Theo Tạ Hàn Thiên, Trang Bức thần giáo không phải một môn phái có nguồn gốc từ Huyền Hoàng giới, mà khởi nguyên từ bí cảnh. Những tên này lợi dụng đặc tính của Vụ Hải, tu hành một loại công pháp chuyên chú hoàn toàn vào việc phóng thích uy áp.
Thành thử...
Tuy chiến lực so với cùng giai chỉ có thể dùng hai chữ “cặn bã” để hình dung, nhưng tên nào tên nấy đều có thể phóng thích uy áp kinh khủng vượt xa chiến lực thực tế.
“Cũng chính vì đám Trang Bức thần giáo này tồn tại, nên khi sắp xếp thứ tự trên Võ Bảng cần phải có tình báo thực chiến mới được, tránh để đám thần giáo này đục nước béo cò. Có lẽ hiện giờ thông tin của Lý Trầm Châu tiền bối cũng đã được Thiên Cơ các lưu lại, chờ khi đủ tình báo sẽ sắp xếp vào Võ Bảng.”
Đỗ Thải Hà cười:
“Tạ tiền bối dường như không có hảo cảm gì với Trang Bức thần giáo thì phải.”
“Hừ. Cái đám này vừa tham lam vừa ngạo mạn, mắt cao quá trán, suốt ngày bô bô rằng bọn hắn là ‘thiên mệnh chi tử’ gì đó, giả trang làm ‘tuyệt thế cao nhân’ đi lòe thiên hạ. Người ở Huyền Hoàng giới coi chúng khác nào loài chuột gián đâu? Ngặt nỗi bọn chúng thẩm thấu rất kỹ, lại biết chọn người mà ra tay, thành thử cũng vẫn tồn tại được đến giờ.”
Tạ Hàn Thiên mắng luôn một tràng, sau đó khịt mũi khinh thường.
Hai người Thiên Hoa, Thải Hà cũng không hỏi nữa, chỉ xuýt xoa thế giới rộng lớn quả nhiên còn rất nhiều chuyện kì quái lạ lùng mà bọn họ chưa từng nghe đến bao giờ.
Thình lình, cửa phòng được đẩy ra.
“Hai vị sư tỷ, xin mời. Đây là món khai vị sư phụ lão nhân gia từng miêu tả, tiểu sư đệ theo đó tự tay nấu thử. Một chút lễ mọn, tuy bất thành kính ý, nhưng của ít lòng nhiều, xin hai vị sư tỷ chớ chê bôi.”
Trương Mặc Sênh bước chân vào, tay bưng một cái khay trên để hai cái âu con vẫn dùng để phục vụ món canh, mặt cười hớn hở.
Tạ Thiên Hoa cười, nói:
“Trương thiếu trang chủ, sư phụ cũng nói chuyện bái sư để sau hãy tính. Bây giờ nếu hai ta để cậu gọi là sư tỷ như vậy há chẳng phải bất tuân sư mệnh hay sao?”
“Nào dám. Nào dám. Hai vị sư tỷ gọi tiểu tử ra sao cũng được. Thế nhưng vẫn cứ để Mặc Sênh gọi ‘sư tỷ’ đi cho quen.”
Trương Mặc Sênh cười, lại đặt khay gỗ lên bàn.
Hai nữ thấy bên cạnh hai cái âu sứ còn để một vật nhìn như đôi đũa, dài độ gang tay, nhưng tròn mập hơn hẳn. Cầm lên mới thấy vật này rỗng ruột, thủng cả hai đầu, nhìn giống như là que sậy.
Lại mở cái vung sứ, chỉ thấy bên trong là một thứ “canh” màu nâu, thoang thoảng mùi trà, nhưng không giống những loại trà pha ấm mà bọn họ thường uống. Dường như, còn có một mùi vị khác.
“Thứ này...”
Hai nữ chưa từng thấy món canh nào thế này, không khỏi tò mò xúm lại nhìn.
Trương Mặc Sênh cười, nói:
“Tiên sinh nói thứ này là trà sữa, dường như đến từ một nơi gọi là Đài Loan ở quê nhà của tiên sinh. Đây là thức uống rất nổi danh, nhất là với các cô nương.”
“Uống thế nào? Uống thế nào?”Đỗ Thải Hà thì còn đỡ, Tạ Thiên Hoa thì đã có ví dụ “thịt ếch” lần trước, nên mỗi lần sư phụ vào bếp cô nàng đều rất mong chờ. Hà huống, âu trà sữa này còn do đích thân thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang nấu. Mới hôm qua họ vừa được thử qua trù nghệ của y, nên thứ trước mặt chưa nếm đã biết là món ngon khó gặp.
Trương Mặc Sênh chỉ vào hai cái “đũa gỗ” trên khay, bảo:
“Tiên sinh nói thứ này là ống hút. Hai vị sư tỷ ngậm một đầu, sau đó dùng sức hút vào một cái là được. Trong trà sữa còn có một bất ngờ nho nhỏ, thế nhưng tiểu sư đệ thấy vẫn là để hai vị sư tỷ tự phát hiện là hơn.”
“Thần bí như vậy?”
Đỗ Thải Hà nghiêng đầu, tò mò hỏi. Nói đoạn, cô nàng bắt lấy cái ống hút gỗ, thò vào âu.
Miệng khẽ hút một cái.
Lập tức, nước trà theo ống hút tràn vào, khiến cả khoang miệng cô nàng ngập tràn trong một sự kết hợp thơm ngon khó tả. Ở bên cạnh, Tạ Thiên Hoa lúc này chính đang nhắm hai mắt, giống như đang cẩn thận thẩm định thứ mùi vị khác lạ đang nhẹ nhàng lan tỏa ra trên từng tấc từng tấc lưỡi một.
“Hơi sánh sánh hơn nước trà, ngọt mà không chát, lại có mùi thơm ngát. Ấy?”
Tạ Thiên Hoa vừa mới nghĩ đến đây, thì bỗng nhiên thấy một vật tròn tròn theo ống hút gỗ chạy vào trong miệng. Cô nàng chỉ thấy thứ này dẻo dẻo dai dai, tuy không có bao nhiêu hương vị, nhưng kết cấu của nó kết hợp với thứ nước trà sữa sánh sánh thơm ngọt tạo thành một tổ hợp cực kỳ thú vị, hợp nhau đến lạ.
Tạ Hàn Thiên thấy vẻ mặt hưởng thụ của hai thiếu nữ, cũng lấy làm tò mò, hỏi:
“Tiểu tử, thứ này còn không?”
“Tiền bối cũng muốn uống ư?”
“Cũng... không hẳn. Này, tiểu tử. Nếu ta cầm thứ trà sữa này đi tặng nữ... khục... một vị hồng nhan tri kỷ thì không biết nàng ấy sẽ phản ứng ra sao nhỉ?”
Tạ Thiên Hoa nghe rõ mồn một ông chú nói gì, không khỏi trợn mắt hạnh lên.
Quả nhiên không hổ là Tạ Thận Hư, phản ứng đầu tiên khi thấy trà sữa chính là mang đi tán gái.
“Đương nhiên là sẽ thích mê đi rồi! Tiền bối yên tâm, thể nào ý trung nhân của ngài cũng đổ đứ đừ cho mà xem!”
Trương Mặc Sênh lúc này chính đang cao hứng, nào có để ý gì đến ánh mắt đang dần dần trở nên “bất thiện” của hai vị “sư tỷ”? Cậu ta nịnh đến đâu, Tạ Hàn Thiên bùi tai đến đó, cười hô hố:
“Thằng nhóc này được lắm! Suy nghĩ thực giống Tạ mỗ. Có tương lai! Vậy tối nay nấu ngay cho ta một nồi, hiểu?”
“Tiền bối yên tâm.”
Trương Mặc Sênh vỗ ngực, giống như muốn nói: “chuyện này Tiểu Thực Thần ta bao hết”.
Tạ Hàn Thiên cười vang, nghênh ngang ra khỏi cửa.
Trương Mặc Sênh vừa định xuống bếp nấu thêm một nồi cho vị Tạ tiền bối này, thì bỗng nhiên có một bàn tay thon thon đặt lên bả vai. Cậu chàng lập tức giật mình, chỉ thấy sống lưng giống như có hơi lạnh chạy xuôi, trong lòng thầm kêu “hỏng bét”.
Chỉ nghe đằng sau có tiếng cười khanh khách:
“Trương thiếu trang chủ... chẳng nhẽ không muốn hai tỉ tỉ đổ đứ đừ hay sao?"
Trương Tiểu Thực Thần nuốt nước bọt, rụt cổ, è è cất tiếng:
“Tạ... Tạ sư tỷ. Nếu ta nói ban nãy là ảo giác thì ngài có tin không?”
“Tin chứ. Vậy nếu bản cô nương nói một chiêu Thanh Sắc thần quang của ta có thể biến Trương thiếu trang chủ ngài thành ảo giác thì ngài có tin không?”
“Sư tỷ! Ta sai rồi! Mồm ta thối không nhả được lời hay! Tha mạng!!! Đừng đánh mặt!!!”
oOo
Nghỉ ngơi hai ngày, thương thế của Lý Thanh Vân cũng đã dịu bớt, cậu chàng từ từ tỉnh lại. Lúc này, cậu chàng mới phát hiện ông thầy mình đang mắc võng ngủ trương xác trong góc nhà. Canh cửa còn có hai người mặc quân phục ải Quan Lâm, dường như cũng là tiểu binh giống cậu ta ngày trước.
Kỳ thực, kể từ khi Lý Thanh Vân gặp nạn ngất đi, cậu chàng vẫn luôn ở trong phòng này cùng Nguyễn Đông Thanh và hai cậu lính. Tạ Thiên Hoa đương nhiên lo lắng, nhưng lại ngại ông thầy mình ngồi lù lù đó. Sau khi thu hết can đảm, cô nàng bèn kiếm cớ đến hỏi bài thầy để nhân tiện ngó ông đại sư huynh nhà mình một cái. Ai dè Nguyễn Đông Thanh không hiểu ý lại tưởng thật, liền kéo nàng ta ra sân giảng giải để thằng nhóc Thanh Vân được “yên tĩnh nghỉ ngơi”. Sau đấy, Tạ Thiên Hoa cơ hồ không hề quay lại nữa.
“Ồ! Lý thiếu hiệp tỉnh rồi.”
“Tiên sinh. Có thể xuất phát rồi!”
Trần Dũng, Nguyên Phương phát hiện Lý Thanh Vân đã hồi tỉnh, vội vàng lay Nguyễn Đông Thanh dậy.
Qua mấy ngày đồng hành, bọn họ đã quá quen với tác phong sinh hoạt của vị Bích Mặc tiên sinh này. Nếu có việc, y có thể dậy sớm hơn cả gà. Nhưng nếu là ngày rảnh rỗi, cho dù nắng có chiếu tới mông y cũng chẳng buồn dậy.
Đương nhiên, trong mắt hai cậu lính, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nào có phải đang “lười biếng ngủ nướng”, rõ ràng là hành vi tùy tâm tùy tính, phản phác quy chân, thuận theo đạo trời.
Nói chung... là cao nhân.
Nếu như Nguyễn Đông Thanh có thể đọc được ý nghĩ của bọn họ, tất nhiên sẽ thẳng thắn đính chính:
Không. Ta lười. Làm ơn đừng thần tượng hóa ta như thế!
Tất nhiên, hắn là người phàm, lại còn là một tên người phàm EQ không lấy gì làm cao cho cam. Cái chuyện đọc tâm này có cho hắn tỉ năm hắn cũng chả bao giờ học nổi.
“Th... thầy...”
“Đỡ chưa? Có lên đường được không?”
Nguyễn Đông Thanh nhìn cậu học trò nhỏ trên giường, bất giác nhớ đến cuộc nói chuyện với Võ Hoàng hôm trước, lắc đầu thở dài.
Lý Thanh Vân thấy thế, lại hiểu thành sư phụ thất vọng về biểu hiệu của cậu chàng trong trận đánh với Lý Thanh Minh khi trước. Cậu chàng thu chặt nắm tay, nghĩ bụng:
“Nếu khi đó ta không lơi lỏng cảnh giác thì đã không bị thương nặng đến thế. Thanh Vân ơi là Thanh Vân! Sao mày lại ngây thơ đến nỗi cho rằng tên Lý Thanh Minh có thể giữ lời hứa được kia chứ? Bây giờ làm xấu mặt sư phụ, xấu mặt cổ viện, thực là tội lớn mà!”
Cậu chàng cúi đầu, nói:
“Mong... mong thầy tha thứ!”
“Tội lỗi gì? Hai ta là thầy trò, cậu bình an là ta mừng rồi. Sau này lượng sức mà làm, nhớ câu ‘cứng quá thì gãy’, hiểu không?”
Nguyễn Đông Thanh chợt nhớ đến cảnh Võ Hoàng đút thuốc cho thằng nhóc lúc trước, hắng giọng:
“Với lại, trân trọng người trước mặt. Có khi người ta quan tâm đến cậu, chẳng qua theo cách riêng của họ mà thôi.”
“Thầy dạy phải. Học trò xin thụ giáo.”
“Thế... có lên đường được không?”
“Được ạ.”
...
Thầy trò hai người nai nịt gọn gàng, ra khỏi quán trọ thì phát hiện Tạ Hàn Thiên, Lâm Phương Dung, cha con Trương Mặc Sênh, Hồng Đô và hai cô đệ tử còn lại đã đứng chờ sẵn quanh cái xe bò. Tiểu Thực Thần của chúng ta hiện giờ hai mắt có quầng đen giống như con gấu trúc, Tạ Hàn Thiên Tạ đại cao thủ thì một bên má cũng đang sưng tấy lên còn chưa xẹp xuống nổi.
Hồng Đô một mình ôm lấy một cái vại, miệng ngậm một ống sậy, hút sùn sụt lấy thứ gì đó.
Lâm Phương Dung thỉnh thoảng lại lườm Tạ đại cao thủ một cái, khiến y chỉ biết cúi đầu xuống, để lộ hai cái tai vẫn còn đang sưng đỏ tấy lên. Trương Huyền nhìn thằng con, lắc đầu. Xem khẩu hình thì dường như lão đang nói: “tự tạo nghiệt thì không sống được, mày ngu thì chết con ạ.”
Trên cỗ xe bò kéo bây giờ cũng đã chất cơ man không biết bao nhiêu bao vải, lỉnh kỉnh đủ thứ. Hình như sáng nay lúc hắn còn đang chổng mông lên ngủ, Trương Mặc Sênh đã thể theo đúng yêu cầu của gã mua một đống gia vị cần thiết chất lên xe.
Nhìn mọi người quy tụ, bất giác Nguyễn Đông Thanh thấy vui vẻ. Khung cảnh náo nhiệt, chung quanh đầy người thân bè bạn chờ mong này đã rất lâu rồi gã không được cảm nhận.
Có lẽ là từ hơn một năm trước, khi hắn lạc chân đến Huyền Hoàng giới này.
Hít sâu một hơi, Nguyễn Đông Thanh cười:
“Về nhà thôi.”
“Được!!!”
Đến đây có thể tính là hết arc 1/quyển 1, hai chương 79: -80 coi như là hai chương ngoại truyện cuối quyển. Từ chương 81: bắt đầu sang arc mới, cũng bắt đầu giới thiệu kỹ hơn về các thế lực của Huyền Hoàng giới, do biểu hiện của mấy thầy trò Đông Thanh tại và trên đường đến Võ Bảng hội bắt đầu thu hút nhiều sự chú ý hơn.
Lịch đăng chương: 4 chương/tuần vào thứ 2, 4, 6, CN. có thể thêm chương vào thứ 3, 5, 7 nếu truyện được độc giả hưởng ứng. Ngoài ra các ngày lễ tết cũng sẽ bạo chương, nhiều ít tùy theo tình hình bản thảo.