Trong lúc ba sư huynh muội Lý Thanh Vân đang nói chuyện, thì ở một góc khác của hội trường, nơi người của Phần Thiên Cốc được xếp chỗ, Kiều Minh Long đang cau mày nhìn về phía sân khấu.
Ban nãy, ngay khi hắn cho thần thức tiến vào “Võ Bảng ngọc” thì lập tức nghe được giọng của Hàn Giáng Tuyết. Y thị nói đúng một câu:
“Kiều thánh tử quả thực có tài hơn người, nếu thánh tử thực không muốn bị so sánh với Việt Linh Vương, thì cũng chỉ cần bộc lộ hết thủ đoạn ra thôi mà.”
Bản thân Kiều Minh Long tự tin có thể đánh thắng Lý Thanh Minh. Thế nhưng, trước nay hắn vẫn luôn cẩn thận không để cho bất cứ ai biết mình tu luyện gì, bằng cách nào còn sống mà kể lại cho người khác. Vậy nên, câu nói này của Hàn Giáng Tuyết khiến hắn chột dạ. Chả lẽ tình báo của Thiên Cơ Các thật sự đáng sợ đến như vậy, đã đánh hơi được bí mật của hắn? Hay đây chỉ là chiêu trò thăm dò của Hàn Giáng Tuyết?
Nhưng việc khiến Kiều Minh Long đau đầu hơn cả, là việc hắn ta không cách nào “xử lý” chuyện phát sinh này bằng cách hắn vẫn làm từ trước đến nay. Hàn Giáng Tuyết và Thiên Cơ Các chắc chắn không phải là thế lực mà hắn có thể chọc vào tại thời điểm hiện tại. Và Phần Thiên Cốc cũng sẽ tuyệt nhiên không vì một thánh tử như hắn mà gây hấn với Thiên Cơ Các.
Còn trên sân khấu, Hàn Giáng Tuyết ngó lơ ánh nhìn của Kiều Minh Long, như thể câu nói để lại trong ngọc giản để ở chỗ được sắp xếp cho hắn hoàn toàn không có liên quan gì đến nàng ta vậy.
oOo
Ở một góc khác trong hội trường, Tạ Hàn Thiên chớp chớp mắt, nhìn tấm ngọc bài trên tay, liếc nhìn Tiểu Thạch đang ngồi khoanh tay nhắm mắt bên cạnh gã, nhìn lên sân khấu, rồi lại nhìn Võ Bảng ngọc. Cứ thế đảo mắt vài lần, cuối cùng gã thở dài một hơi, ngả lưng ra ghế, đoạn truyền âm cho Lâm Phương Dung:
“Dung nhi, Võ Bảng lần này, thế mà sai rồi! Xếp hạng của Tiểu Thạch tiền bối sao có thể tận 750 cơ chứ?”
“Thấy sai thì ngươi nói với Thiên Cơ Các đi, nói với ta làm gì?”
Lâm Phương Dung truyền âm lại, giọng đầy ý cười.
“Dung nhi, ca ca không sợ chết, nhưng không nỡ để muội ở lại khóc thương ta một mình mà đi tìm chết. Tiền bối không tự mình lên tiếng, ta nào dám tranh lời?”
“Của nợ! Ai thèm khóc thương ngươi?”
“Dung nhi, muội thật sự nỡ nhìn ca ca tìm chết mà không cản sao?”
“Hứ, Tạ đại hiệp vẫn là nên đi diễn trước mặt các hồng nhan tri kỷ khác của ngài đi. Đừng diễn trước mặt ta.”“Làm gì có ai tài sắc vẹn toàn sánh được với Dung nhi của ta chứ?”
“Ai thèm là của ngươi?”
Hai người vừa cãi cọ, vừa tán tỉnh nhau một hồi, Lâm Phương Dung mới truyền âm, nói:
“Cũng may, nếu như Thiên Cơ Các thật sự không đánh giá sai thực lực của tiền bối thì họ mới thật sự đáng sợ!”
“Dung nhi nói phải, xem ra tình báo của Thiên Cơ Các cũng không phải là hoàn hảo!”
Không sai! Tạ Hàn Thiên đang có chút dở khóc dở cười vì xếp hạng của Tiểu Thạch. Vì cuộc trò chuyện ngoài cổng thành, vốn hắn tưởng năm nay có thêm Tiểu Thạch ghi danh Võ Bảng, vị trí thứ 32 của mình cũng phải đổi số, thậm chí còn có chút chờ mong không biết Võ Hoàng Lý Huyền Thiên có mất vị trí cũ hay không. Thế nhưng sau khi đưa thần thức vào thăm dò thì Tạ Hàn Thiên mới phát hiện, 50 người đầu bảng không hề thay đổi vị trí. Lý Huyền Thiên vẫn 21, Lâm Phương Dung vẫn 45. Hắn tò mò, lúc bấy giờ mới tra thử “Vương Tiểu Thạch”, thì xếp hạng của y tận 750.
Thế nhưng, điều này đối với Tạ Hàn Thiên cũng là một tin tốt. Là một trong những kẻ có thực lực đứng đầu Huyền Hoàng giới, độ chính xác của Võ Bảng vẫn luôn khiến gã dè chừng.
Mà không chỉ riêng Tạ Hàn Thiên cảm thấy như vậy. Người ở Huyền Hoàng giới không có ai không cảnh giác với mạng lưới tình báo của Thiên Cơ Các. Câu nói “muốn không ai biết thì tốt nhất đừng làm” đặc biệt đúng ở Huyền Hoàng giới, có lẽ nguyên nhân chính là sự tồn tại của Thiên Cơ Các. Thậm chí, từng có lời đồn Thiên Cơ Các biết mọi bí mật trong thiên hạ. Tạ Hàn Thiên tuy không làm gì khuất tất, trái với đạo lý, nhưng cũng không ít lần thắc mắc không biết Thiên Cơ Các có nhúng tay gì trong việc các tình lữ của gã biết về nhau hay không.
Thế nên, khi thấy Thiên Cơ Các không những đánh giá sai chiến lực của Tiểu Thạch, mà cũng chỉ ghi đúng một dòng “Không rõ xuất xứ” về y, Tạ Hàn Thiên cũng yên tâm không ít. Xem ra mạng lưới tình báo của Thiên Cơ Các rộng thì rộng thật, nhưng vẫn không phải là toàn năng, cái gì cũng biết.
Lúc này, dưới sân khấu, lại thấy Hàn Giáng Tuyết nói:
“Thưa quý vị, chắc mọi người đều đã xem xong Võ Bảng. Vậy Giáng Tuyết cũng mạn phép tuyên bố, phần so tài của Võ Bảng hội năm nay xin được chính thức bắt đầu!”
Đoạn nàng ta vỗ tay ba cái, trên sân khấu rộng cả trăm mét vuông, có chừng hai, ba chục võ đài to nhỏ nhô lên từ dưới đất. Các võ đài này xếp san sát nhau tạo thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ hơn khán đài, nằm giữa khán đài và sân khấu hình bầu dục. Nhìn từ trên xuống, hội trường của Thiên Cơ Các trông như một con mắt, với sân khấu là con ngươi, các võ đài là là lông mi, còn khán đài là mí mắt.
Chương trình của Võ Bảng hội gồm ba phần: Công bố Võ Bảng, So tài, và tiệc liên hoan chiêu đãi. Lúc này đã xong phần công bố, hiển nhiên là đã đến lúc cho các anh tài thách đấu lẫn nhau.
Phần so tài này vốn ban đầu không tồn tại. Tương truyền là năm ấy khi Thiên Cơ Các công bố Võ Bảng lần đầu, có người không tin, không phục xếp hạng mình được nhận, bèn buông lời nhục mạ một kẻ xếp cao hơn mình. Hai bên sau đó xảy ra xô xát, kẻ không phục sắp xếp của Võ Bảng bị đối phương đánh cho suýt chết, may có người của Thiên Cơ Các can thiệp mới giữ được mạng.
Cũng kể từ đó, Thiên Cơ Các thêm luôn phần thi đấu này thành nội dùng chương trình. Vừa củng cố uy tín Võ Bảng, lại cho phép toàn bộ những người không phục thứ hạng họ được sắp xếp cơ hội trổ tài. Điều kiện duy nhất là do tất cả đều là khách của Thiên Cơ Các, nên không cho phép sinh tử đấu hay ra tay quá tàn độc trên võ đài.
Hiển nhiên, cũng vì vậy mà các đấu đài do Thiên Cơ Các đầu tư xây dựng đều được hàng loạt các loại trận pháp gia trì, bảo vệ. Nói không ngoa, các đài thi đấu lớn nhỏ này đều cho phép các cường giả mạnh nhất nhì trong Võ Bảng thỏa sức vung tay mà không sợ tổn hại đến các võ đài khác xung quanh hay khán giả quan đấu.
Từ bấy tới nay, tuy đa số các trận đấu đều chỉ khẳng định sắp xếp của Võ Bảng là chính xác, nhưng cũng không phải chưa từng có những thiên tài khiến Thiên Cơ Các phải cấp tốc cập nhật lại thông tin xếp hạng...
oOo
Hàn Giáng Tuyết dứt lời thì khán đài cùng rộn ràng hẳn lên. Hàng loạt lời thách đấu bắt đầu vang vọng khắp hội trường.
“Vương Tiểu Thạch là ai? Mau ra đấu với ông đây ba trăm hiệp!”
Một võ giả râu rậm lớn tiếng quát.
“Vị huynh đài này có thể nhường tiểu sinh lên đấu với vị Thạch huynh này trước được chăng? Nếu tiểu sinh thắng, tiểu sinh đấu tiếp với các hạ cũng chưa muộn.”
Một kẻ ăn mặc như Đại Nho cũng liền nói.
“Khoan đã, thiếp thân muốn thử so tài với vị Vương thiếu hiệp này trước, không biết các vị có thể nhường hay chăng?”
Lần này lên tiếng là một Vu nữ.
“Cảm phiền các vị tránh ra, bần đạo muốn đấu với Vương Tiểu Thạch!”
Nghe thấy lời này, mọi người đều giật mình, vì kẻ nói ra lời đó là một thiên sư của núi Long Hổ, hơn nữa hình như xếp hạng của y tận 405, cao hơn Vương Tiểu Thạch gần ba trăm rưỡi bậc.
Võ giả thách đấu Tiểu Thạch đầu tiên thấy thế thì cũng cau mày:
“Tiết lão đầu, ngươi xếp hạng trên cao, hà cớ gì nhảy xuống đòi đấu với vị tiểu huynh đệ này? Chúng ta không phục y xếp hạng trên chúng ta còn ra một lẽ, lão già ngươi chả lẽ muốn nhân cơ hội này trả thù riêng hay sao?”
Kỳ thực, Võ giả này đoán không sai lệch là mấy, đạo sĩ này tên Tiết Lập Địa, là em trai của Tiết Bình Thiên đã thua dưới tay của Tạ Hàn Thiên năm xưa. Y đến tham dự Võ Bảng lần này, cũng đã nghe qua chuyện của Thanh Hà Tử ở thành Ngự Long gần mười ngày trước, nên chủ đích nhắm vào đám người Tạ Hàn Thiên.
Thế nhưng gã tự biết mình không phải đối thủ của Tạ Hàn Thiên và Lâm Phương Dung, lại cũng không thể mặt dày đến nỗi đi thách đấu với đám hậu bối xếp hạng tận ngoài 15000, nên mới đánh chủ ý lên người Tiểu Thạch.
Đúng lúc này, một giọng ồm ồm phát ra từ sau sân khấu:
“A đi đà phật! Thiện tai! Thiện tai! Tiết đạo huynh, đạo huynh nhắm đến vị tiểu huynh đệ này hình như vì ân oán riêng, trái với quy củ của Thiên Cơ Các ta. Lão nạp không thể không nhúng tay!”
Dứt lời thì một lão hòa thượng đã đứng chắn trước mặt Tiết Lập Địa. Người có quen biết lão đều cúi đầu gọi một tiếng, “Khổ Đại sư”.
Tiết Lập Địa cắn răng, toan bỏ đi. Đúng lúc này, Tiểu Thạch vốn nãy giờ ngồi im như phỗng bên cạnh Tạ Hàn Thiên bỗng mở mắt, ngáp dài một cái, rồi tung mình xuống một võ đài, đứng khoanh tay trước ngực:
“Các ngươi không cần mất công tốn sức tranh cãi như vậy, cả năm người cùng lên một lúc đi, đỡ cho ta phải mất thời gian!”
Dứt lời thì cũng thả tu vi ra. Bốn kẻ khiêu chiến y đồng thời nhăn mặt, còn vị Khổ đại sư kia thì nheo mắt lại, nhưng mặt lại không tỏ ra ngạc nhiên là mấy. Khí thế này... tuyệt đối không kém cường giả nằm trong 300 thứ hạng đầu của Võ Bảng.
Trên khán đài, không ít người chưa khiêu chiến ai hay không có ý định thượng đài tò mò nhìn về phía Vương Tiểu Thạch. Nhất là những kẻ có mặt lúc đám Tạ Hàn Thiên vào thành. Việc một kẻ trước giờ không có danh tiếng gì dám khiêu chiến đồng thời tu luyện giả của cả năm trường phái Nho, Đạo, Phật, Vu, Võ đã là hiếm, việc y thể hiện ra thực lực cho thấy lời này chưa chắc đã là lời ngông cuồng của một thiếu niên “ngựa non háu đá” lại càng gây chú ý hơn.
Thành ra, Tiểu Thạch vừa thượng đài thì liền đã thu hút không ít khán giả.
Tất nhiên, có một trận chiến khác sắp bắt đầu trong hội trường lúc này cũng cuốn hút không kém gì! Ấy là trận long tranh hổ đấu giữa hai thiên kiêu nổi nhất của giới trẻ Huyền Hoàng giới: thánh tử Phần Thiên Cốc, Kiều Minh Long đấu với con trai Võ Hoàng, Việt Linh Vương Lý Thanh Minh.