Tên dị năng hệ Thổ kia cũng đã nhận ra tình trạng hiện tại của đồng bọn, gã ngoài dị năng thì còn có khí lực rất lớn, tốc độ cực nhanh, Hà Ý Nhiên chưa kịp phản ứng đã bị gã dùng gai đất trên tay đâm thẳng từ phía trên cao xuống, phương hướng tấn công là phần đầu không có gì che chắn của y.
Hà Ý Nhiên mở to mắt nhìn trái phải hai bên của y hiện tại là lái xe của Hà gia và Trác phu nhân, y muốn lăn cũng lăn không nổi, y tập trung nguyên chân trong cơ thể, muốn một kích đánh bay tên dị năng giả hệ Thổ trước mặt này.
Vệ sĩ riêng của y đã chú ý đến bên này, đồng loạt dùng dị năng đánh đến lên khiên đất của tên dị năng hệ Thổ kia. Sau khi công kích, sắc mặt ai lấy đều sa sầm xuống.
"Cố Viễn, Dư Viễn! Mau bảo vệ phu nhân! Gã là dị năng cấp Tám ——!!!". Hai vệ sĩ gầm lớn về phía bên kia.
Cố Viễn và Dư Viễn sắc mặt lập tức thay đổi, lao về phía Hà Ý Nhiên trong chớp mắt.
Lúc này giữa không trung bỗng nhiên vang lên nhiều tiếng nổ khác, gạch vụn, bụi đất tung bay mịt mù, xem chừng đám sát thủ đã bắt đầu sử dụng đến dị năng, muốn ngăn cản mấy người vệ sĩ ứng cứu Hà Ý Nhiên và Trác phu nhân.
Trong chớp mắt Hà Ý Nhiên hiểu ra, có kẻ muốn giết cả y và người nhà của Hà tổng thống.
Việc này chắc chắn liên quan đến quan hệ hợp tác sắp tới của nam nhân nhà y và chính phủ!
Trác phu nhân nhìn gai đất đâm xuống, bà nhoài người lên, dùng lưng mình che chắn phần đầu của Hà Ý Nhiên.
"Phu nhân ——!!!". Tiếng lái xe của Hà gia gầm lên ngay bên tai Hà Ý Nhiên.
"Phập". Gai đất đâm xuống da thịt Trác phu nhân.
Gã dị năng hệ Thổ dù đâm nhầm đối tượng nhưng vẫn cong môi cười. "Thật đáng tiếc, nhưng dù sao thì —— Phó phu nhân xinh đẹp như vậy nếu chết thật thì còn đáng tiếc hơn, nếu lần tới chồng cưng và quân đội chính phủ toàn quân bị diệt thì chắc chắn anh đây sẽ đoạt cưng vào tay, thay thế tên Phó tổng kia mà ngày ngày yêu thương cưng thật nhiều!". Dứt lời gã liền biến mất.
Mạ sư tên khốn này!
Trong nháy mắt đó, Hà Ý Nguyên vung tay lên tung chân nguyên về phía gã đang chạy trốn.
"Hự!". Một tiếng rên không kịp ẩn nhẫn vang lên.
Thật sảng khoái!
Hà —— tu sĩ thất bại nhất trong giới tu sĩ——Ý Nhiên thầm hả hê.
Âm thanh kia chắc chắn là đối phương đã bị y một kích đánh trúng, dù không chết hay tàn phế thì chắc chắn cũng không dễ chịu gì đâu ha!
Người bị trúng đạn, phương tiện trên đường bị va chạm lật đổ, đất đá bị dị năng làm cho nổ vụn khắp nơi ngổn ngang.
Tiếng còi xe cảnh sát, cứu thương hòa trộn cùng tiếng kêu khóc trên dọc con đường.
Phó Thần nhận được tin tức đã lao tới bệnh viện, từ xa nhìn vợ đẹp nhà hắn một thân y phục màu trắng đã nhuộm đầy máu đang rầu rĩ ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu, bên cạnh là con trai út Màn Thầu quần áo trên người bé con còn sạch sẽ, có lẽ vì được vợ nhà hắn hết mực bảo hộ chu toàn.
"Tức phụ!". Hắn sải chân nhanh chóng đi đến.
Hà Ý Nhiên nhìn lên, mỉm cười khi thấy người đến là hắn. "Chàng đến rồi?".
Phó Thần ôm người lên, tỉ mỉ kiểm tra khắp người y. "Có chỗ nào bị thương không?".
Giọng nói dịu dàng của hắn hoàn toàn trái ngược với sự cuồng bạo đang rít gào như muốn trào ra bên trong lí trí hắn lúc này.
Tức phụ hắn trăm ngàn bảo hộ trong tay hết lần này đến lần khác bị người ta tập kích, hắn nhẫn không nổi nữa.Màn Thầu miệng nhỏ ngáp một cái, đưa hai tay lên để lão ba bé cũng ôm bé lên.
Phó Thần ôm cả hai vào lòng, khẽ thì thầm lên tiếng an ủi một lớn một nhỏ.
Hà tổng thống và Hà Ý Nguyện đã đuổi đến nơi, từ xa nhìn một nhà ba người đang hạnh phúc ở cạnh nhau, hai người đều tận lực giảm âm thanh giày da trên hành lang vắng lặng.
Sắc mặt Hà tổng thống sau khi biết hai người Hà Ý Nhiên và Màn Thầu cháu ông không sao thì đã bình tĩnh lại, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt như nuốt phải ruồi của con trai út bên cạnh ông.
Bọn họ đều rõ ràng, lần này mục tiêu ám sát không chỉ là Trác phu nhân vợ ông mà còn có Hà Ý Nhiên. Cũng chỉ vì sự hợp tác giữa Thần Nhiên SR và chính phủ trong tay ông, mấy gia tộc kia đã bắt đầu hành động rồi, bọn chúng không dễ dàng đầu hàng hay nằm im chờ chết nữa.
Nhờ có nước suối linh tuyền của Hà Ý Nhiên đút cho trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, mà ca phẫu thuật của Trác phu nhân diễn ra rất thuận lợi chỉ cần khâu vết thương, truyền máu, truyền dịch, chờ đến một hai tháng có lẽ sẽ bình phục hẳn.
Phó Thần ôm cả vợ và con trai về nhà.
Tiếng "rè, rè" từ máy sấy tóc trên đỉnh đầu cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Hà Ý Nhiên, y ngẩng đầu lên nhìn nam nhân nhà mình, đôi mắt hồ ly xinh đẹp sa vào ánh mắt tràn ngập dịu dàng nhu tình của Phó Thần.
Phó Thần cúi đầu xuống hôn lên khóe môi tức phụ. "Ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa được không? Phu quân em sẽ xử lý hết đám người muốn tìm chết đó!".
Hà Ý Nhiên bật cười. "Chàng phải đánh cho chúng kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ thì mới thôi!".
Tốt nhất là treo lên cây rồi đánh!
Hà Ý Nhiên híp mắt lại tưởng tượng một chút, cảnh mình cầm roi da trên tay quất cho tên dị năng giả hệ Thổ khốn kiếp hôm nay mấy roi, cả người y nhanh chóng tràn ngập cảm giác sảng khoái!
"Ừ, đánh bọn chúng". Phó Thần gật đầu đồng ý.
Thứ Hà Ý Nhiên lo lắng hiện tại chính là việc Trác phu nhân dùng lý do cứu mạng y mà tiếp tục dây dưa không ngừng và nếu y không có không gian chứa nước suối linh tuyền thì —— trước kia là Hoàng quý phi Cát Hữu Na Nghê Lam, bây giờ lại là chính Trác phu nhân đỡ một đao cho y, y thực hoài nghi liệu lời bói toán của thần côn năm xưa trong lời kể của Trác phu nhân khi ấy có phải là đã thành sự thực rồi không?
Liệu sau này —— Hà tổng thống thì sao?
Vì thế, Hà gia đừng tìm đến y làm phiền hay nhận thân nữa có được không?
Trải qua sự việc lần này, Phó Thần dự định mang theo tức phụ và con trai út của hắn bên người, một tấc không rời.
Chờ đến khi chiến dịch loại bỏ vài gia tộc không mấy quan trọng kia, được đưa ra bàn bạc và thống nhất chính xác thời gian và địa điểm diễn ra thì hắn không tính để hai người lại rời khỏi tầm mắt của mình.
Vì thế, sáng nay mà mấy trăm nhân viên trên dưới mười sáu tầng lầu của Thần Nhiên SR*, từ chú trông xe trong tầng hầm, cô lao công đến nhân viên lớn nhỏ trong công ty lần đầu được chứng kiến cảnh, lão Tổng hàng ngày nghiêm túc đến cấm dục của bọn họ một tay ôm phu nhân của hắn, một tay còn lại xách theo đủ thứ bịch lớn bịch nhỏ đồ ăn vặt đi vào công ty, còn tiểu thiếu gia thông minh đáng yêu thì vẫn cứ bị ghẻ lạnh lẽo đẽo đi theo phía sau. Sau đó cũng là lần đầu bọn họ thấy phu nhân của lão Tổng và tiểu thiếu gia công khai xuất hiện nguyên một ngày tại công ty, cho đến giờ tan sở cũng chưa ra khỏi văn phòng tầng lầu thứ mười sáu của lão Tổng lấy một bước.
(* SR này trong bản gốc có giải thích qua là Sự Bất Ngờ, tui quên khuấy đi nên không có ghi vào).
Vì vậy nhân viên trong SR không ai bảo ai, thấy ba người lão Tổng đi đến thì liền thi nhau đứng thẳng lưng, ai lấy đều bày ra một cái POSE dáng được coi là nhiệt liệt vui mừng nghênh đón phu nhân đến công ty làm nhiệm vụ tuần tra và khảo sát toàn bộ công ty.
Hà Ý Nhiên và Màn Thầu nhìn nguyên một đường mà 囧囧 hỗn độn trong gió!
Rất muốn xoay người chạy về nhà đóng kín cửa lại!
Mấy người không chào đón chúng tôi thì cũng không cần miễn cưỡng đứng lại chào hỏi a!
Thực sự đây là vẻ mặt chào hỏi sao?
Dù tỏ vẻ mình đang vui vẻ chào đón phu nhân đến công ty, nhưng thực ra thì —— tập đoàn lính đánh thuê với nhân viên bên trong toàn là mấy nam nhân vai u thịt bắp, cho dù ai lấy hiện tại có cố nở một nụ cười vui mừng thì cũng không thay đổi được diện mạo hung dữ có chút dữ tợn bên ngoài của bọn họ, nhìn kỹ nụ cười trên mặt ai lấy đều cương cứng, biểu cảm rất giống đang chuẩn bị nhận nhiệm vụ sắp đánh nhau đến nơi rồi, còn khá giống mấy tên lưu manh diễu võ giương oai ngoài đường đi thu phí bảo kê, mà lúc đó người bị thu phí không chịu đưa tiền ra!
Trông y hệt sói đói!
"Ba ơi, cấp dưới của ba —— có ổn không?". Màn Thầu nãy giờ yên tĩnh đi theo sau lão ba và mama bé bỗng nhiên lên tiếng.
Thực ra, bé con còn muốn nói một câu như là.
Con đang nghi ngờ năng lực lựa chọn cấp dưới của ba!
Sao nhìn cấp dưới của ba, con thấy ai cũng ngốc ngốc a?
Nhưng bé con không dám nói, rất sợ khi trở về sẽ bị lão ba nhà mình vùi dập một trận trong phòng tập thể hình vào mỗi sáng.
Hà Ý Nhiên đáy mắt cũng vặn vẹo nhìn lên nam nhân nhà mình bên cạnh.
Có phải ta và con trai làm phiền đến chàng và mọi người trong công ty rồi không?
Phó Thần nhìn đám cấp dưới khóe môi cũng giật giật theo, hắn xua tay về đám người đang uốn éo cơ mặt mải mê POSE dáng phía đằng kia. "Đừng cố cười nữa —— khó coi muốn chết! Ai không biết còn tưởng mấy người đang đi đòi nợ!".
Cấp dưới nụ cười trên mặt càng thêm cứng đờ: "....".
Boss một chút cũng không đáng yêu!
Một chút thú vị cũng không có!
Thật lãng phí cái khuôn mặt anh tuấn đẹp trai kia!
Hà Ý Nhiên và Màn Thầu lại 囧囧.
Nguyên lai là đang cười thật hả?
Hù chết chúng ta rồi!
Chẳng mấy chốc, từ trên xuống dưới công ty đều xôn xao tin tức "phu nhân nhà lão Tổng đặc biệt yếu đuối thướt tha, chỉ một nụ cười vui mừng chào đón của cấp dưới thôi cũng chịu không nổi".
Tin tức được đưa ra, cả đám người nguyên một ngày tâm tư lung lay cảm xúc tung bay.
Vì —— rất sợ mình gặp được phu nhân trong công ty mà không khống chế được lỡ cười một cái, chẳng may phu nhân sợ đến ngất xỉu thì không phải sau đó sẽ bị lão Tổng chẻ làm tám khối hay sao?
Không bị chẻ ra thì cũng có thể sẽ bị điều đi làm nhiệm vụ ở nơi khỉ ho cò gáy nào cũng nên!
Chỉ đến ngày thứ hai, vài vị có chức vị trong Thần Nhiên SR khi có việc tìm đến văn phòng lão Tổng, đi lên tầng cao nhất thì liền thấy một cảnh rất chi là khó tưởng tượng ra ở công ty chứ đừng nói đến là nơi này, nơi khu vực dành riêng cho vị Boss của bọn họ.
Mấy thư ký trong tổ thư ký riêng của Boss ngày thường cao quý lãnh diễm, mặt ai lấy đều nghiêm túc, lạnh như băng trong giờ làm việc, giờ này thì —— đang ngồi vây thành một vòng tròn, trên tay mỗi người đều cầm catalogue dày cộp in thương hiệu của công ty, nâng lên hạ xuống đập vỏ hạch khô đến "cộp, cộp", rồi nhẹ nhàng lưu loát đặt lên đĩa sứ cao cấp mạ vàng trên bàn.
Mấy đôi môi tô son đỏ tươi còn không ngừng cười khúc khích, vẻ mặt tràn đầy thích thú.
Hà Ý Nhiên nước miếng tung bay ngồi giữa, Tây đáp một câu, Đông trả lời từng câu hỏi của đám người.
Tiểu thiếu gia của nhà lão Tổng ngồi bên cạnh ăn vặt uống coca lạnh đến vui vẻ, hai má bầu bĩnh trắng nõn cũng phồng lên.
Mấy lĩnh đạo khóe mắt đều run rẩy.
Trong những người đó còn có một lĩnh đạo mới được thăng chức, thăng từ chi nhánh con lên tập đoàn chính, hôm nay là ngày đầu tiên đến nhận công tác. Chứng kiến một màn này thì nội tâm đều gào thét, tên khốn nào trước kia thường ân cần dạy bảo hắn rằng tổ Thư ký riêng của Boss thường hay trưng vẻ mặt khó ở, chuyên thích làm khó người khác, giờ thì nhìn ở đây đi, nhìn thật kĩ đi, căn bản là không đúng a!
Ai lấy đều xinh đẹp như hoa lại nhiệt tình dịu dàng đủ mười phần!
Chính là mẫu hình lí tưởng của đám mày râu bọn họ khi chọn người yêu nha!
Cho đến khi phát hiện ra sự có mặt của vị lĩnh đạo mới kia —— tổ Thư ký liền huyện nguyên hình!
Thư kí trưởng cũng chính là một Ngự tỷ dáng người chữ S nóng bỏng, trang điểm xinh đẹp, một thân sài toàn hàng hiệu, cổ áo sơ mi cực thấp, hai thứ ngạo nghễ trước ngực cực kỳ ngạo nghễ, nàng lãnh diễm nện giày cao gót đi đến, nháy mắt "trở mặt" thoát vai mà cao quý lạnh lùng mở miệng. "Phòng Tổng giám đốc bên kia, có hẹn trước không?".
Lĩnh đạo mới lập tức ngơ ngác: "....".
Hết giờ làm, Hà Ý Nhiên hữu hảo vẫy tay tạm biệt và hẹn gặp lại "đám chị em" mới quen của mình mà theo lão chồng ra về.
"Đám chị em" Hà Ý Nhiên mới làm quen không lâu đều lưu luyến tạm biệt y và tiểu thiếu gia, ai lấy còn tỏ vẻ sao công ty chỉ yêu cầu làm việc có tám tiếng chứ?
Ít ra cũng nên có ngoại lệ tăng ca gì đó, cho dù tăng ca đến mười năm mười sáu tiếng một ngày cũng không thành vấn đề!
Quả thực là một đám người hết lòng vì công ty mà phục vụ, yêu công việc đến mù quáng!
Bệnh viện quân đội khu Một, phòng bệnh VIP được quân đội chính phủ bảo vệ nghiêm mật cả bên trong lẫn bên ngoài.
Trác phu nhân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường truyền dịch.
Hà tổng thống đứng chắp hai tay phía sau, trước mặt ông là cửa sổ trong suốt được tân trang lắp đặt bằng kính cường lực, loại kính có tác dụng chống được công kích của dị năng giả cấp Bảy.
"Ý Nhiên—— không đến qua sao?". Trác phu nhân khó khăn mở miệng.
Hà tổng thống thở dài, ông vẫn giữ vững tư thế quay lưng về phía vợ mình. "Vận Linh, không phải lúc trước bà luôn nói con trai cả của chúng ta là khắc tinh của tôi và bà sao? Thằng bé sẽ khắc chết cha mẹ, khắc chết chúng ta?".
Trác phu nhân khuôn mặt càng tái nhợt, bà lập tức bật khóc, hai mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn nghào. "Ông vẫn đang trách tôi sao? Tôi lúc đó mù quáng nghe theo lời vị Đại sư kia—— nhưng cho dù lời bói toán đó có là đúng thì bây giờ tôi cũng không sợ, tôi muốn bù đắp cho Ý Nhiên, tôi muốn dùng hết quãng đời còn lại để bù đắp cho con trai của chúng ta!".
Hà Tổng thống tiếp tục thở dài thật sâu. "Năm xưa, cũng là lỗi do tôi. Nhưng Vận Linh à, đã muộn rồi, chúng ta —— không còn cơ hội nữa, buông tay thôi, con trai cả của chúng ta đã... không còn là con trai chúng ta nữa".
Trác phu nhân mở to mắt mờ mịt nhìn về phía chồng mình, bà bật khóc đến thở không nổi.
Hà tổng thống cuối cùng cũng không đành lòng, ông bước đến vỗ nhẹ để vợ mình thuận thuận khí, lại trầm mặc một hồi rồi lên tiếng. "Năm ấy ở căn cứ Bắc Viện, thuốc giải tang thi chính là do Mặc Thần tìm được và giao cho Ý Nguyện, bà đừng nghĩ đến chuyện hắn không xứng với thân phận hay địa vị của nhà chúng ta hiện nay nữa, hắn là người xứng đáng hơn bất kì ai, có hắn bên cạnh Ý Nhiên sẽ không phải chịu bất cứ ủy khuất gì, chưa kể đó là chuyện Ý Nhiên cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ".
Trác phu nhân vẻ mặt không thể tin được, sau đó vùi mặt vào ngực chồng mình mà khóc. "Tôi sai rồi! Ý Niệm —— chúng ta phải làm gì đây? Tôi phải làm gì bây giờ?".
"Đừng đi tìm và làm phiền đến cuộc sống của Ý Nhiên nữa". Hà tổng thống rầu rĩ lên tiếng.
Chỉ có như vậy thì ít ra tia tình cảm mong manh còn lại của một nhà họ và Ý Nhiên mới còn tồn tại.