Sau đó...
Trương Huyền lấy trong nhẫn chứa đồ ra một tảng thịt. Chất thịt đỏ au, hiện lên rõ từng đường vân lượn như ngọn sóng.
“Cá?”
Sau khi thấy rõ là thịt sống hàng thật giá thật chứ chẳng phải thứ “thịt quả” như cái cách mà Quách Vân Hưng đã làm, anh linh chư vị trang chủ thi nhau nhỏm dậy, nhìn chằm chằm vào lôi đài nơi hai cha con đang đứng. Trương Huyền nhẹ nhàng lấy dao làm bếp, thái từng lát mỏng ra đĩa, đoạn dâng lên cho các vị trang chủ đời trước.
“Cứ... vậy thôi?”
Lên tiếng hỏi là một nữ trang chủ, vẻ ngoài yêu kiều diễm lệ, tóc búi cánh phượng, dưới tạp dề mặc một bộ váy đỏ. Nàng ta tên Trương Phượng Linh, kỳ thực không phải con người, mà là một con phượng hoàng.
Trong số các vị trang chủ, nàng ta là người hứng thú với Vạn Niên Chi Ẩn nhất.
Bởi xuất thân là thần thú, Trương Phượng Linh phát hiện phàm là thú tộc, lúc chưa khai linh trí ăn thịt sống thì không sao hết, nhưng một khi có được linh trí, nếu còn ăn sống nuốt tươi thì cũng phải chết không khác gì Trương Thất.
Các trang chủ khác không ai là không lấy làm tò mò.
Dù sao, đã làm đến trang chủ của Mỹ Vị sơn trang thì có ai mà không phải hạng người kinh tài tuyệt diễm, trù nghệ trấn áp một thế hệ. Thế nhưng, cũng không một ai có thể hóa giải Vạn Niên Chi Ẩn đã lấy mạng Trương Thất năm nào.
Trong tưởng tượng của bọn họ, Trương Huyền ắt hẳn phải dùng một loại thần thông, hoặc một nghi lễ nào đó thanh lọc thịt sống, mới có thể đảm bảo tính mạng của người ăn.
Không sai...
Chỉ cần “đảm bảo tính mạng” mà thôi.
Cho dù ăn vào có đau đớn chết đi sống lại, hoặc mắc bệnh kinh niên, tàn phế cả đời, thì đối với trù đạo mà nói cũng đã là một bước tiến vượt bậc rồi. Lại thêm trăm năm, ngàn năm, ai dám nói không có hậu nhân kinh tài tuyệt diễm xuất thế, dựa vào cơ sở của Trương Huyền đặt ra tiến thêm một bước, để việc ăn thịt sống trở nên an toàn hơn?
Trong lúc các vị trang chủ còn mãi nghĩ ngợi vẩn vơ thì Trương Huyền đã tự lấy hai lát cá, một cho mình, một cho Trương Mặc Sênh.
Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của các vị trang chủ, thản nhiên bỏ vào miệng nhai nuốt.
“Chẳng có nhẽ...”
Lịch đại trang chủ chỉ thấy rùng mình, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ mà chắc chỉ nửa khắc trước, bọn họ còn cho là không tưởng.Không ai nghĩ Trương Huyền sống lâu rửng mỡ, nên lấy thân thử thịt.
Cho dù là lão kích động máu dồn lên não, chưa nghĩ kỹ đã hành xử, thì cũng không đến mức lôi cả thằng con trai cưng Trương Mặc Sênh xuống nước cùng.
Nếu đã không phải hai trường hợp trên, thì nguyên do chỉ có một: Trương Huyền tự tin rằng phương pháp xử lý thịt sống của lão kỳ thực không chỉ mới đạt đến bước đầu như trong tưởng tượng của các vị trang chủ, mà rất có thể đã hoàn thiện.
Ít nhất là cũng đã đến mức độ có thể để người khác ăn mà không có tai hại nào nghiêm trọng, hoặc bệnh tật cả đời.
Ban giám khảo nhìn nhau, sau đó cũng đưa tay, lấy những lát cá mà lão đã chuẩn bị lên. Trương Huyền thắp mấy nén nhanh, khấn lần lượt tên của các vị trang chủ đời trước để họ “nếm” thử.
“Ngon thật.”
“Vị rất độc đáo.”
Các đời trang chủ nếm thử món cá sống của Trương Huyền, khen không ngớt miệng. Tuy thịt sống không thể hoàn toàn thay thế được thức ăn nấu chín, song tự thành một phái, hương vị tươi ngọt độc đáo tuyệt nhiên không thể sử dụng các kỹ thuật nấu ăn chiên hấp xào nấu để phục chế được.
Hai cha con Trương Huyền, Trương Mặc Sênh mỉm cười, sau đó ngồi xuống, xếp bằng.
Các vị trang chủ đời trước đã nếm thử, cũng khẳng định hương vị của món thịt cá sống. Bây giờ chỉ còn chờ xem sau khi ăn, hai người bọn họ có mệnh hệ hay phải chịu tác hại gì hay không là được. Nếu sau sáu canh giờ, cha con Trương Huyền vẫn bình an vô sự, thì cũng có nghĩa cuộc Mỹ Vị đấu hôm nay đã ngã ngũ.
oOo
Trong khi nhân mã các phe đang căng thẳng chờ kết quả của Mỹ Vị đấu trong Thiên Địa Thần Úng, thì lúc này bên ngoài, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng vừa mới ngủ dậy.
Nguyễn Đông Thanh ngáp một cái, vừa gãi gáy vừa đi ra khỏi phòng.
Ngày hôm qua, sau khi hai cha con họ Trương bế quan thì cũng có mở cửa Thực Thần Cư cho mấy người Đông Thanh cư trú. Thế là, gã bèn chọn lấy một phòng, đánh một giấc lăn quay đến tận gần trưa.
Kể từ khi rời khỏi Quan Lâm đến giờ, mãi hôm nay Nguyễn Đông Thanh mới được ngủ ngon đến thế. Những ngày này nếu không phải vội vã lên đường, thì là uống say bí tỉ. Khó mà có khi nào lại được thảnh thơi như hiện giờ.
Thế nhưng...
Nguyễn Đông Thanh bấy giờ mới phát giác, dường như có chuyện gì đó không được... đúng lắm.
Chủ trang của Mỹ Vị sơn trang quá mức yên tĩnh.
Ngoại trừ âm thanh của đám gia súc thả rông trên đồng cỏ, gã không nghe được bất cứ một tiếng nói chuyện nào cả. Cả một tòa trang viên giống như bị bỏ hoang chỉ trong một đêm, khiến Nguyễn Đông Thanh thoáng chốc cảm thấy trong lòng vừa cô đơn, lại có mấy phần trống trải hiu quạnh.
Nhìn đồng hồ treo ở giữa sân, gã mới tá hỏa phát hiện bấy giờ đã quá trưa, thế mà hai người Trần Dũng, Nguyên Phương không hề đến đánh thức mình dậy.
“Đúng rồi. Chẳng phải hôm nay tổ chức Mỹ Vị đấu hay sao? Rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
Nguyễn Đông Thanh tìm dáo dác một hồi, mới phát hiện một đám người tụ tập ngay trước cổng chính, ngồi xung quanh một cái hũ sành nho nhỏ, người nào người nấy mặt mũi bần thần, đực ra như ngỗng ỉa, cứ như cả đám ngủ gật mà mở mắt vậy. Chỉ có hai người Trần Dũng, Nguyên Phương là giống như người đang tỉnh táo. Song, hai cậu lính hiện giờ cũng đang ngồi xem, thì thào nhỏ to chuyện gì đó.
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, ho khan một tiếng, lúc này mới khiến hai người chú ý. Trần Dũng, Nguyên Phương giật mình đứng phắt dậy, lúng túng chào:
“Tiên... tiên sinh dậy rồi ạ?”
“Dậy rồi. Chả nhẽ các cậu nghĩ không có hai cậu gọi là tôi ngủ đến đêm hay sao? Đúng rồi. Mọi người đang làm cái trò gì vậy?”
Nguyễn Đông Thanh lại gần, vỗ vai hai cậu lính, lại chỏ vào cái hũ sành ở chính giữa đám người. Nếu như là lúc chưa tỉnh ngủ, thì gã đã nghĩ cả đám chắc bị mát dây hay gì đó.
Nhưng hiện giờ đầu óc đã tỉnh táo, Nguyễn Đông Thanh cũng không cho rằng mấy người này tự dưng lại chập mạch ngồi bần thần trước cửa thế này.
Dù sao, nơi này cũng không phải là địa cầu.
Trần Dũng, Nguyên Phương bèn vội vàng giải thích:
“Bẩm tiên sinh. Mọi người đang tham gia Mỹ Vị đấu đấy ạ. Cái hũ kia gọi là Thiên Địa Thần Úng, là một pháp bảo của Mỹ Vị sơn trang, nghe nói bên trong có càn khôn khác, cũng là nơi tổ chức Mỹ Vị đấu. Mọi người sử dụng thần thức tiến vào bên trong hũ rồi. Còn... còn...”
Những gì hai người kể đại khái cũng là sự thực cỡ tám chín phần, chẳng qua là giấu tiệt sự xuất hiện của Lý Trầm Châu – con bò già.
Nguyễn Đông Thanh nghe hai cậu lính kể xong, phì cười, cũng không tiếp tục hỏi dồn theo nữa. Nguyên nhân Trần Dũng, Nguyên Phương không ngồi thần ra như tượng giống những người khác... đơn giản vì tu vi không đủ, không thể để thần thức tiến vào trong hũ.
Gã vươn vai, nói:
“Hai cậu đói chưa? Không bằng chúng ta nấu cái gì đó ăn tạm trước, rồi chờ bọn họ ra ngoài cũng không muộn.”
Hai cậu lính cũng đã quen cái kiểu bình phàm giản dị của vị “cao nhân tiền bối” này, nên cũng không chối từ khách sáo làm gì cả. Thế nhưng, ba người còn chưa kịp phân công việc làm, từ phía chân trời đã có tiếng nói:
“Quả nhiên! Quả nhiên là có Thiên Địa Thần Úng!”
Ba người Nguyễn Đông Thanh ngước lên nhìn, thì chỉ thấy từ đằng xa, có hai bóng người ăn mặc theo lối đạo sĩ cưỡi một vật thể quái lạ xé không mà tới.
Chỉ thấy thứ pháp khí biết bay kia giống như một cái mâm tròn, đường kính cỡ một trượng, bao gồm hai phần. Bên ngoài là một cái vòng mảnh trắng phau như tuyết, phía trong là một bán cầu đen sánh như mực tàu. Hai nửa đen trắng, lại thêm việc chở hai người mặc áo đạo sĩ, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến đồ án Âm Dương.
Hai phần của pháp khí kia chẳng thấy được nối với nhau bằng thứ gì, nhưng cùng tiến cùng lùi với một vận tốc nhanh đến chóng mặt, lại luôn duy trì ổn định khoảng cách, không hề xóc nảy vào nhau chút nào. Tốc độ của cái đĩa kia không chậm, nhoáng một cái đã chở hai tên đạo sĩ đến trước mặt nhóm Nguyễn Đông Thanh,
Bấy giờ, nhìn gần, ba người mới phát hiện hai tên đạo sĩ này có một già, một trẻ. Gã tiểu đạo sĩ mặc một cái áo đen, đầu đội đạo quan, tay sách một cái hồ lô dát vàng, buộc dây tím. Tên đạo sĩ già thì tuổi chạc ngũ tuần, để ba chòm râu dài, mặc một cái đạo bào màu vàng, lưng dắt lủng lẳng một thanh kim tiền kiếm dài độ gang tay.
Tên đạo sĩ áo vàng nhếch mép, cái mặt rỗ lởm chởm vô số sẹo lõm sẹo lồi lúc ra cái vẻ khệnh khạng trông càng đáng ghét hơn ba phần. Gã chỏ tay về phía Thiên Địa Thần Úng, nói:
“Ba tên sâu kiến các ngươi mau mau biến đi. Thần vật cỡ này không phải thứ mà các ngươi có thể nhúng chàm.”
Hiển nhiên, lão ta cho rằng ba người Nguyễn Đông Thanh có ý đồ tranh cướp cái hũ thần này với lão. Mà sở dĩ lão ta không đánh chết ba người, tuyệt nhiên không phải do đột nhiên nổi lòng từ bi. Chẳng qua là lão đạo sĩ sợ một khi ra tay, người trong hũ cảm ứng được, sẽ lập tức thu hồi thần hồn.
Đến lúc đó thì tính toán của lão chẳng phải đổ sông đổ bể?
Thu lấy thần vật, thuận tiện tóm luôn thần hồn của một đám cường giả về dùng chẳng phải ngon ăn sao?
Ba kẻ kia tu vi thấp một mẩu, giết lúc nào chẳng được?
Trần Dũng, Nguyên Phương nghe tên đạo sĩ nói chuyện giống như muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thừa dịp Mỹ Vị sơn trang tổ chức Mỹ Vị đấu đưa tay cướp Thiên Địa Thần Úng, lại một lưới tóm gọn cao tầng của Ngũ Vị sơn, lập tức gấp lên muốn hét lớn thông báo.
Nhưng...
Nguyễn Đông Thanh đưa tay ngăn lại.