Trương Huyền thân là trang chủ Mỹ Vị sơn trang, cũng được coi là cự đầu ở Huyền Hoàng giới. Bây giờ tuy thế lực dưới tay đã bị phân rã, song cũng không đến nỗi bế tắc tin tức như Trương Mặc Sênh.
Lão biết gần đây, Huyền Hoàng giới xuất hiện một nhân vật khiến người ta không thể không đề phòng,
Người này nhìn qua như phàm nhân, sử dụng dáng vẻ của một nam nhân trên dưới ba mươi tuổi, mặc áo vải gai. Y tự xưng là Nguyễn Đông Thanh, được Vũ Tùng Lâm ở ải Quan Lâm phong là Bích Mặc tiên sinh.
Chiến tích: ngang nhiên vào ở Lão Thụ cổ viện, dường như có thể trấn áp đại ác ma. Thanh Tước rời Trúc Hải, cũng bị gã đuổi cho chạy té khói. Tọa hạ có một đồ đệ tên Lý Thanh Vân – vốn là con của Võ Hoàng đã bị phế tu vi, chỉ thụ giáo chưa được ba tháng đã có thể dùng thân thể phàm nhân đánh lại quỷ đói tu vi tam cảnh.
Các thế lực lớn đều nhất trí cho rằng người này xung quanh giống như che phủ lên một lớp sương mỏng đầy truyền kỳ, trước khi làm rõ thái độ của y, không nhà nào muốn đánh rắn động cỏ. Cơ hồ đều là trong tối âm thầm cử người đến điều tra, thăm dò hư thực.
Nếu không phải hiện giờ Mỹ Vị sơn trang còn đang tranh giành nội chiến, có lẽ Trương Huyền cũng đã sớm phái người vượt Trúc Hải vào nước Việt thiết lập phân bộ.
Lão không ngờ cái vị Bích Mặc tiên sinh vô cùng thần bí này lại được chính thằng quý tử trời đánh nhà mình đưa đến đây.
Theo phản xạ tự nhiên, lão đứng dậy, chắn trước Trương Mặc Sênh.
Trương Huyền cho rằng, một người đã mạnh đến mức có thể trấn áp được đại ác ma trong Lão Thụ cổ viện mà không hề hấn gì ắt sẽ không bỗng dưng lại đến Mỹ Vị sơn trang. Về phần những gì Vũ Tùng Lâm ghi trên giấy? Nực cười... Nguyễn Đông Thanh mà muốn, cho dù cả trăm cả vạn bức thư thế này Vũ Tùng Lâm cũng phải viết.
Trương Huyền chỉ sợ Trương Mặc Sênh bị lợi dụng mà không biết, cuối cùng chuốc họa vào thân.
Trương Mặc Sênh thì không suy nghĩ nhiều như ông bố.
Cậu ta vội vàng bước chéo lên một bước, tránh khỏi sự che chắn của Trương Huyền, đoạn nói:
“Tiên sinh là con mời đến đây. Ngài ấy có cách xử lý thịt sống.”
Đoạn, cậu ta lại truyền âm cho nghĩa phụ:
“Ông già, yên tâm đi. Con biết tiên sinh là cường giả cái thế, ít nhất là loại nhìn thấu nhân quả trường hà. Chuyện này lát nữa con sẽ nói rõ cho cha biết. Giờ cha cứ đáp ứng tiên sinh cái đã, đừng để ngài ấy đi mất. Nếu không, cha con ta xong đời thật rồi.”Trương Huyền nghiến răng.
Lão có cảm giác Nguyễn Đông Thanh cố tình để Trương Mặc Sênh dẫn đến đây. Từ đó, thằng nhóc trở thành con tin bất đắc dĩ, khiến Trương Huyền không thể không chấp nhận điều kiện của gã.
Nếu Nguyễn Đông Thanh đến một mình, chưa chắc Trương Huyền đã sợ hắn. Cùng lắm là chết...
Trương Huyền hắn nổi tiếng là một lão già gàn, xưa nay chưa từng sợ chết, cũng chẳng sợ cường quyền uy hiếp. Nếu không phải tính lão cố chấp cứng đầu, lại cẩn thận phát sợ như vậy, Tiêu Hàm Huân cũng chẳng cần phải vòng vo tam quốc, thực hiện một kế hoạch sáu bảy chục bước phức tạp như thế làm gì. Kỳ thực, nếu không phải Trương Huyền thấy Trương Mặc Sênh đến Phần Thiên Cốc, lão cũng sẽ không yên tâm bế quan.
Mỹ Vị sơn trang cũng sẽ không rơi vào tay Tiêu Hàm Huân.
Đủ thấy, trong lòng Trương Huyền, điểm yếu duy nhất chính là thằng con nuôi Trương Mặc Sênh này.
Bấy giờ...
Trong mắt lão, Nguyễn Đông Thanh để thằng con nuôi lão dẫn gã đến Thực Thần Cư, kỳ thực không khác nào bắt cóc lão lên Lương Sơn. Hiện tại thân trên thuyền giặc, còn gì có thể nói nữa?
Thế nên, Trương Huyền không có chút hảo cảm nào với Nguyễn Đông Thanh.
oOo
Nếu như Nguyễn Đông Thanh thực sự là cường giả tuyệt thế như người ta tưởng tượng, có lẽ hắn đã biết lão trang chủ này nghĩ gì mà bỗng dưng lại dùng đôi mắt mang hình hai viên đạn lườm hắn hằm hằm như vậy. Đáng tiếc, Nguyễn Đông Thanh không phải...
Hắn chỉ là người phàm.
Mà cho dù là có, hắn cũng chỉ biết kêu: “oan uổng quá Bao đại nhân” mà thôi.
Quả nhiên là nằm yên cũng trúng đạn.
Bị chủ nhà lườm bằng ánh mắt “không hoan nghênh” như thế, Nguyễn Đông Thanh cũng đang tính chuyện bỏ về quách cho xong. Cùng lắm lúc đến trình diện Trư Đế, hắn dứt khoát chơi bài không trâu bắt chó đi cày, tự mình xuống bếp một phen.
Trương Mặc Sênh thấy không khí có phần kỳ quặc, mới bất chợt ho khan một tiếng, nói:
“Đúng rồi. Tiên sinh, có thể thỉnh giáo ngài làm cách nào mới có thể xử lý thịt sống hay không?”
Nguyễn Đông Thanh vớ được câu chuyển chủ đề này của Tiểu Thực Thần, không nén nổi, len lén giơ ngón cái về phía Trương Mặc Sênh.
Cứu bóng phút tám chín là đây chứ đâu.
Nói đoạn, hắn ra hiệu cho Hồng Đô, lấy khúc cá mua ngoài chợ Thủy Thượng quan ra. Từ lúc bị mổ đến giờ đã được ba ngày, lại từng lấy ra cắt hai lần, song vẫn tươi mới như trước.
Nguyễn Đông Thanh chỉ vào con cá đông lạnh đã bị cắt phăng mấy cái đầu, bắt đầu giảng giải kiến thức sinh học cho hai cha con họ Trương:
“Sở dĩ thịt sống không thể ăn được ngay chủ yếu là vì hai thứ: ký sinh trùng và vi khuẩn. Cho dù thực phẩm có tươi đến mức nào, con vật có được nuôi khép kín đi nữa thì cũng khó mà hoàn toàn tránh được bị vi khuẩn và ký sinh xâm nhiễm. Con người nghĩ ra nấu chín thức ăn, chính là lợi dụng nhiệt độ để tiêu diệt bớt những thứ này.”
Gã nói đến đây thì ngừng lại, vì hai cha con họ Trương chính đang tròn mắt ra, nghệt cái mặt nhìn hắn. Đám Hồng Đô, Nguyên Phương, Trần Dũng cũng là vẻ mặt “hoài nghi nhân sinh”. Nguyễn Đông Thanh bị cả đám người này ngó chằm chằm, không thể làm gì khác ngoài thay đổi hướng đi, bắt đầu giảng giải về ký sinh trùng và vi sinh vật cho hai người. Thoáng cái, hơn nửa canh giờ trôi qua.
Cuối cùng hắn cũng đại khái giảng cho mấy người ở đây hiểu một chút kiến thức sinh học cấp hai ở địa cầu.
Nguyễn Đông Thanh vặn eo, nhờ Hồng Đô đấm lưng cho mấy cái, lại nghĩ:
“May ngày xưa không thi sư phạm. Cái loại mình đúng là không có khiếu làm giáo viên.”
Gã bẻ cổ nhức mỏi, lúc này khúc cá biển cũng đã rã đông phần nào, mới cười:
“Giờ giải thích chuyện ăn sống được rồi. Các vị chẳng nhẽ chưa từng tự hỏi vì sao bò có thể làm tái, nhưng gà vịt lợn thì phải nấu chín hay chưa? Tất cả đều là do cấu tạo lục phủ ngũ tạng và kích cỡ con vật mà thành. Về cá, thì thứ cá sống ở độ sâu dưới biển sẽ ít nguy cơ nhiễm ký sinh hơn, cũng khó mà thành vật chủ trung gian hơn. Thế nhưng... không phải là không có nguy hiểm tồn tại. Mà muốn tiêu diệt hết những thứ vi khuẩn ký sinh này, trừ dùng nhiệt độ cao ra thì còn một cách khác.”
Hồng Đô bấy giờ chợt lên tiếng:
“Tiên sinh, ngài bảo ta đông cứng con cá lại, chẳng nhẽ là để diệt trừ những thứ này?”
“Không sai. Đây gọi là cấp đông, ý là sử dụng cái lạnh kinh khủng để đông cứng thực phẩm lại trong chốc lát. Ở quê cũ của ta, người ta thường dùng cách này để bảo quản thực phẩm. Hầu hết ký sinh và vi khuẩn không thể sống được sau khi bị cấp đông, thế nên ăn sống mới an toàn. Lại nói, phương pháp này chẳng những giữ lại dưỡng chất, bảo vệ hương vị, so với hun khói, ướp muối hay phơi khô thì tốt hơn nhiều. Đáng tiếc, ở đây không có cách nào giữ đông vật phẩm lâu như vậy.”
Nguyễn Đông Thanh nói đến đây, chợt lắc đầu.
Có lẽ, sử dụng thuật pháp thần thông như Hồng Đô đang làm lúc này cũng là một cách để sao chép lại tủ lạnh, tủ đông ở địa cầu. Song... người có thể dùng thần thông đóng băng một vật đủ nhanh để đạt đến tiêu chuẩn cấp đông đại đa số cũng là cường giả tu hành, đã có thể Ích Cốc. Chẳng nói đâu xa, hai người Nguyên Phương Trần Dũng chắc chắn không kham nổi chuyện này.
Mà đối với người đã Ích Cốc, nhịn ăn dăm tháng vài năm đối với họ chẳng thành vấn đề, đương nhiên sẽ không hao phí tâm tư vào chuyện bảo quản thực phẩm.
Không đầu tư chất xám, đương nhiên không thể nào phát hiện ra nguyên lý của cấp đông.
Cuối cùng, thì mọi phát minh sáng chế của con người nếu không phải do vô ý, thì cũng xuất phát từ nhu cầu của xã hội mà ra. Mà ở Huyền Hoàng giới này, nhu cầu của những người phàm bé nhỏ có ai lại ngó ngàng đến?
Trương Huyền nghe đến ngẩn người, lúc này mới choàng tỉnh, lẩm bẩm:
“Trời giúp Mỹ Vị sơn trang. Trời giúp Mỹ Vị sơn trang.”
Đoạn, lão thẳng lưng, sắc mặt trang nghiêm, cúi dập đầu trước Đông Thanh nghe “bình bịch” từng tiếng nặng nề.
“Tại hạ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mặt nặng mày nhẹ với tiên sinh. Tiên sinh chẳng những không trách cứ, còn truyền cho thiên đại bí mật như vậy. Ân này sâu dày, tan xương nát thịt cũng khó lòng đền đáp. Lòng này bao la, khiến Trương Huyền tự thấy hổ thẹn.”
Nguyễn Đông Thanh có việc cần nhờ vả, không tiện để Trương Huyền cúi đầu với mình, nên vội vàng chạy đến đỡ dậy.
“Trang chủ tâng bốc tại hạ thái quá rồi. Đông Thanh là kẻ phàm phu, đánh võ mồm thì được, chứ sức trói gà không chặt, chẳng làm được gì cho đời. Sao có thể mặt dày nhận lời khen ngợi của trang chủ như thế?”