Xuyên Qua Làm Nông Phụ

chương 78: mua cửa hàng (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: ChieuNinh

Buổi tối lúc ăn cơm, Tằng Tử Phu thấy sắc mặt Thạch Thúy Cúc có một chút không tự nhiên, Thạch Lai Qúy cũng là vẻ mặt xấu hổ, không nói một câu, liền cúi đầu ăn cơm. Ngược lại Tằng Tử Phu lại hiểu rõ, nghĩ Thạch Thúy Cúc không đồng ý, dù sao thoáng cái lấy ra tất cả gia sản, thật có chút quá mức mạo hiểm.

Ngược lại Thạch Lý thị không có nhìn ra manh mối gì, ăn cơm tối xong, Thạch Lý thị liền kêu mấy bọc nhỏ đi buồng trong ăn điểm tâm. Thạch Thúy Cúc có chút mất tự nhiên cười cười với Tằng Tử Phu: "Đại tẩu... hiện tại tẩu có rãnh không?"

Tằng Tử Phu cười gật gật đầu. Thạch Thúy Cúc lôi kéo tay Tằng Tử Phu nói: "Đại tẩu, không biết đại ca có nói cùng tẩu chuyện chuyển nhượng cửa hiệu chưa?"

Tằng Tử Phu ân một tiếng, cũng không có trả lời nhiều, Thạch Thúy Cúc thấy vậy trong nội tâm càng có chút không được tự nhiên, thở dài: "Đại tẩu, không phải ta keo kiệt, tẩu cũng biết đó, cho dù ta đều lấy ra hết của cải trong nhà cũng không đủ, lại há miệng đi mượn của nương. Xem cái bụng này của ta thì cũng sắp tới ngày sinh rồi, còn có Tiểu Thạch, cả nhà cũng phải há miệng ăn cơm. Ta thì không sao, có khổ gì chúng ta chưa từng ăn, chỉ là muốn để dành nhiều thêm một ít bạc, tương lai cũng là chuẩn bị tốt hài tử. Cho nên..."

Tằng Tử Phu thấy Thạch Thúy Cúc đều đã nói đến thế này rồi, cũng không cần phải vì cái sự tình này cùng nàng gây thêm chuyện không vui. Dù sao trên mặt tiền bạc, huynh đệ ruột cũng phải rõ ràng. Từ xưa đến nay, biết bao ví dụ bởi vì huynh đệ ruột kết phường làm ăn mà nháo thành thù. Ngược lại trong nội tâm Tằng Tử Phu cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng mà lời nói cũng không thể nói như vậy.

Liền cười nói: "Còn không phải sao, buổi chiều ta cũng mới nghe đại ca ngươi nói, trong nhà cũng lấy hết ra không còn dư thừa gì, cũng không đủ. Nếu phải há miệng hỏi mượn của nương thật sự là không có ý tứ, nương lớn tuổi như vậy rồi. Chỉ là đại ca ngươi đã muốn duy trì làm cái này, ngươi cũng biết đó, tuy ta quản tiền, nhưng cũng không thể không đưa cho đại ca ngươi. Nếu đại ca ngươi có thể giống như Nhị đệ, nghe lời ngươi thì tốt rồi."

Thạch Thúy Cúc nghe lời này của Tằng Tử Phu, trong nội tâm vui vẻ, xem ra đại tẩu cũng không vui để cho đại ca làm việc này. Nhưng mà cũng phải nói lại, có mấy người nguyện ý lấy hết toàn bộ của cải ra đâu, nếu như thâm hụt tiền rồi, thì phải làm sao, vội vàng khuyên nhủ: "Đại tẩu, tẩu lại bàn bạc lại cùng đại ca đi, nhà của tẩu còn có ba hài tử, về sau chổ cần dùng đến tiền thì nhiều hơn đi, không phải còn muốn thỉnh tiên sinh cho Tiểu Bùn sao? Đây chính là tốn không ít bạc, ăn, mặc, ở, đi lại."

Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc nói: "Còn không phải sao, ăn, mặc, ở, đi lại, cái nào cái nấy cũng cần bạc. Hiện tại ‘Ăn uống chơi bời’ của huynh đệ ta cũng không náo nhiệt bằng lúc bắt đầu rồi. Ngươi nhìn một chút mấy tiệm cơm, cửa hàng trên đường phố, mỗi nhà đều muốn có gian dối rồi, chỉ dựa vào mấy thứ điểm tâm kiếm chút ít bạc. Nếu không phải nương và tỷ phu cho, làm gì có của cải chứ. Huống hồ, Cỏ Nhỏ và Diệp Tử cũng phải thỉnh tiên sinh, cầm kỳ thư họa cũng phải cho học. Tính toán trong trong ngoài ngoài, ta đều cảm thấy bạc này không phải là bạc, tất cả là bùa đòi mạng không phải sao."

Thạch Thúy Cúc há hốc mồm, tiến đến bên tai Tằng Tử Phu nói: "Đại tẩu, ta nói lời này tẩu cũng đừng không thích nghe, tẩu cũng biết ta là có gì thì nói cái đó, con gái chính là của nhà người khác, cần gì phải thỉnh tiên sinh? Tiêu tiền uổng phí?"

Tằng Tử Phu có chút không còn lời gì để nói, nhưng cũng có thể lý giải suy nghĩ của Thạch Thúy Cúc. Đừng nói là ở cổ đại, cho dù đổi thành một vài hộ nông thôn ở hiện đại, cũng đều tồn tại loại tư tưởng này của Thạch Thúy Cúc.

Nàng cũng khó mà nói cái gì, cũng không thể lôi kéo Thạch Thúy Cúc người cổ đại, nói cái tư tưởng nam nữ ngang hàng gì đó, nháo không tốt thì chính nàng sẽ bị ấn cái danh ‘đồi phong bại tục’ rồi ngâm lồng heo. Nhưng nhìn vẻ mặt không đồng ý của Thạch Thúy Cúc, trong nội tâm Tằng Tử Phu suy nghĩ, chỉ sợ đến lúc đó mời tiên sinh, Thạch Lý thị cũng sẽ không vui đây, đảo con mắt một vòng nói: "Ngươi đây cũng không biết rồi, nữ hài tử là phải nuông chiều, chẳng lẽ ngươi không hy vọng về sau để cho khuê nữ gả tốt một chút sao? Hiện tại nhà chúng ta như thế nào cũng coi như được là đại hộ đó, ta còn trông cậy vào Cỏ Nhỏ và Diệp Tử có thể gả tiến và cổng lớn làm thiếu phu nhân. Vốn căn cơ nhà chúng ta thì đơn giản, về sau hài tử trưởng thành làm mai, gả cho nhà bình thường, ngươi nói nếu đổi thành ngươi, trong lòng ngươi có nguyện ý không?"

Thạch Thúy Cúc lắc đầu: "Đương nhiên vậy thì không được rồi, nhà người thường sao có thể xứng với cô nương nhà chúng ta, làm sao cũng phải là thiếu gia trong nhà cao cửa rộng, nếu không cũng phải làm quan."

Tằng Tử Phu gật gật đầu, khóe miệng hơi nâng lên: "Còn không phải sao, cũng không phải ta đây ôm tâm tư này sao? Hơn nữa Sở Hà làm quan trong kinh thành, nhận thức không ít quan lại quyền quý. Ta cũng không cầu để cho cô nương gả cho những quý nhân kia, nhưng mà đi con đường làm quan, làm sao nói thế nào cũng có thể tìm được nhà có tiền đồ phù hợp đi. Vậy chẳng phải nên bồi dưỡng từ nhỏ không phải sao? Những tiểu thư bên trong đại trạch, đều tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, ngươi nói ta có thể không để cho Cỏ Nhỏ Tiểu Diệp Tử tiêu phần này tiền sao?"

Thạch Thúy Cúc vừa nghe cười nói: "Còn không phải sao, vẫn là đại tẩu ngài kiến thức rộng rãi, ta à, cứ đợi đến hai cháu gái của ta làm quan thái thái, về sau ta sẽ được thơm lây!"

Tằng Tử Phu cười lắc đầu: "Nhìn ngươi kìa, cái này vẫn chưa đâu vào đâu, bây giờ thì còn sớm lắm, nhưng ta vẫn nhờ cát ngôn của ngươi. Ngươi xem sắc trời này cũng không sớm, ta tiễn ngươi trở về, ngươi mang thai cao bụng rồi, đi đi lại lại dọa người."

"Đại tẩu, ta ngay cả Tiểu Thạch cũng đã sinh ra rồi, còn sợ gì. Nữ nhân nông thôn chúng ta nào có yếu ớt như vậy."

Tằng Tử Phu vừa đỡ Thạch Thúy Cúc vừa đáp lại nói: "Biết rõ thân thể ngươi tốt, đây không phải sắp đủ tháng rồi, có thể không chú ý một chút sao?"

Hai người mới vừa đi tới hậu viện liền nhìn thấy Thạch Lai Qúy đi tới đi lui ở tại cửa ra vào. Thạch Thúy Cúc nhìn thấy liền gọi một câu, Thạch Lai Qúy vội vàng chạy chậm tới, đón nhận Thạch Thúy Cúc từ trong tay Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, phiền toái ngài... đại ca của ta..."

Tằng Tử Phu hiểu rõ gật đầu: "Đừng lo lắng, ca của ngươi là người biết chuyện, yên tâm đi."

Thạch Lai Qúy tạ ơn Tằng Tử Phu liền đỡ Thạch Thúy Cúc vào phòng, Thạch Thúy Cúc nhìn sang Thạch Lai Qúy nói: "Qúy ca, không phải ta tính toán, đùa giỡn tâm cơ, mà ngay cả đại tẩu cũng không quá cam tâm tình nguyện."

Thạch Lai Qúy thở dài: "Đó là đại tẩu làm cho nàng xem, đại tẩu người nọ có thể biểu hiện ra bất mãn tới hay sao? Nói thật ra, lúc ăn cơm tối, ta cũng không dám trực tiếp ngẩng đầu nói chuyện cùng đại ca. Chuyện mua cửa hàng, muốn làm mua bán nhỏ, đều là ta khơi mào, mà ngay cả đi xem cửa tiệm kia cũng là ta lôi kéo đại ca đi qua. Hiện tại đại ca bên kia có ý tứ này rồi, ta lại đánh trống lui quân, ta đây... làm sao đối mặt với đại ca hả."

Thạch Thúy Cúc ngồi ở trên giường, vuốt vuốt eo nói: "Chàng cho ta là người ngu sao, cái gì cũng không nhìn ra? Lần này là thật sự trong nội tâm đại tẩu không quá nguyện ý việc này. Chàng suy nghĩ một chút đi, có mấy người nguyện ý lấy ra toàn bộ của cải như vậy?"

"Thật sự?" Sắc mặt Thạch Lai Qúy có chút chuyển biến tốt đẹp nhìn Thạch Thúy Cúc, Thạch Thúy Cúc cười nói: "Cũng không phải là thật sự." Sờ lên bụng của mình nói: "Qúy ca, nếu cái thai này là cô nương thì tốt rồi, chúng ta liền có trai gái song toàn."

Thạch Lai Qúy vừa nghe thì nghi hoặc dò xét nhìn Thạch Thúy Cúc nói: "Vẫn luôn nghe nàng càu nhàu nếu là nam hài, nam hài, sao lại muốn muốn nữ oa rồi?"

Thạch Thúy Cúc liếc trắng Thạch Lai Qúy một cái nói: "Chúng ta không phải cũng có Tiểu Thạch rồi sao? Lại nói, con gái là tri kỷ của nương, ta nghĩ muốn có một cô nương không được à."

Thạch Lai Qúy vội vàng cùng nói: "Được, cái bụng này là của nàng, nàng muốn đứa nào cũng có thể."

Thạch Thúy Cúc vẫy vẫy tay, Thạch Lai Qúy ngồi ở bên người Thạch Thúy Cúc, Thạch Thúy Cúc nghiêng đầu qua trên bờ vai Thạch Lai Qúy nói: "Ta ấy à, cũng muốn một con rể làm quan."

"Lời này có ý tứ gì?" Thạch Lai Qúy nghi hoặc nhìn Thạch Thúy Cúc.

Thạch Thúy Cúc cười nói: "Vừa rồi đại tẩu nói muốn thỉnh tiên sinh cho Diệp Tử và Cỏ Nhỏ, ý kia là muốn thỉnh nhiều người, muốn dạy các nàng cầm kỳ thư họa, đọc sách viết chữ. Chờ sau này, gả các nàng cho nhà người tốt, tối thiểu nhất cũng phải quan thái thái đâu rồi. Ta suy nghĩ, chúng ta cũng sinh một khuê nữ, đại tẩu là người từng trải, đi theo nàng, chúng ta đúng là không cần lo lắng, về sau ta cũng làm mẹ vợ quan gia."

Thạch Lai Qúy xem như hiểu rõ, mà trong lòng cũng có chút ảo tưởng, dù sao ai cũng muốn qua ngày tốt lành, kiêu ngạo làm cha vợ của quan, có mặt mũi biết bao chứ. Hai người không khỏi YY...

Tằng Tử Phu mới vừa vào phòng, liền nhìn thấy bộ dạng Thạch Lai Phúc rầu rĩ không vui, cười nói: "Thực muốn mua cái cửa hàng kia như vậy?"

Thạch Lai Phúc gật gật đầu, lại thở dài: "Muốn thì có thể làm được gì, xem ra Lai Qúy cũng không thể nào, bạc của mình lại không đủ."

Tằng Tử Phu thấy vậy liền cân nhắc, nhìn dạng như vậy, xem ra Phúc ca thật sự muốn làm gì đó. Dựa theo lời Phúc ca nói, ngược lại cửa hàng nhà này thật sự không tệ. Lại là câu nói kia, hiện tại một mua vào ngàn lượng bạc, chờ qua mấy ngày, bán qua tay cũng có thể có lợi nhuận không lỗ vốn. Cắn răng nói: "Phúc ca, trong nhà chúng ta ngược lại có thể lấy ra sáu trăm lượng bạc, còn lại bốn trăm lượng bạc, nếu mượn hết nương ở bên kia, sợ là nương không vui. Nhị đệ nhìn ở trong mắt chỉ sợ cũng không thoải mái, ta nghĩ chàng đi mượn nương hai trăm lượng đi, còn lại hai trăm lượng ta đi mượn Tử Cường. Một ngàn lượng xem như gom góp ra được, nhưng trong nhà không dư thừa bạc rồi, ta suy nghĩ đi mượn Nhị đệ một trăm lượng bạc. Tiệm tới tay, coi như là mới, chúng ta vẫn phải sửa chữa một phen, đồ đạc này nọ cũng phải xử lý."

Thạch Lai Phúc vừa nghe thì vui mừng trong bụng: "Nương tử, nàng không sợ ta sẽ lỗ vốn sao?"

Tằng Tử Phu cười nói: "Không phải đều nói muốn kiếm bạc thì phải gan lớn sao? Hơn nữa vị trí kia xác thực là rất tốt, thật sự không được chúng ta bán qua tay đi là được, tối thiểu nhất hồi vốn cũng không có vấn đề không phải sao."

Thạch Lai Phúc ân ân gật đầu, trong lòng nghĩ nhất định phải làm lớn một trận, làm ra chút ít thành tích.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tại thời điểm ăn điểm tâm liền đưa ra chuyện này cùng Thạch Lý thị. Mặc dù trong tay Thạch Lý thị có bạc, nhưng mà thoáng cái lấy ra hai trăm lượng, trong lòng vẫn có chút không bỏ được, cũng sợ lão Nhị không thoải mái. Nhưng thấy lão đại và lão Nhị cũng mở miệng, con dâu thứ của mình cũng gật đầu đáp ứng rồi, cũng liền vào nhà cầm bạc cho Thạch Lai Phúc.

Về phần Thạch Thúy Cúc rất là hào phóng xuất ra một trăm năm mươi lượng, giao cho Tằng Tử Phu nói: "Đại tẩu, sợ một trăm lượng thật không thoải mái, tẩu và đại ca không phải cũng cần sinh hoạt sao, nhiều thì ta cũng... đây là một trăm năm mươi lượng tẩu cầm, chúng ta không cần vội." Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc tạ ơn Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy.

Ngược lại Thạch Lai Qúy thật xấu hổ nói: "Đừng cảm ơn, đừng cảm ơn, việc này vốn là đệ khởi đầu, nhưng bây giờ đánh trống lui quân, ném một mình đại ca ở đấy. Trong nội tâm đệ rất lo lắng băn khoăn, đây là cần phải vậy."

Lúc riêng tư, Thạch Lai Qúy ôm Thạch Thúy Cúc nói: "Thúy Cúc, thật không nghĩ tới nàng nguyện ý."

Thạch Thúy Cúc liếc trắng Thạch Lai Qúy một cái nói: "Ta nào đâu nhỏ mọn như vậy, thời điểm chúng ta khó khăn, cũng là đại tẩu đã giúp chúng ta. Huống hồ tiền này cũng không phải cho không, chúng ta cũng không dùng nhiều như vậy, lấy ra một nửa, giúp đỡ đại tẩu cũng là phải, cũng sẽ không có tổn thất gì, đại ca đại tẩu nhất định là sẽ trả lại chúng ta. Lại nói, không phải trong nội tâm chàng băn khoăn ư, như vậy cho dù trong nội tâm đại ca thật không thoải mái cũng sẽ không nói cái gì." Quan trọng nhất là, dùng nhãn lực của mình, đại tẩu cũng không phải là người bình thường, xem chừng cái cửa hàng này có thể kiếm tiền. Đến lúc đó còn có thể bạc đãi bên mình hay sao? Cho dù thua lỗ, cũng sẽ không thiếu bạc của mình. Nhưng mà lời này Thạch Thúy Cúc không có nói ra.

Truyện Chữ Hay