Người làm ruộng, nấu ăn và giúp việc vặt trong nhà đã có thì không thể thiếu hộ vệ, Phó Thần tìm tới "hội nhóm Cái Bang" cũ của Thiết Ngưu, đưa ra ý định và yêu cầu của bản thân, muốn lựa chọn hơn mười tiểu hài tử từ tám đến mười hai tuổi về bồi dưỡng làm gia phó trong nhà, nếu đồng ý hắn sẽ lo chuyện làm hộ tịch rồi an bài mọi thứ, tất nhiên điều kiện là đều phải ký vào tử khế bán thân cho hắn.
Với những tiểu hài tử lang thang xin ăn nay bữa no mai bữa đói, đi đến đâu cũng bị người người đánh đuổi, có nói bọn họ không sánh bằng tiểu cẩu tiểu mao của nhà khá giả trong trấn thì cũng không phải là nói quá, mặc dù từ khi lão Đại Thiết Ngưu đến cổng Nam Chiêu Lâm trấn này, dưới sự giúp đỡ chăm sóc của Thiết Ngưu thì sinh hoạt của những hài tử làm ăn mày ở nơi đây đã tốt hơn rất nhiều, nhưng số lượng người đông như vậy cũng chỉ tạm thời giải quyết được chuyện hàng ngày đỡ đói bụng.
Nếu để đem sinh hoạt hiện nay cùng việc cho bọn họ cái ăn, một nơi đủ ấm áp để qua đêm, còn được học võ, thậm chí được học cả chữ, thì không cần so cũng biết lựa chọn nào tốt hơn, mặc dù bọn họ hiểu rõ từ nay sự tự do hay thậm chí là sinh mạng của chính mình thì cũng đều không thể tự quyết định nữa.
Mười hai hài tử quỳ gối dập đầu với Thiết Ngưu, đa tạ ơn cưu mang của hắn thời gian qua.
Sau đó, yên tĩnh khấu đầu ba cái với Phó Thần bên cạnh, mười hai đứa nhỏ gầy gò do nhiều năm thiếu ăn, da dẻ vàng vọt, trên người rách rưới nhưng lưng ai cũng thẳng tắp. "Chủ tử! Xin hãy thu lưu chúng ta, nguyện lấy chủ tử đi đầu, sai đâu đánh đó, trung thành đời đời kiếp kiếp".
"Nhớ kỹ lời các ngươi tuyên thệ". Phó Thần nhàn nhạt nói.
Mười hai hài tử lại dập đầu.
Thiết Ngưu theo lệnh Phó Thần, thuê ba chiếc xe ngựa đến an bài cho mười hai đứa nhỏ xong thì để Đằng thúc dẫn đầu đưa tất cả trở về Đoạn gia thôn.
Hà Ý Nhiên từ khi ở núi Lĩnh trở về thì liên tiếp bận rộn đến ngập đầu, khi biết được chồng nhà mình đưa mười hai đứa trẻ mồ côi ở trấn trên về tới nhà, dù sao cũng đã làm vợ chồng già bao năm cho nên không cần Phó Thần giải thích rõ ràng thì Hà Ý Nhiên cũng hiểu được ý định của chồng nhà mình, chồng nhà y muốn bồi dưỡng nhân thủ trong nhà, đối với việc bỏ bạc ra mua hạ nhân này thì Hà Ý Nhiên đã không hề cảm thấy xa lạ gì.
Nghĩ vậy xong, Hà Ý Nhiên cố gắng bớt ra chút thời gian đi đến phòng khách ngoài tiền viện, sau khi mười hai đứa trẻ làm lễ ra mắt cùng y xong thì y lại tiếp tục đi bận rộn việc đang dở trên tay, trước khi rời đi không quên dặn dò Đằng thẩm và Cúc thẩm an bài tốt cho mười hai đứa nhỏ. "Thứ nên mua thì mua, nên sắm thì phải sắm, cơm canh hàng ngày cứ chiếu theo phân lượng của mọi người mà sắp xếp, có gì thì tới tìm ta".
"Vâng, phu nhân".
Hà Ý Nhiên mỉm cười rời đi.
Bạc trắng bóc còn đang đợi y đi "đón" về kia kìa!Mặc cho chuyện gì xảy ra thì cũng phải kiếm tiền lớn trải qua sinh hoạt thật tốt đã, không có thế lực rồi mà đến bạc cũng không đủ cân nặng thì chờ đến khi Thiên Đạo giở hơi của thế giới này tìm tới cửa, sẽ không nghi ngờ gì thì hai vợ chồng nhà y sẽ hoăng không kịp ngáp!
Mười hai đứa trẻ, lớn nhất cũng chỉ có mười hai tuổi, nhỏ nhất là chín tuổi, trong đó có bảy nam hài và năm nữ hài. Đương nhiên ở thời đại này nam nữ dù còn nhỏ thì bảy tuổi đã không thể ở chung phòng, dù nơi này là thôn nhỏ xóm nghèo lạc hậu thì cũng không ảnh hưởng đến quy chế bao năm nay đã được định ra và cắm rễ trong đầu mỗi người bọn họ, Đằng thẩm và Cúc thẩm theo đúng ý của Hà Ý Nhiên mà sắp xếp chu toàn mọi thứ.
Thôn dân Đoạn gia thôn dạo gần đây ai cũng đã biết được chuyện Đoạn gia vừa bỏ ra không ít bạc mua sáu hạ nhân về nhà, mặc dù không biết rõ ràng số bạc bọn họ bỏ ra là bao nhiêu, nhưng trong lòng ai cũng tự biết là không dưới mấy chục lượng bạc, một hài tử dưới tám tuổi cũng có giá năm sáu lượng bạc rồi, còn sáu hạ nhân của Đoạn gia ai lấy đều là người trưởng thành khỏe mạnh thế kia, không cần nghĩ cũng biết được. Chuyện này chưa lắng xuống thì lại có tin đồn mới, Đoạn gia lại mua thêm tận mười mấy hài tử trên dưới mười tuổi mang về.
Ngươi nói xem, mua hạ nhân trưởng thành về làm việc nhà việc ngoài ruộng thì cũng thôi đi, nhưng đây mua hài tử lại còn mua đến tận mười mấy hài tử, hài tử thì có thể làm được gì chứ?
Hai tiểu phu thê Đoạn gia kia rốt cuộc đang nghĩ gì?
Nhưng đang vào mùa hồng chín, khắp nơi trong thôn đều bận rộn thu hoạch trái hồng, dù có lá gan nghĩ nhưng không có ai đủ gan đi bàn tán chuyện liên quan đến tiểu phu thê nhà Đoạn gia ở sau lưng hai người, bọn họ đều sợ hãi Đoạn Hành Vân và tiểu tức phụ nhà hắn trở mặt không thu mua hồng nữa thì bọn họ biết tìm ai mà khóc, với tính cách của Tiểu Thất kia thì không thể giỡn được đâu, phu quân nàng càng không phải bàn cãi.
Thôn dân có suy nghĩ như vậy, thành thử ra lại giúp Hà Ý Nhiên và Phó Thần tập trung sức lực xử lý việc sinh ý trong nhà, lão bản lò nung mỗi ngày tự tay dùng xe bò lớn nhỏ để chở chum sành lớn đến tận thôn Đoạn gia giao cho hai người Phó Thần, hồng cân xong liền trực tiếp được đưa đến xưởng sản xuất cạnh nhà, Dương thẩm, Hồng thẩm và Tuyền thẩm dẫn đầu chỉ những hạ nhân và hài tử khác của Đoạn gia cách xử lý trái hồng như năm trước, từ việc rửa hồng, gọt vỏ, phơi trái, mang ủ.... đều được tiến hành nhanh chóng gọn gàng.
Một cân hồng có giá mười văn tiền, thôn dân chỉ việc gánh hồng đến cân trực tiếp ở cổng lớn Đoạn gia rồi thu tiền trở về. Đây là năm đầu tiên, cho nên mỗi nhà trong thôn chỉ trồng nhiều nhất là hai ba chục cây. Tuy vậy nhưng đích xác hồng là cây thích hợp sinh trưởng với khí hậu và đất đai ở Đoạn gia thôn, bởi vậy mỗi hộ gia đều thu về không ít bạc sau vụ hồng tháng Tám này. Ai lấy đều vui vẻ cầm bạc thỏi, bạc vụn, xâu tiền đồng nặng trĩu từ cổng lớn Đoạn gia về nhà, vừa đi vừa bàn tán rôm rả chuyện năm sau sẽ trồng thêm bao nhiêu gốc hồng, trồng ở đâu, bạc này mang về sẽ làm gì....?
Kỳ lão thái và tất cả người của Kỳ gia mỗi ngày nhìn thấy cảnh này thì không hẹn nhau mà con mắt cũng đỏ đến lợi hại, nhưng bọn họ biết trước mắt chẳng có cách nào có thể làm gì được hai người, chờ đến khi tin tức đến được tay Kỳ Hạ Thu thì cũng là lúc nàng ta vừa quyết định xong con đường sắp tới cho biểu tỷ của nàng ta là Kỳ Hạ Hoa, Kỳ Hạ Thu nghe nha hoàn nói xong thì vội vàng kêu người đi sắp xếp xe ngựa, nàng ta lập tức muốn báo tin tức này cho Tiền Tố Tố, chẳng phải giải thích nhiều cũng biết dù là lúc trước hay hiện tại thì Kỳ Hạ Thu đã trèo lên và gắn chặt với con thuyền Tiền Tố Tố này rồi.
Lúc trước, Tiền Tố Tố dù bị cha nàng ta giam lỏng ở am ni cô thì cũng có cách giúp Kỳ Hạ Thu đáp lên người Mã chủ bộ, đổi lại Kỳ Hạ Thu cũng lấy ra đủ thành ý, chỉ cần nhận được bất cứ tin tức gì liên quan đến Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt thì nàng ta sẽ tìm cách báo cho Tiền Tố Tố đầu tiên, cửa hàng y phục đối diện với Chiếu Ý thêu phường hiện tại cũng là do Tiền Tố Tố bỏ bạc và sức lực giúp nàng ta mở ra, lợi nhuận thu về thì Kỳ Hạ Thu được chia hai thành.
Thôn dân Đoạn gia thôn đang hưởng thụ niềm vui hân hoan vì kiếm được một bút bạc lớn trong năm nay thì lại nghe được tin đồn Kỳ Hạ Hoa tiểu Lục của Kỳ gia chuẩn bị xuất giá, gả cho con trai độc đinh của một chủ sự nhỏ trong Mã phủ, Mã gia.
Với tin đồn của Đoạn gia hay hai người Phó Thần thì thôn dân còn dè chừng, nhưng với một nhà Kỳ gia hay Kỳ Hạ Hoa thì lại không hề, tin đồn lan nhanh như một cơn gió bay khắp thôn, chờ đến khi Dương thị và Kỳ Hạ Hoa kịp phản ứng thì trong thôn ai cũng biết là Kỳ Hạ Hoa sắp xuất giá.
Từ ngày Kỳ Hạ Thu gả đi làm thiếp cho Mã chủ bộ, Dương thị vẫn luôn đề phòng nàng ta, lại không ngờ rằng bà ta ngày phòng đêm phòng cũng phòng không nổi, mối hôn sự này chính là Kỳ Hạ Thu tự đích thân về nhà mở miệng đề ra với bọn họ, còn không quên nói lời ẩn ý đe dọa một nhà Đại phòng bà ta rằng, tuy mối hôn sự này không phải đặc biệt tốt nhưng mở mắt rộng ra hơn thì cũng được coi là không tồi so với mấy thôn xóm quanh đây, hơn nữa vị này tuy chỉ là một chủ sự nho nhỏ trong Mã phủ nhưng lại là người mà Mã chủ bộ thường ngày đặc biệt tin tưởng cất nhắc.
Kỳ lão thái và những người khác thì chẳng quan tâm đến vòng vo ở trong đó, một đám người vui mừng ra mặt khi biết được sính lễ mà vị chủ sự kia đưa ra là mười năm lượng bạc, của hồi môn trước đó của Kỳ Hạ Hoa đã bị tiêu hao một ít nhưng vẫn còn đó, bọn họ chỉ cần cấp thêm năm lượng trích từ sính lễ của vị chủ sự kia ra là được rồi không phải sao?
Mặc cho Dương thị và Kỳ Hạ Hoa khóc lóc làm ầm ỹ thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật này, thân phận của đối phương nằm ở đó nàng ta không muốn gả cũng phải gả, liên quan đến nhà quan gia mà nhà bọn họ chỉ là một hộ nông tầm thường có thể chống lại được sao?
Kỳ Hạ Thu một khi ra tay thì lập tức đánh cho Đại phòng Kỳ gia không kịp trở tay.
Mặc dù Kỳ Hạ Thu chỉ làm thiếp nhưng ở trong Mã phủ thì nàng ta cũng được coi là nửa chủ nhân, chủ sự kia gặp nàng ta cũng phải cho ba phần mặt mũi mà hành lễ trước chứ đừng nói đến con trai của lão, tương lai Kỳ Hạ Hoa gả qua làm con dâu của người kia thì cũng chẳng hơn được là bao, gặp Kỳ Hạ Thu thì cũng phải quỳ xuống mà khấu đầu với nàng ta mà thôi.
Kỳ Hạ Thu cong môi nhìn Kỳ Hạ Hoa và Dương thị đang ôm nhau khóc ròng, ánh mắt nàng ta mang theo sự hả hê đắc ý còn cả khinh thường trong đó.
Hà Ý Nhiên khi nghe được tin đồn cũng không mấy bận tâm, vẫn luôn biết rằng Kỳ Hạ Thu này sẽ không an phận, một khi nàng ta đứng vững gót chân tại Mã phủ thì sẽ sớm tính sổ với mấy phòng người của Kỳ gia thôi, đồng thời y cũng biết được rằng Kỳ Hạ Thu sau khi tính sổ mấy con hàng Kỳ gia xong thì sẽ không quên chĩa mũi dùi về phía y và chồng nhà mình đâu, thế nhưng y sợ ả chắc? Y còn đang đợi nàng ta đến tìm mình chịu ngược đây, sống đến từng này rồi, lại kinh qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, một Kỳ Hạ Thu nhỏ bé thôi cũng làm y hoảng loạn được sao?
Lão tử chính là muốn ngươi nhanh nhanh tới đây để chịu ngược đấy!
Nhìn vợ nhà mình bĩu môi đến mức có thể treo lên được cả can dầu, Phó Thần bật cười. "Vi phu giúp em xả giận?".
Hà Ý Nhiên ngơ ngác: ".... Xả giận gì cơ?"
Người ta còn chưa đánh tới cửa mà?
Phó Thần nhấc eo vợ nhà mình, lật người lại để y nằm lên người hắn, bàn tay lớn đầy vết chai tận lực giảm nhẹ lực vuốt ve qua lại trên lưng Hà Ý Nhiên. "Mau ngủ sớm, mấy kẻ đó không đáng để chúng ta phải suy nghĩ nhiều".
Hà Ý Nhiên cười tít mắt. "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì ——!?".
Phó Thần khẽ cười. "Mau ngủ, vi phu tạm tha cho em".
Trong khoảng thời gian này hai người đều bận rộn cùng nhau, Phó Thần không phải không muốn khi dễ vợ mình mà hắn không lỡ, mặt nhỏ của vợ nhà hắn ít nhiều cũng đã gầy đi rồi, hắn thương tiếc.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm, y tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại, hôm nay đúng là mệt chết y rồi.
Một lát sau, Phó Thần nghe thấy người đang nằm ở trên người mình chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, bỗng nhiên lại lên tiếng nỉ non. "Chồng ơi, thật tốt khi mở mắt ra vẫn thấy chàng....".
Đáy mắt Phó Thần đong đầy ý cười, khẽ hôn lên đỉnh đầu Hà Ý Nhiên. "Ừm, thật tốt khi chúng ta vẫn ở bên nhau".
Mùa hồng tiến vào cuối vụ, Hà Ý Nhiên vẫn như một con thoi, mặc dù việc trong nhà hầu như y đã buông tay gần hết, từ việc ngoài ruộng đến việc sinh ý bánh hồng, sắp tới còn có sinh ý củ cải muối và sinh ý thịt heo làm lạp xưởng cũng đang dần giao phó cho mấy người phu thê Đằng thúc Đằng thẩm, thậm chí dược liệu, nấm Vân Chi... cũng tạm thời để Thu thẩm đến trông coi chăm sóc, thế nhưng y vẫn bận đến bù đầu bù cổ, hiện tại đang chuẩn bị tiệc ăn mừng nhà mới, còn phải quy hoạch khu Resort Năm Sao mình ấp ủ bấy lâu, chuyện xưng Vương một núi vẫn còn chưa có tiến hành đâu.
Chồng nhà Hà Ý Nhiên cũng không đỡ hơn, sinh ý của vài cửa tiệm trên trấn đang tiến vào mùa bận rộn gần cuối năm, rất nhiều thứ phải cần đích thân hắn đưa ra chỉ thị.
Lại nói đến Thiết Nam trước đó, vẫn không hề chết tâm dù bị xua đuổi thì vẫn mặt dày đến ứng tuyển vị trí chân chạy vặt trong tiệm cầm đồ trang, khi cần ra mặt đi đòi nợ hay siết đồ thì hắn cũng nhận luôn vào người, chăm chỉ đến mức Uông chưởng quầy tấm tắc khen ngợi không dứt, làm Thiết Ngưu và đám đàn em "hội nhóm Cái Bang" của hắn cũng không khỏi chậc lưỡi khen một tiếng, quân tử cầm được thì buông được nha!
Nhìn đi nhìn lại, Hà Ý Nhiên vẫn cảm thấy hai vợ chồng nhà y đang thiếu hụt người dưới trướng đắc lực rất nhiều, đã trải qua mấy chục năm an nhàn ở cổ đại năm đó, lại thêm gần năm chục năm cưỡi ngựa xem hoa ở thế giới hiện đại thì sinh hoạt hiện tại thật sự là không thể so sánh được nửa phần.
Quan hệ hai phu thê nhà mình ở Đoạn gia thôn và thôn dân trước giờ ra sao thì Hà Ý Nhiên vẫn luôn tự hiểu, cho nên tiệc ăn mừng nhà mới sắp tới y không tính phô trương ra ngoài, chỉ định làm vài bàn tiệc lớn mời vài người hay qua lại đến dự là tốt rồi, huống chi hiện tại y và Phó Thần cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Tính toán xong xuôi, Hà Ý Nhiên để Đằng thúc vào trong thôn mượn xe la nhà lý chính thúc, rồi đưa theo Thu thẩm cùng nhau lên trấn trên mua sắm chút ít đồ, tiện ghé qua dược đường giao dược cho Tiền chưởng quầy, còn phải ghé qua Chiếu Ý thêu phường một chuyến.
Ngồi trên xe la lắc lư, Hà Ý Nhiên mới nghĩ đến chuyện mua xe ngựa, trước sau gì thì cũng phải mua, hiện tại mua là đúng dịp nhất, chồng nhà mình ngày nào cũng phải lên trấn một chuyến, xe bò hay xe la thì cũng đều quá chậm.