Edit: Kiri
Lời Phi Yến làm Bàng Thái Sư sững người, một lúc sau ông mới mở miệng: “Con biết từ lúc nào?”
Quả nhiên là như vậy, thì ra không phải lòng nghi ngờ của nàng quá nặng, thì ra mọi thứ đều là thật.
Phi Yến cười khổ.
“Điều này quan trọng sao? Dù con biết lúc nào thì Lệ phi, Du phi cũng đã chết, không phải sao?”
Bọn họ đều đã chết, nếu không phải nàng điều tra, nếu không phải nàng võ đoán, mọi chuyện sẽ không đi đến nước này. Chết nhiều người như vậy, lại chỉ đổi lấy một chân tướng giả dối.
Bàng Thái Sư đáp lại thong thả: “Đó là kết cục họ phải nhận, có người chết là hết. Thắng làm vua thua làm giặc.”
Phi Yến biến sắc, đứng phắt dậy: “Vậy cái gì là kết cục họ không phải nhận. Cha, người nói cho con biết, thủ đoạn hãm hại con kia không phải là để gán tội cho con sao? Con vốn nghĩ người và Bát Hiền Vương với Bao Chửng đối địch chỉ vì chính kiến bất đồng nhưng tại sao lại trở thành như thế này, vì sao phải làm vậy? Vì sao phải ác độc như thế? Chẳng lẽ bởi vì Lệ phi được sủng ái, Du phi có Hoàng tử nên họ đáng chết sao? Thế ai không đáng chết?”
“Láo xược, con làm gì thế.” Bàng Thái Sư khiển trách.
Nhìn khuôn mặt đau lòng của Phi Yến cùng với bộ dạng quật cường của nàng, Bàng Thái Sư thở dài: “Phi Yến, có một số việc cho dù là phụ thân, cũng thân bất do kỷ. Còn chuyện này, cha cũng chỉ biết sau khi Thu Yến xảy ra chuyện, Phi Yến, Thu Yến làm sai, nhưng chúng ta đều là người nhà của nó, chẳng lẽ chúng ta sẽ công khai sự thật ư? Con muốn nhìn tỷ tỷ mình bị biếm lãnh cung, bị ban rượu độc ư?”
Phi Yến bất vi sở động, cứ đứng ở đó như vậy.
“Tỷ tỷ con, nó làm sai rồi. Nhưng con cũng biết, trước đây nó thương con như thế nào. Nó làm sai một lần, Phi Yến, con tha thứ cho nó đi?”
Phi Yến nhìn Bàng Thái Sư, nhìn mái tóc hoa râm của ông, nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của ông: “Cha, không phải con oán hận tỷ tỷ nhằm vào con, con chỉ không rõ, tại sao lại trở nên như bây giờ. Tỷ ấy nhằm vào con cũng không sao, con vẫn bình an vô sự. Nhưng Lệ phi và Du phi thì sao? Họ chết rồi, chết rồi, cái họ phải trả giá chính là sinh mạng. Không chỉ như thế, còn có Thải Hà, Tiểu Văn Tử, Bảo Thiền, còn rất nhiều người bị liên lụy vì chuyện này nữa.”
Bàng Thái Sư nhìn nàng: “Thế giới này vốn không có công bằng. Thắng làm vua thua làm giặc, nếu hôm nay tỷ tỷ con bại, thứ phải trả giá cũng chính là sinh mạng. Con nghĩ rằng Lệ phi Du phi là người tốt sao? Con nghĩ là Thu Yến có thể tính hết mọi chuyện sao? Không phải. Cũng là do họ đã làm những việc không nên làm nên kết quả mới thành như thế, chẳng qua Thu Yến may mắn thôi.”
“Tỷ tỷ lo con tiến cung nên sắp đặt tất cả, một mũi tên trúng ba con chim đúng không?”
Bàng Thái Sư xót xa gật đầu.
Phi Yến nhắm mắt lại rồi mở ra: “Con không trúng kế nhưng bọn họ lại trúng kế, cho dù con không tra, tỷ tỷ cũng có hậu chiêu để kéo bọn họ ra chịu tội đúng không? Còn nếu con trúng kế, tỷ ấy cũng sẽ lấy cớ con cứu người sốt ruột hại chết hai người kia đúng không? Phụ thân biết lúc nào thế?”
Bàng Thái Sư nhìn con gái mình đau lòng cũng thấy đau đớn khôn tả, vì một đứa con lại suýt hại một đứa khác, sao ông có thể không đau lòng.
“Nó không hề nói trước với cha, nhưng ngày ấy lúc Hoàng thượng gọi cha đến thấy Thu Yến quỳ ở đó, nghe xong mọi chuyện cha liền hiểu. Nó là con gái cha, sao cha lại không biết nó nghĩ gì. Sau đó thì nó xác nhận, nhưng nó sẽ không hại chết con, con phải biết nó sẽ không.”
Khó trách, khó trách, Phi Yến vẫn khó hiểu hôm ấy ở Ngự thư phòng tại sao Bàng Thái Sư lại kinh ngạc, ẩn nhẫn, thì ra là vì ông hiểu Thu Yến nên đã đoán được chân tướng.
“Ca ca biết không?” Nàng cắn môi.
Bàng Thái Sư lắc đầu: “Nó không biết. Lúc đầu cha cũng không hề biết nó nhắm vào con, chỉ nghĩ là nó muốn lật đổ Du phi, không ngờ nó càng ngày càng muốn nhiều.”
“Đúng vậy, càng nhiều, nhiều đến mức tính kế cả muội muội mình.” Phi Yến nhìn Bàng Thái Sư.
Nàng không phải Phi Yến thật sự, nếu Phi Yến thật sự đó biết tỷ tỷ mình đối xử với mình như thế thì sẽ cảm thấy thế nào đây, một tỷ tỷ che chở mình từ nhỏ sau khi biết mình có thể tiến cung liền không chút do dự tính kế mình.
Phi Yến gạt nước mắt, có lẽ cảm giác hiện tại của nàng chính là cảm giác của Phi Yến. Cảm giác đau lòng, thương tâm đến tuyệt vọng.
Bằng không Thu Yến cũng chỉ gặp nàng vài lần, sao nàng phải đau lòng như thế.
Rất nhiều rất nhiều lúc nàng cảm thấy như Phi Yến thật sự vẫn còn, nàng vẫn bị cảm xúc tâm tình của nàng ấy chi phối nhưng có khi nàng lại thấy tất cả chỉ là tưởng tượng.
“Nếu… nếu con tiến cung nói sự thật cho Hoàng thượng thì sao?”
Bàng Thái Sư thật không ngờ nàng sẽ nói như vậy: “Chẳng lẽ con muốn hại chết tỷ tỷ con à? Chẳng lẽ sự thật quan trọng như thế sao? Chúng ta mới là người thân của con. Cha thấy con đi tra án với hội Bao Chửng đến váng đầu rồi. Rốt cuộc con có hiểu không, một số việc có thể làm, một số việc thì không.”
“Đúng vậy, một số việc có thể làm, một số việc thì không nhưng những việc mọi người đang làm, sao lại không làm?” Nàng rơi lệ chất vấn.
“Phi Yến…….” Phi Yến nghe được tiếng gọi mình, thì ra là Bàng Thống.
Sắc mặt hắn cũng rất thống khổ.
Bàng Thống nhìn Bàng Thái Sư: “Cha, mọi chuyện là thật ư? Mọi chuyện là do Thu Yến thiết kế, còn hãm hại Phi Yến?”
Bàng Thái Sư nhìn Bàng Thống, nặng nề gật đầu.
‘Rầm!’ Bàng Thống nện một quyền vào tường: “Nó điên rồi sao? Nó tiến cung nên hỏng đầu rồi?”
“Nếu muội kiên quyết muốn nói sự thật thì sao?” Phi Yến nhìn Bàng Thống.
Bàng Thống cũng kinh ngạc, ngập ngừng một lúc cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Phi Yến, dù nó sai rồi nhưng cũng là tỷ tỷ muội, muội…. muội có thể bỏ qua không?”
“Nếu muội không đồng ý thì hai người sẽ làm gì, cấm túc muội, không để muội ra ngoài? Hay là sẽ… giết người diệt khẩu?” Câu cuối nàng nói vô cùng nhỏ, như là tự nói với bản thân.
Bàng Thái Sư và Bàng Thống đều thống khổ: “Phi Yến, sao muội phải làm thế? Chẳng lẽ chuyện này thật sự không thể tha thứ được sao? Chẳng lẽ những người đó đáng giá để muội như thế sao?”
Phi Yến rất muốn nói, thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân nhưng nàng không thể nào nói ra khỏi miệng: “Hai người ra ngoài đi, muội muốn yên tĩnh.”
“Phi Yến……..”
“Đi ra ngoài.”
Buổi tối hôm nay là một hôm không ngủ với mỗi người Bàng gia.
Phi Yến lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, thật ra trong lòng nàng đã có đáp án, nàng sẽ không nói, nàng không phải một người tốt, cho dù nàng biết chân tướng, cho dù biết Thu Yến là hung thủ, nàng cũng không thể nói.
Nàng nghĩ, nếu nàng không phải Đường Vãn Chi, nếu nàng là Bàng Phi Yến nàng sẽ làm như thế nào.
Có lẽ, Phi Yến thật sự cũng sẽ mâu thuẫn, cũng sẽ thương tâm thất vọng, nhưng nàng ấy… nàng ấy cũng sẽ không nói.
Dù thế nào thì đó cũng là người thân của nàng ấy, là đại tỷ đối tốt với nàng ấy từ nhỏ.
Mà nàng… đã chiếm lấy thân thể của Phi Yến.
Phi Yến mặc thêm y phục đứng dậy, đẩy cửa ra nhìn thấy tuyết lại rơi bên ngoài.
Trời tuyết như vậy khiến thế giới như được phủ bằng một màu trắng thuần khiết, nhưng thật sao? Không để ý đến cơn giá rét, nàng rời khỏi phòng, đi trong viện.
Đây là Bàng phủ, Bàng gia.
Nàng không phải Phi Yến, nàng đã tự lừa mình dối người bao lâu nay, hưởng thụ sự ấm áp của người thân, cha huynh yêu thưng, nhưng chung quy mọi thứ vẫn không phải của nàng.
Nếu….. nếu nàng chết đi, có phải Phi Yến thật sự sẽ trở về không?
Phi Yến đi vào hoa viên, bước lên cầu thang nhìn lên chân cầu thang phía trên cao, hình như đó là nơi Phi Yến đã ngã xuống.
Trong đầu vụt lên tình cảnh ngày đó.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác của Phi Yến rõ ràng như vậy, cảm nhận được cuộc sống của Phi Yến.
Nàng bước từng bước lên trên, dường như rất nhiều hình ảnh hiện lên, Phi Yến vui, Phi Yến giận, Phi Yến buồn……..
Không biết tại sao, tại giờ khắc này, nàng sâu sắc cảm thấy mình là Đường Vãn Chi.
Đúng vậy, nàng là Đường Vãn Chi, cho dù giống nhau, chung quy nàng cũng không phải là Phi Yến, chung quy không phải là Bàng Phi Yến.
“Chị, em sẽ sống thật tốt, em sai rồi, sai rồi, chị…. chị đừng chết…. đừng chết……..” Đây là tiếng của Lệ Chi em trai nàng.
“Đại tỷ, đại tỷ, chị đừng chết, chúng ta còn muốn cùng đi trộm mộ mà, không phải chị rất thích phỉ thúy trong mộ Chung Vương sao, chúng ta cùng đi…. cùng đi trộm được không….. đại tỷ…… chị dậy đi………” Đây là tiếng Tiểu Phượng.
“Đại tỷ, em sẽ chăm sóc tốt thiếu gia và Tiểu Phượng, đại tỷ……..” Đây là tiếng Tiểu Ngũ.
“Công Tôn Sách, ta thích huynh, thích huynh, Công Tôn Sách……” Đây là Phi Yến thật sự.
“Ca sẽ bảo hộ muội, Phi Yến, còn có ca ca…….” Đây là tiếng Bàng Thống.
Phi Yến không biết tại sao lại thế, dường như đến nơi Phi Yến đã gặp chuyện không may, nàng lại cảm nhận được rất nhiều thứ nàng chưa từng biết đến, giống như, ở đây, nàng vẫn là Đường Vãn Chi.
Có lẽ… có lẽ nàng thật sự đã chiếm lấy thân thể Phi Yến, có lẽ… nàng thật sự chính là Đường Vãn Chi, Phi Yến, không phải là cô vẫn còn sống chứ? Ta nên làm thế nào để cô trở về đây?
Nơi này có người thân của cô, có người cô yêu, Phi Yến………
Dang rộng hai tay, Phi Yến thả người rơi xuống………
Kiri: Còn chương nữa là hoàn bộ này rồi ^^