họ giống hệt như khỉ làm xiếc!".
Hồng thẩm cười khinh thường. "Nếu biết xấu hổ, một nhà đó đã sớm dọn khỏi thôn rời đi nơi khác sinh sống!".
Kỳ Hạ Thu lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của hai người, nếu trước đây đối với Kỳ Huy Nguyệt —— nàng ta cũng chỉ là có chút ghen tị, nghĩ đối phương không cha không nương dựa vào cái gì lại tốt số hơn mình, có thể gả cho một hán tử có năng lực như Đoạn Hành Vân thì hiện tại, khi thấy sinh hoạt của Kỳ Huy Nguyệt tại Đoạn gia trôi qua ngày càng tốt, trong lòng nàng ta lại là oán hận nồng đậm.
Đoạn Hành Vân đưa mắt nhìn hai người Tần thị và Kỳ Hạ Thu, thành công làm Kỳ Hạ Thu rụt vai và cổ lại, hắn cũng không mấy bận tâm mà nhanh chóng rời đi ánh mắt, nhưng tốc độ đánh xe bò trên tay dễ dàng có thể thấy đã được tăng nhanh hơn vài phần.Đến trấn trên, Đoạn Hành Vân liền lấy lý do đi gặp Tiền chưởng quầy có chút việc, nên để tiểu tức phụ nhà hắn ở lại bến tàu cùng mấy người Dương thẩm, còn hắn đánh xe bò rời đi.
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi nhìn theo thằng chồng nhà mình, Đoạn Hành Vân không nói, y cũng biết thằng chồng ranh con nhà mình lại nghĩ ra chủ ý xấu gì rồi. Dù sao thì y luôn tin tưởng chồng nhà mình tuyệt đối, gạt bỏ ý nghĩ ra sau đầu, y bắt đầu vén tay áo tự đứng bếp làm chén mỳ lạnh đầu tiên.
Trác Túc Triệt và Lục Chấn Đình đã nhận được tin tức, cả hai cùng nhau chạy ra bến tàu, tìm đến sạp nhỏ "Món Ăn Ngon" thì thấy Kỳ Huy Nguyệt đang trụng mỳ đến khí thế, trước sạp đã có khách nhân đứng xếp hàng chờ gọi món.
Đoạn Hành Vân phía bên kia đúng là đã nghĩ ra vài chủ ý xấu, hắn đánh xe bò đến thẳng cổng Nam trấn, đi tìm Thiết Ngưu để hắn cho người đi theo dõi Tần thị và Kỳ Hạ Thu một chuyến.
Thiết Ngưu nhìn thấy "cây thần tài" đến, không những không vui mừng đón tiếp mà còn trưng vẻ mặt khó nói, đích thân ra ngoài cửa hang ổ tiếp đãi Đoạn Hành Vân, trong lòng hắn hiện tại đang rất sợ đối phương lại giao cho hắn việc gì đó "kinh hãi thế tục", khi biết chỉ là theo dõi hai nữ nhân thì hắn mới thở phào một hơi. "Gia, tiểu nhân thấy rất khó hiểu, ngài bình sinh làm gì mà sao nhiều kẻ thù như vậy nha?".
Hết chủ bạc, Huyện lệnh, con gái Huyện lệnh, thư sinh ăn chơi, giờ lại là hai nữ phụ nhân nông gia?
Đoạn Hành Vân câu môi cười, nhướn mày. "Muốn biết?".
Thiết Ngưu nhìn vẻ mặt này của đối phương thì khá cảnh giác. "Sao có thể? Tiểu nhân chỉ là tiện miệng nên hỏi vài câu!".
Giờ Tỵ sơ khắc, bến tàu Đại Thủy hiện tại đã đầy người đến người đi, lúc này có một con thuyền rất lớn dừng lại, đậu leo trên bến. Từ trên thuyền có mấy nam nhân đi xuống, dáng người ai lấy đều cao gầy, trên người đều ăn mặc quý khí, nhìn kĩ cũng không thấy bọn họ giống với các thương nhân khác, phía sau bọn họ còn có vài gã sai vặt đi theo hầu hạ.
Nam nhân đi đầu có đôi mắt hẹp dài, không để ý đến ánh mắt ngắm nhìn của người xung quanh, hắn nói với người bên cạnh. "Lục gia chính là cùng người nơi này mua bán trao đổi mấy món ăn mới lạ miệng kia?".
Vẻ mặt gã sai vặt đầy cung kính. "Dạ! Đại thiếu gia, chúng tiểu nhân phải mất đến hơn ba tháng mới tra ra được, món lạp xưởng xông khói, thịt heo ướp tương, ướp muối đặc biệt đó đều được Lục đông gia Lục Chấn Kiêu trao đổi mua bán ở đây, Tiểu công tử Quốc công phủ Trác Túc Triệt chính là người trung gian!". Chưa hết, bọn gã không thể tìm hiểu kĩ hơn người giao hàng cho Lục gia, chính là bởi tiểu công tử của Quốc công phủ Trác Túc Triệt này đã nhúng tay ngăn cản tất cả tai mắt ở nơi này!
Quan hệ của Trác Túc Triệt và Lục gia vẫn luôn rất tốt, bao năm giao hảo, cho nên Tiêu Chấn Đình không cảm thấy chuyện này có gì lạ cả.
Chỉ tiếc, đối thủ của hắn —— hắn và Tiêu gia lựa chọn giao hảo cùng Nhị phòng Quốc công phủ và Nhị phòng Đoạn tướng quân phủ, cũng chính là phe cánh của Mai Quý phi, còn Lục Chấn Kiêu và Lục gia hắn lại lựa chọn Đại phòng Quốc công phủ, người bọn họ ủng hộ là Hoàng hậu nương nương đương triều!
Trời đã định hắn và Lục Chấn Kiêu phải đối đầu!
Tuy chỉ là vài món thịt và củ cải muối cay được chế biến theo kiểu cách mới lạ, nhưng thời gian qua Lục gia ở Kinh thành đã hốt được một lượng tiền tài không hề nhỏ, cũng đồng thời hấp dẫn được khẩu vị chán ăn của vài vị quý nhân lớn trong hoàng cung đại nội, tháng Tám sắp tới là cuộc chiến tranh giành danh hiệu Hoàng Thương ba năm một lần giữa các thương nhân lớn khắp Đại Tĩnh triều, nếu cứ chiếu theo tình hình hiện tại, Lục gia phần thắng lớn hơn nhiều so với Tiêu gia hay các thương nhân khác. Bởi vì tiêu chí để đánh giá và lựa chọn Hoàng Thương của các vị trong cung đầy quyền lực kia không chỉ giới hạn trong vải vóc hay lụa là, trà tửu tiến cống mà còn ở tất cả các phương diện khác, đặc biệt là Thái hậu và Hoàng hậu nương nương rất thích mỹ thực. Đây cũng là lý do mà đương gia hiện tại của Tiêu gia là Tiêu Chấn Đình hắn có mặt ở nơi này!
Tiêu Chấn Đình nhếch khóe môi, đưa mắt dạo khắp nơi ở bến tàu, một ánh mắt này của hắn liền chạm phải hai thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, một người là Tiểu công tử của Quốc công phủ, người còn lại là tiểu công tử của Lục gia, đối thủ bao năm nay của Tiêu gia hắn —— Lục Chấn Đình!
Tiêu Chấn Đình bước chậm rãi đi đến, khi hắn đi đến chỗ nào thì người xung quanh đều tự giác nhường đường, sau khi hắn đi qua thì đám đông lại ồn ào trở lại, đôi mắt hẹp dài đánh giá sạp hàng nhỏ nơi hai người Trác Túc Triệt đang đứng, ánh mắt không tự chủ được dính chặt lên một thân ảnh nhỏ nhắn mặc váy dài thuần sắc đứng sau quầy xe, đang trò chuyện cùng hai người kia.
Đối phương xem chừng là một tiểu phụ nhân tuổi tác không lớn, đã búi tóc cài trâm, khuôn mặt bị che kín bởi một chiếc khăn thêu che mặt tinh tế cũng thuần bạch sắc, chỉ lộ ra một đôi mắt cong cong, Tiêu Chấn Đình nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào của đối phương, một cảm giác quen thuộc bỗng dâng lên tận sâu trong lòng hắn.
Rất quen!
Tiêu Chấn Đình nhìn tấm biển hiệu nho nhỏ trên quầy xe bốn bánh, ở trên viết ba chữ "Món ăn ngon".
Lại nhìn lại nơi này, sạp hàng nhỏ cũng không lớn, đặt vừa bốn cái bàn, gần như không còn chỗ ngồi, rất nhiều người đều đứng hoặc ngồi xổm ăn, còn có người mua xong rồi đem đi, phía trước sạp còn có rất đông người đang xếp hàng, có người mặc lụa là, có hán tử nông gia bần cùng rách rưới, có phụ nhân xách giỏ.
"Đại thiếu gia, sạp hàng nhỏ đó bán đồ ăn nêm nếm gia vị tương đối mới lạ, khẩu vị tuy là thiên về cay nhưng cay sảng khoái, tiểu nhân cũng đã từng nếm thử vài lần, đồ ăn rất ngon mà giá cả lại rất rẻ!". Gã sai vặt lên tiếng.
Mấy người Tiêu Chấn Đình mang tới đều ở bên ngoài quan sát rất lâu, lại không biết rằng Kỳ Huy Nguyệt cũng đang âm thầm quan sát bọn họ.
Một đám người quần áo hoa lệ, diện mạo gây chú ý, chưa kể ánh mắt của nam nhân đi đầu chưa bao giờ rời khỏi người mình.
Với tiềm chất gây thù chuốc oán bậc thầy!
Y vẫn nên cẩn thận không cần đắc tội, kiếm phiền phức vào người thì hơn!
Tiêu Chấn Đình gật đầu, bỏ qua bao con mắt bất mãn của những người xung quanh đang đứng xếp hàng, hắn đi thẳng tới trước sạp hàng nhỏ.
Khi đối diện cùng Kỳ Huy Nguyệt, hắn đưa mắt trắng trợn đánh giá, rồi nhìn chằm chằm y.
Kỳ Huy Nguyệt đã nhận ra sắc mặt không mấy tốt của tất cả khách nhân và hai người Trác Túc Triệt, y nhíu mày lên tiếng. "Khách quan, nếu muốn chọn món thì ngài cần xếp hàng!".
Tiêu Chấn Đình nhếch môi cười. "Ta ở kinh thành xa hoa cũng chưa bao giờ phải xếp hàng!".
Hắn đã nhìn đến rõ ràng, đôi mắt của tiểu phụ nhân này rất giống một người hắn quen đến không thể quen hơn, điều hắn cần là hắn muốn nhìn xem khuôn mặt của đối phương trưởng thành thành dáng vẻ gì, thì mới có thể xác định!
"Ngươi nghĩ cả Đại Tĩnh triều này đều là đất đai thuộc quyền sở hữu của Tiêu gia ngươi?". Trác Túc Triệt híp mắt cười nhìn người vừa đến.
Tiêu Chấn Đình bật cười trào phúng, nụ cười không đạt đến ánh mắt, hắn chắp tay về phía Trác Túc Triệt. "Tiểu công tử, không ngờ lại gặp ngài ở đây! Còn có —— Tiểu công tử Lục gia thân là thần y nổi danh bận rộn, cũng có nhã hứng đến vùng thôn quê hẻo lánh này du lãm hay sao?! ".
Lục Chấn Đình nhíu mày lại, không đáp lời gã, dễ dàng nhận ra hắn là một người phân biệt đến rạch ròi, thích hay ghét một ai thì sẽ trực tiếp thể hiện ra mặt.
Gã sai vặt của Tiêu Chấn Đình cầm túi bạc lớn trên tay, phân phát cho tất cả những khách nhân đang xếp hàn, giọng nói đầy ban ơn huệ. "Hôm nay, đương gia nhà chúng ta đã bao cả sạp hàng ăn này, tất cả các ngươi ngày khác hãy đến! Đây là bạc mà đương gia nhà chúng ta bồi thường cho các ngươi!".
Khách nhân đều ngơ ngác nhìn nhau, nhưng nửa lượng bạc quả nhiên có sức hấp dẫn, mọi người nhanh chóng nhận bạc rời khỏi, tính toán trong lòng ngày mai sẽ đến thử món mỳ lạnh và bánh trôi lạnh của sạp quen.
Kỳ Huy Nguyệt bật cười.
Tiêu Chấn Đình nhướn mày. "Tiểu nương tử đây là vui quá hay giận quá mà cười!?".
"Hừ, đúng là tác phong của Tiêu gia!". Lục Chấn Đình hừ lạnh nói.
Tiêu Chấn Đình không mấy bận tâm đối phương, tầm mắt của hắn không rời khỏi chiếc khăn che mặt của Kỳ Huy Nguyệt.
"Dương thẩm, Hồng thẩm, Hồng thúc! Làm phiền ba người mang hết đồ ăn còn lại trong sạp nhà chúng ta, chia ra đi tặng cho các lão bản mở sạp buôn bán xung quanh đây, hôm nay chúng ta nghỉ sớm!". Kỳ Huy Nguyệt lên tiếng với ba người Dương thẩm, bọn họ đang mang khuôn mặt đầy lo lắng đứng sau y nãy giờ.
Dương thẩm rối rít. "Hảo! Chúng ta hôm nay nghỉ ngơi sớm cũng tốt!". Dứt lời, thẩm liền cùng hai phu thê Hồng thúc nhanh tay phân phát đồ ăn ra ngoài tặng cho mọi người.
Sắc mặt Tiêu Chấn Đình hiển nhiên rất khó coi. "Tiểu nương tử tính cách rất mạnh mẽ!".
"Bằng hữu của bổn công tử, sao có thể không mạnh mẽ cho được?". Trác Túc Triệt bật cười thích ý.
"Tính cách mạnh mẽ là rất tốt nhưng khi ra bên ngoài, cũng sẽ có ngày ăn thiệt vì nó!". Tiêu Chấn Đình nụ cười không đổi lên tiếng đe dọa.
"Lời này không sai! Mạnh mẽ quá mức sẽ làm người thấy không thoải mái, nhưng so với hống hách kiêu ngạo thì lại không tính là gì, cũng không làm người căm ghét bằng!". Đoạn Hành Vân kéo tay tiểu tức phụ nhà hắn lùi lại, bảo hộ đối phương ở phía sau.
Kỳ Huy Nguyệt hớn hở. "Chàng bận rộn xong rồi?".
Đoạn Hành Vân khẽ cười. "Ta mới đi có một hồi! Mong ta về như vậy?".
"Ta mang hết đồ ăn còn dư đi tặng rồi, chúng ta hôm nay sẽ về nhà nghỉ ngơi sớm!".
"Ừ, đều theo ý em!".
Trác Túc Triệt. "Ta gọi xe ngựa, chúng ta cùng đi thì sao?".
"Đúng thế, hôm trước chúng ta còn chưa có trò chuyện xong đâu!". Lục Chấn Đình cũng rất ủng hộ.
Triệt để ngó lơ Tiêu Chấn Đình trước mặt!