Edit: Kiri
Chờ Phi Yến tắm rửa cơm nước xong, họ mới quay về. Thấy mọi người mệt mỏi, Phi Yến liền bảo tiểu nhị mau bưng đồ ăn lên. Quả nhiên, ai cũng rất đói, không nói gì cả mà cứ phải ăn trước đã.
Đợi họ ăn xong Phi Yến liền cười tủm tỉm nhìn.
Bao Chửng biết Phi Yến đang đợi đáp án của bọn họ.
“Phi Yến, quyết định của mỗi người đều khác nhau, ta biết Hứa Tứ Nhi này không phải người tốt. Nhưng chẳng lẽ vì hắn ta là người xấu nên có thể dùng hình phạt riêng sao? Vậy có luật pháp để làm gì. Nếu đã có luật pháp, vậy thì phải theo luật. Nhưng đây cũng chỉ là ý kiến của mình ta. Mọi người nói ý kiến của mình đi.”
Bao Đại nương đương nhiên là đi theo con mình, mà Sở Sở cũng đương nhiên là đi theo Bao Chửng.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định ở lại, mấy người này từ trước đến nay đều theo Bao Chửng.
“Công Tôn Sách, còn huynh?” Phi Yến hỏi.
Thật ra Công Tôn Sách rất do dự, hắn cũng biết Hứa Tứ Nhi này không phải người tốt, nhưng hắn cũng hiểu rằng Bao Chửng nói rất đúng, nếu quốc gia đã có luật pháp, vậy thì không thể để có người tự tiện giết người được, người xấu cũng có quyền lợi được giải oan.
“Ta quyết định ở lại.”
Quyết định của bọn họ không nằm ngoài dự đoán của Phi Yến. Thật ra Tô Hữu Ninh này rõ ràng đang dẫn dắt mấy người Bao Chửng đi theo hướng đi của cô ta, nếu Phi Yến không đi cùng họ nữa thì sẽ thoát khỏi người này.
Nhưng Phi Yến cũng có suy nghĩ của riêng mình, có khi nàng đến quê hương Tô Hữu Ninh xem xét sẽ có được thu hoạch bất ngờ.
Nàng không muốn ở đây xem họ tìm hung thủ.
Người như vậy, chết chưa hết tội.
“Vậy sáng mai ta sẽ đi cùng Chu Kính, chúng ta gặp lại ở Giang Nam.” Nàng cũng chẳng tỏ vẻ gì thương cảm khi ly biệt.
“Ta về phòng nghỉ ngơi trước nha, mai còn phải lên đường.” Nếu đã không đi với nàng, nàng đi một mình, à không, còn có đồng chí Chu Kính. Chu Kính cũng không nói thêm gì, dọc đường đều trầm mặc ít lời, cứ đi theo bọn họ như vậy.
Nhìn thấy hai người đều lên lầu, Bao Chửng nhìn Công Tôn Sách thở dài: “Huynh yên tâm không?”
Công Tôn Sách không biểu lộ gì: “Có gì đâu.”
Nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút không thoải mái, đặc biệt khi nhìn thấy Chu Kính đi theo Phi Yến, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng muốn hắn từ bỏ cách nghĩ của mình thì hoàn toàn không có gặp nhau.
Hơn nữa Phi Yến bây giờ, tuy rằng vẫn có bộ dáng như thế, tính tình cũng không có quá nhiều thay đổi, nhưng bọn họ vẫn có thấy có đôi chỗ khác biệt. Mất trí nhớ, cũng không phải là hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Không chỉ vậy, hôm nay muội ấy còn nói mình biết xem phong thủy, Phi Yến biết xem phong thuỷ từ khi nào thế, chẳng lẽ trong nữa năm qua đã xảy ra nhiều chuyện bọn họ không biết?
Hơn nữa, muội ấy còn bỏ tra án.
Mọi sự thay đổi đều làm Công Tôn Sách có chút mờ mịt.
Bao Chửng nhìn Công Tôn Sách mạnh miệng lại mờ mịt, lắc lắc đầu: “Nơi này có mấy người bọn ta rồi, thật ra huynh hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều làm gì, chứ không lẽ huynh yên tâm để họ cô nam quả nữ lên đường?”
Hắn lo lắng. Đặc biệt khi hắn hiểu được ý tứ của Bàng gia lại càng thêm lo lắng. Chu Kính này tuy lãnh đạm lại thủ lễ nhưng hắn biết, Chu Kính nhất định biết ý của Bàng Thống, đã ngầm đồng ý, nếu không hắn ta sẽ không đi cùng.
Chu Kính này không phải là người đơn giản.
Ngày đó lúc phát hiện nạn nhân trời đã chạng vạng nhưng hắn ta vẫn biết Phi Yến để ý đến miếng ngọc bội kia, có thể thấy, hắn ta vẫn luôn chú ý đến Phi Yến.
Thấy Công Tôn Sách càng thêm rối rắm, Bao Chửng lại khuyên bảo: “Huynh đi Giang Nam trước cũng hay. Dù sao bên này đã bị chậm trễ, huynh đến sớm một chút tỉ mỉ điều tra Tô Hữu Ninh đi. Mở đường trước cho chúng ta. Hơn nữa, Chu Kính nhất định biết một ít chuyện mà chúng ta không biết, nhưng hắn lại không nói.”
” Đừng nói nữa, ta sẽ không đi.” Công Tôn Sách đứng dậy lên lầu, có thể thấy tâm trạng hắn rất bình thường.
“Sao Công Tôn Sách không chịu nghe thế này?” Ngay cả Sở Sở đều nhìn thấu.
“Kệ đi, ta không tin là ngày mai huynh ấy còn có thể ngồi yên.”
Công Tôn Sách lên lầu cũng không bao lâu, nhanh chóng quay xuống.
“Ở thôn kia xuất hiện nhiều hài cốt như vậy, tiếp theo chúng ta điều tra thân phận những người đó thôi.”
Công Tôn Sách có chút vội vàng, nguyên nhân cụ thể mọi người đều rõ.
“Ừ, mấy người bị tình nghi trong quán trọ này, chúng ta không thể giữ họ mãi được. Nhanh lên thôi.” Bao Chửng vuốt mũi.
Triển Chiêu về phòng lấy đồ thì thấy Chu Kính im lặng nằm ở đó, không biết đang nghĩ gì. Nhớ đến bộ dạng buồn phiền của Công Tôn Sách, liền không vui nói: “Huynh vui thích quá nhỉ.”
Chu Kính khẽ liếc qua thiếu niên này rồi cũng không đáp lời.
Triển Chiêu thấy mất mặt, mọi người ở ngoài cũng sốt ruột liền kêu gào đòi ra ngoài.
Chờ Triển Chiêu đi rồi, Chu Kính nghĩ nghĩ xong ngồi dậy, đi đến phòng Phi Yến.
Phi Yến khó hiểu mở cửa, thấy là hắn liền cười mời vào.
Chu Kính thấy Phi Yến rót trà cho mình liền khách khí nói lời cảm tạ.
“Chu đại ca, sao vậy? Huynh cũng không muốn đi cùng ta ư?” Đây chỉ là một câu đùa vui thôi, Phi Yến biết, Chu Kính chắc chắn sẽ đi theo mình, tuy trước đó không hiểu rõ về hắn nhưng ở cùng mấy ngày, Phi Yến biết, Chu Kính này, không phải một người thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng cũng rất coi trọng lời hứa, đương nhiên, nếu không coi trọng lời hứa thì sao lại đi cùng nàng.
“Ta muốn biết, sao lúc ăn cơm muội phải nói như thế? Thật ra, muội biết ai là hung thủ, hoặc là, đã đoán ra điều gì.” Chu Kính hỏi thẳng vấn đề chính.
Hắn nói lúc ăn cơm, là lúc hai người ăn cơm ngay khi về chứ không phải lúc mấy người Bao Chửng ăn cơm.
“Ta? Ta có nói gì đâu! Làm gì có ý gì đặc biệt, huynh nghĩ nhiều rồi. Hơn nữa, nếu đã biết ai là hung thủ thì sao ta không nói, sao không nói cho bọn họ?” Nàng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vô tội nhìn hắn, giống như những lời hắn nói chỉ là nói bậy.
Chu Kính nhìn thấy nàng như vậy, khóe miệng hiếm khi cong lên.
Chấm tay vào chén trà rồi viết lên bàn vài chữ.
Viết xong, liền chăm chú nhìn Phi Yến.
Phi Yến nhìn mấy chữ đang khô dần trên bàn kia, bội phục nhìn lại hắn.
Nếu người khác không biết còn tưởng đây là một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.
Mà Sở Sở vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.