Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Yukira
Beta: Kiri
Tuy rằng cực kì phẫn nộ, nhưng Đường Vãn Chi vẫn là tươi cười: “Đương nhiên tin tưởng Cố gia……” Tin được mới là lạ, ta hận.
“Vậy được rồi, nếu điều kiện đã được bàn bạc ổn thỏa, chúng ta nói đến nhiệm vụ cần làm thôi?” Cho cô thời gian ba tháng, có thể thấy được, chắc chắn là rất phiền phức.
“Tôi muốn mạn châu sa hoa bảy màu.”
Mạn châu sa hoa bảy màu? Đó là cái thứ quỷ gì? Cứ tưởng là bảo cô đi trộm mộ, nếu không thì tìm cô làm cái quái gì, cái gì mà mạn châu sa hoa bảy màu, cô thật sự không biết.
Nhận ra Đường Vãn Chi không hiểu.
Người đàn ông bên cạnh Đường Vãn Chi, cũng chính là người duy nhất mà cô không biết, giải thích: “Hoa bỉ ngạn còn gọi là mạn châu sa hoa, lại có tên hồng hoa thạch toán, giống một loại đá, vì màu hoa đỏ như máu. Cây thực vật thân thảo lâu năm; thân củ ở trong đất có hình cầu, bao bên ngoài là một lớp màng như vảy có màu nâu che kín lại. Lá mang hình dáng tương đối hẹp, màu xanh đậm, có phần tự mọc ra, mọc ra vào cuối thu, rụng lúc đầu tháng. Thời kì hoa nở là cuối mùa hè đầu mùa thu, quy ước từ tháng tới tháng . Hoa có thân dài - cm, bình thường - đóa xếp thành hình một cái ô, sinh trưởng ở đỉnh hoa, cánh hoa lộn ngược hình kim có bản to đầu nhọn, bao hoa màu đỏ, cũng có nhiều loại giống, về phía sau phát triển cuốn khúc, ở mép hoa có hình dạng gấp nếp, bao hoa quá ngắn; nhị đực cùng ống nhị cái hoa nhô ra ngoài, theo khuôn của cánh hoa, vòng sinh trưởng từ cm trở lên.”
“Anh cho rằng tôi đang nghe bách khoa toàn thư hả? Có thể nói đơn giản chút được không?” Đường Vãn Chi không chịu nổi khi nghe hắn nói đến những cái số liệu đó nên ngắt lời, nói trực tiếp cho cô dễ hiểu là được rồi.
Sắc mặt hắn ta không tốt lắm, tiếp tục nói:“Bỉ ngạn hoa mọc hoang sinh trường ở nơi u ám ẩm ướt, đất này thuộc loại có thỗ nhưỡng màu đỏ, bởi vậy tính chịu rét cao, ưa chỗ bóng râm, có thể chịu được sức nóng cực hạn vì nhiệt độ bình quân trong ngày là ℃; ưa ẩm ướt, cũng chịu khô hạn, tập quán nghiêng về đất có tính chua, với tơi xốp, đất mùn màu mỡ nhất. Có đặc tính mùa hạ ngủ đông. Cầu cây chứa sinh vật lợi kiềm có chất độc Kling, có thể gây ra nôn mửa, triệu chứng co giật, rõ ràng có ảnh hưởng đến hệ thống trung khu thần kinh, có thể dùng để giữ bình tĩnh, có tác dụng thay thế thuốc đề kháng.”
Thấy Đường Vãn Chi quả thật không thể kiên nhẫn nỗi nữa, rốt cục hắn cũng dừng bài giảng giải dài dòng của mình, chuyển sang hướng bình thường.
“Mạn châu sa hoa bảy màu dựa theo khoa học thì nó không tồn tại. Nhưng có rất nhiều lời đồn về nó, lời đồn đãi được truyền nhiều nhất chính là, mạn châu sa hoa bảy màu có khả năng trị bách bệnh.”
“Các người bảo tôi đi tìm một thứ mà căn bản là không có khả năng tồn tại?” Sắc mặt Đường Vãn Chi rất không tốt.
“Không phải không tồn tại, trước lúc lâm chung Triệu Bắc Xuyên đã từng khẳng định, ở một nơi tên là Quỷ cốc Vương mộ có nó.”
Đường Vãn Chi nhìn về phía Triệu Tứ gia, Triệu Bắc Xuyên là cháu Triệu Tứ gia, nửa năm trước vì dính bẫy khi đi trộm mộ mà qua đời.
“Quỷ cốc Vương mộ?” Khó trách muốn tìm cô. Thì ra hoa này mọc ở trong mộ?
“Không phải Triệu Bắc Xuyên đã đi vào sao? Vì sao không mang nó ra, hơn nữa, lúc Triệu Bắc Xuyên đi vào, bên trong như thế nào, có gì bị phá hỏng không?” Cô lý trí đặt câu hỏi.
Lúc này người trả lời chính là Triệu Tứ gia: “Bắc Xuyên vào đó là vì Cố gia muốn tìm mạn châu sa hoa bảy màu này, nhưng cơ quan ở Quỷ cốc Vương mộ rất cao minh, cuối cùng, Bắc Xuyên nói nó cũng sợ mình sẽ chết ở bên trong đó, không truyền được tin tức gì ra, nên mới cố liều mạng rời khỏi đó. Theo lời nó, Quỷ cốc Vương mộ cứ sáu ngày lại thay đổi một lần, mà thay đổi này chỉ trong vài giây, nhưng có thể trông thấy được mạn châu sa hoa bảy màu ở bên trong. Thế nhưng cửa đá tiến vào mộ, dù dùng cách gì, cũng không mở ra được.”
“Triệu Bắc Xuyên cũng không mở ra được? Trình độ Triệu Bắc Xuyên cao hơn tôi mà.” Trong đám tiểu bối của các danh môn hiện nay, Triệu Bắc Xuyên chắc chắn là No.. Nửa năm trước Triệu Bắc Xuyên chết, quả thực cô rất giật mình, cũng có chút đau lòng, dù gì hai người cũng coi như là bạn bè.
“Nhưng hắn ta đã chết, Triệu Bắc Xuyên đã chết. Còn Võ Nguyên Mẫn thì không rõ tung tích. Nay người còn có thể vào Quỷ cốc Vương mộ, cũng chỉ còn có cô Đường Thất tiểu thư mà thôi.” Người đàn ông bách khoa toàn thư mặt không chút thay đổi trả lời.
Nói về trình độ, quả thật Đường Vãn Chi thấp hơn mấy người này. Triệu Bắc Xuyên vì giúp bọn họ tìm mạn châu sa hoa mà chết. Võ Nguyên Mẫn mất tích, thật ra thì bọn họ mặc kệ chuyện này, nếu như thật sự biến mất, thì cho dù là ngươi có bản lãnh hơn người, cũng đừng mong tìm ra được, cho dù người có nhiều tiền cũng không dùng được, suy cho cùng, ngươi cũng không thể lần tìm từng ngõ ngách trong mộ. Mà có đôi khi cái gọi là mất tích, cũng chính là cả đời.
Không có một người nào biết, rốt cuộc ngươi đã chết ở đâu.
Cũng vì như vậy, mỗi lần đi Đường Vãn Chi đều dẫn theo Tiểu Ngũ và Tiểu Phượng, nếu như cô mất, bọn họ nhất định phải rời đi được, ít nhất, còn có thể trở về báo tin, bọn họ đã đồng ý với cô, nếu cô chết, bọn họ nhất định sẽ rửa tay chậu vàng, từ nay về sau sẽ ở bên chăm sóc Lệ Chi, đây là lời bọn họ đã hứa.
Nhà cô có hai con đường sống, một con đường khác chính là bán đồ cổ bằng ngọc.
“Được, tôi đi. Còn gì muốn dặn nữa không?”
Triệu Tứ gia nhắn nhủ: “Theo lời Bắc Xuyên đã nói, cửa đá kia dù dùng cách gì, cũng không mở được, thuốc nổ cũng không có tác dụng. Nhưng có một chuyện lạ là, trên cửa có một dấu ấn hình bông hoa sáu cánh, Bắc Xuyên phỏng đoán, có lẽ đó chính là chìa khóa để mở cửa đá, hoặc là, ấn vào đóa hoa sáu cánh này, cửa đá sẽ mở ra, nhưng việc này cũng chưa được kiểm chứng. Còn về cạm bẫy bên trong, đại đa số Bắc Xuyên đều đã phá. Nhưng cũng cần cẩn thận.”
“Được, cháu đã biết.” Cô rất có hứng thú với đóa hoa kia đó.
Cô đã từng gặp loại cơ quan như vậy, xem ra cũng có chút khả năng sẽ tìm được.
Nhưng Triệu Bắc Xuyên mà cũng không thể an toàn thoát thân, nơi này, tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
Xem ra Cố gia này đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, trước đó còn đã cho người mạnh hơn đi tìm, Đường Vãn Chi có cảm giác bị đưa vào tròng. Nhưng dù có phải là bẫy hay không, thì cô cũng phải vì em trai mà nhảy vào thôi.
Đúng là chết tiệt.
Hung hăng trừng mắt nhìn Đường Lệ Chi liếc một cái.
Nhận thấy tầm mắt của Đường Vãn Chi, Đường Lệ Chi lại co rúm lại, thật ra hắn cũng là rất lo lắng, dù gì hắn cũng là truyền nhân của một danh môn. Đương nhiên là đã nghe danh Triệu Bắc Xuyên.
Ngay cả Triệu Bắc Xuyên cũng bị mất mạng, sao hắn lại có thể không lo lắng cho chị mình.
“Các vị thả tôi đi, tôi cam đoan rằng mình sẽ không chạy, tôi sẽ không chạy, tôi muốn đi cùng chị, nguy hiểm như vậy, tôi lo lắng cho chị của tôi.” Lúc này hắn lại nhớ tới chị mình.
“Câm miệng. Mày thành thật ở đây đợi cho chị, nguy hiểm thì màycàng không thể đi, không cho mày đi chuyến này mày không biết vì sao hả ? Đến bao giờ mày mới có thể dùng đầu óc để làm việc, đừng để bị người ta tính kế, chị đã cám ơn trời đất lắm rồi.” Đường Vãn Chi rít gào.
Không để ý tới Đường Vãn Chi ném đá giấu tay, Cố Nguyên Hàn đứng lên, Đường Vãn Chi phát hiện, hắn ta để tóc dài, còn buộc thành đuôi ngựa.
“Bát công tử cũng không cần quá mức lo lắng, lần này, tôi sẽ đi cùng Thất tiểu thư.”
“Cái gì!”
Đường Vãn Chi bối rối: “Ngài, ngài, ngài, ngài theo tôi cùng đi? Vì sao?”
Vừa thấy tướng mạo vị này liền biết, chắc chắn là không thể làm được gì, hơn nữa, chậc chậc, một người đàn ông bốn mươi, ở cạnh cô làm cô còn phải chăm sóc hắn ta, cô không muốn tự rước lấy phiền đâu!
“Tôi muốn nhìn thấy tận mắt.”
Đúng vậy, cho dù là Triệu Bắc Xuyên đã nói, Quỷ cốc Vương mộ có mạn châu sa hoa bảy màu, Cố Nguyên Hàn cũng không hoàn toàn tin tưởng. Loại người như hắn ta, chỉ tin chính mình.
Cho nên lần này, hắn muốn đi cùng Đường Vãn Chi.
“Nhưng mà......” Đường Vãn Chi muốn phản bác.
“Không có nhưng mà.”
“Được rồi được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị, bốn ngày sau sẽ xuất phát.” Trước khi đi đâu, Đường Vãn Chi đều chuẩn bị một vài thứ.
Đường Vãn Chi không hỏi Cố Nguyên Hàn vì sao phải tìm mạn châu sa hoa bảy màu, về việc này, toàn bộ Bắc Kinh có ai không biết sao? Ai cũng biết, Cố gia tiếng tăm lừng lẫy, nhưng lại có một đứa con không khỏe mạnh.
Đúng vậy, Cố Nguyên Hàn có một đứa con mười hai tuổi, mà đứa nhỏ này lại bị di truyền bệnh của dòng họ bên nhà mẹ nó.
Lúc nhỏ dựa vào thuốc nó còn có thể tỉnh táo được một chút, thế nhưng bây giờ, nó đã lâm vào trạng thái hôn mê.
Nghe nói, đứa con trai này của hắn ta chắc là không sống được thêm vài năm nữa.
Nếu như không phải con trai Cố Nguyên Hàn không thể di chuyển, thì chắc hắn đã sớm rời khỏi Bắc Kinh rồi.
Đường Vãn Chi cần chuẩn bị đồ đạc thật tốt, lần này số người đi trộm mộ nhiều hơn những lần trước, thêm Cố Nguyên Hàn và ba nhân viên của hắn.
Nhìn Cố Nguyên Hàn vẫn mặc trang phục kiểu thời Đường, Đường Vãn Chi bĩu môi.
“Ngài mặc thế này sẽ rất bất tiện, chúng ta quay trở về khách sạn, ngài chuẩn bị lại quần áo đi, chúng ta không phải đang đi để du lịch đâu.” Cô không hề khách khí, ở phương diện này, cô mới là chuyên gia, cho dù Cố Nguyên Hàn lợi hại cũng không biết gì hết.
“Hiểu rồi.” Lúc này Cố Nguyên Hàn lại khá nghe lời.
Sau đó mọi việc cũng rất thuận lợi, một nhóm bảy người an toàn xuống Quỷ cốc Vương mộ.
Bởi vì trước đó đã có Triệu Bắc Xuyên đi đầu nên giờ bọn họ thuận lợi hơn nhiều, tuy rằng cũng có một vài cơ quan chưa bị phá nhưng tóm lại, vẫn là rất tốt.
Bảy người đến giờ phút này vẫn chưa có ai bị thương.
Lúc này, Đường Vãn Chi mới nhìn thấy cái gọi là cửa đá kia.
Quả nhiên, dù là Tiểu Ngũ hay là chính cô, đều dùng rất nhiều cách, nhưng vẫn không thể mở cánh cửa đá này ra
“Cái cửa đá này quá tà ma rồi.” Trên cửa có rất nhiều vết tích do bị nổ, thế nhưng, nó vẫn lành lặn như cũ, có lẽ là do Triệu Bắc Xuyên làm.
Đường Vãn Chi nghiêm túc nghiên cứu cánh cửa đá này, nhưng vẫn không có đầu mối.
Cô cẩn thận nhìn vết khắc ở giữa cửa.
Nói đúng ra, vết bông hoa kia lõm vào trong, quả thực, giống như Triệu Bắc Xuyên đã đoán, Đường Vãn Chi cũng cho rằng, đây nhất định là chìa khóa để mở ra cánh cửa này, thế nhưng, rốt cuộc là phải đi đâu để tìm cái chìa khóa này đây? Nó là thứ gì thế?
Đối với việc trộm mộ, Cố Nguyên Hàn quả thật là dốt đặc cán mai.
Thế nhưng hắn lại chưa từng quá kích động như bây giờ, bởi vì, Triệu Bắc Xuyên đã nói đúng, bọn họ thực sự có thể thấy được hình ảnh đó trong nháy mắt.
Trong cửa đá, thật là có mạn châu sa hoa bảy màu.
“Đường Vãn Chi, dù thế nào, tôi mặc kệ cô dùng cách gì, nói chung, tôi nhất định phải lấy được cây mạn châu sa hoa này. Bằng không, cô nên biết hậu quả. Tôi đồng ý cho cô ba năm, đó là cực hạn của tôi rồi.” Hắn lạnh lẽo nói.
Nhíu mày hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nguyên Hàn. Vì thế, các cô phải tạm thời ở lại đây rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầu cất giữ cầu bình luận ~~~~
Yukira: Ta cũng có điều muốn nói: T.T phần giải thích về hoa quả là rất gian nan a, cảm ơn google ca ca, cảm ơn wiki yêu dấu nếu không ta cũng bó tay. =.=!!! Mong mọi người ủng hộ ta, là người mới nên nếu có sơ sót mong bỏ qua, nếu trong quá trình đọc thấy có lỗi gì m.n chỉ ra giúp ta nhé. choa choa:
() Mạn châu sa hoa: cũng chính là hoa bỉ ngạn đỏ.
Có truyền thuyết về hoa bỉ ngạn:
Truyền thuyết thứ nhất:
Tương truyền loài hoa này nở nơi hoàng tuyền, đa số người đều nhận định rằng Bỉ Ngạn hoa nở bên cạnh Vong Xuyên hồ ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên bị gọi là “hỏa chiếu chi lộ”, đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, là màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh.
[Bỉ Ngạn hoa, sự dịu dàng của ác ma]
Bỉ Ngạn hoa là đóa hoa trong truyền thuyết tình nguyện đi vào địa ngục, bị chúng ma quỷ bắt quay về nhưng vẫn ngập ngừng trên con đường Hoàng Tuyền, chúng ma quỷ không nhịn được nên đều đồng ý cho nàng nở trên con đường này, cho những linh hồn đã rời khỏi nhân giới có một sự chỉ dẫn và an ủi.
Lúc Bỉ Ngạn hoa nở thì không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, hoa là không bao giờ gặp gỡ, đời đời dở lỡ. Bởi vậy mấy có cách nói: ” Bỉ Ngạn hoa nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá”. Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi và hoa lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ.
Trong Phật kinh có ghi “Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.”
Truyền thuyết thứ hai:
Truyền thuyết nói, rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở một dải lớn Bỉ Ngạn hoa – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương… Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần.
Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt yêu diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.
[Sưu tầm]