Trương Mặc Sênh nhổm dậy, chỉ thấy đầu đau như búa bổ. Bấy giờ, lời Đông Thanh xổ ra đêm qua chợt hiện lên trong đầu, vang vọng bên tai, khiến cậu ta cơ hồ hồn phách rã rời.
“Thứ mà cậu ăn thực ra là cá sống.”
Trương Mặc Sênh không dám chần chờ, vội vàng dùng chân khí nội thị kiểm tra khắp lục phủ ngũ tạng một lần, lại đánh thức một tàn hồn đang say ngủ trong thức hải của mình.
“Tiên tổ! Tiên tổ!”
“Chuyện gì...?”
Giọng nói già nua mang theo mấy phần mỏi mệt cất lên, đáp lại sự hô hoán của Trương Mặc Sênh.
Vừa dứt lời, ý thức của cậu ta đã được đưa đến một gian nhà tranh, trước cửa có bếp đá, xung quanh đầy những hũ sành đựng toàn gia vị. Một ông lão râu tóc bạc phơ đang đưa tay vuốt lên một con dao làm bếp, vẻ mặt hòa ái hiền từ.
Nếu có cao tầng của Mỹ Vị sơn trang tiến được vào thế giới ý thức này, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện ông già này trông giống hệt như bức chân dung tiên tổ mà bọn họ thờ ở từ đường.
Ông già này chính là một tia tàn hồn của người sáng lập ra Mỹ Vị sơn trang – Thiên Thủ Thần Trù – Trương Thất. Trương Mặc Sênh có thể đạt đến tu vi hiện giờ ở cái tuổi này, không thể thiếu được sự hướng dẫn bảo ban của tàn hồn này.
Trương Thất nhìn thiếu niên trước mặt, cười:
“Thằng nhóc, đã bảo nếu không có đại sự gì thì đừng cố tình đánh thức ông rồi mà.”
“Tất nhiên là có. Chẳng những là chuyện lớn, mà còn lớn tày trời nữa là khác. Bằng không sao con dám đánh thức tổ tiên?”
Tàn hồn của Trương Thất đã bị tổn thương trầm trọng, ngày thường cơ hồ chỉ ngủ say để khôi phục, rất ít khi tỉnh lại. Trừ phi Trương Mặc Sênh gặp phải vấn đề không thể tự lý giải trên đường tu hành, hoặc gặp phải nguy hiểm trí mạng, tàn hồn của Thiên Thủ Thần Trù mới ra tay.
Trương Mặc Sênh thấp giọng, hỏi:
“Tiên tổ, chuyện năm xưa người vì thử nếm thịt sống mà bỏ mạng có phải sự thật hay không?”
Huyền Hoàng giới truyền tụng thuở hồng hoang khi trời đất còn non trẻ, con người còn mông muội, có một người đón được địa hỏa nạp vào đan điền của chính mình, khai sinh ra trù đạo, cũng đặt nền móng cho sự hình thành của luyện đan, luyện khí hai đạo. Người này chính là trù đạo chi tổ - Thiên Thủ Thần Trù Trương Thất.
Trương Thất chứng đạo rồi, lại lang bạt khắp hang cùng ngõ hẻm, tinh nghiên cách chế biến xử lý các loại thực phẩm khác nhau, giúp con người ta không còn phải khốn đốn tìm kiếm đồ ăn như trước, công đức vô lượng, người đời tôn sùng.
Thế nhưng, về sau Trương Thất thử xem nếm thịt sống thì sẽ ra sao, bèn chủ động phong bế địa hỏa, ăn thịt sống vào người.
Sau đó, lão ngỏm.
Đường đường là cường giả khai đạo, tu vi khi đó đã một chân bước ra khỏi cửu cảnh, Trương Thất Trương đạo tổ cũng phải cụ đi chân lạnh toát.Trước lúc lâm chung, Trương Thất viết vào tổ huấn của Mỹ Vị sơn trang, nói cần phải truyền bá khắp thiên hạ rằng “không được ăn thịt sống, bằng không ắt phải chết”.
Về sau, trải qua nhiều đời, lại thêm Phản Thiên Chi Chiến, nửa sau câu nói đã bị chôn vùi trong dòng thời gian. Người ta chỉ biết không thể ăn thịt sống, lại không rõ nguyên do cụ thể.
Trương Thất nói:
“Còn giả được hay sao? Tiên tổ kể cho con nghe, khi đó ăn xong nội trong hai canh giờ tất sẽ đau bụng đi ngoài không ngừng, thải ra cả máu tươi. Lại thêm hai canh giờ, thì sẽ đau đớn như thủng ruột vỡ mật, quằn quại không chịu nổi. Cuối cùng lại thêm hai canh giờ, tức là sáu canh giờ kể từ lúc ăn thịt sống, lập tức chết không nhắm mắt. Cho dù khi đó ta đã là cường giả bán bộ thập cảnh, trong người có địa hỏa, cũng không thể nào chống lại được.”
Trương Mặc Sênh nhận được lời khẳng định này của tàn hồn tổ tiên, mới hít sâu một hơi, dè dặt lên tiếng:
“Bẩm... bẩm tiên tổ. Con ăn thịt cá sống!”
“Cái gì???”
Trương Thất trợn tròn mắt lên, miệng há hốc, ngón tay gầy guộc run lẩy bẩy chỏ vào mặt Trương Mặc Sênh. Chòm râu trắng phau của lão trợn ngược lên, mũi thở phì phì, lắp bắp:
“Ngươi... ngươi... Aaaaghr!!! Tức chết lão phu. Chuyện xảy ra từ bao giờ?”
Trương Mặc Sênh không dám giấu, kể lại đầu đuôi mọi chuyện từ buổi thách đấu chiều qua cho lão nghe.
“Đã... gần chín canh giờ?”
Trương Thất càng nghe, càng thấy kinh động giống như bên tai có tiếng sấm nổ rền vang. Lão là người từ thời thượng cổ, đã trải qua không biết bao nhiêu là chuyện long trời lở đất, mắt thấy tai nghe vô vàn những sự kì quái ở đời.
Thế nhưng hôm nay, quan niệm đúng sai của một khai đạo giả như Trương Thất bỗng chốc bị lật đổ.
Lão cũng đã dùng hồn lực kiểm tra thể nội Trương Mặc Sênh một lượt, quả thực là không có dị trạng gì cả. Chuyện này khiến Trương Thất vừa thấy thất lạc, song lại vừa thấy hứng trí bừng bừng.
“Vị tiên sinh đó có nói cách làm hay không?”
Trương Thất tuy là một tàn hồn từ thời thượng cổ, thế nhưng lão cũng là một người tò mò, ham học hỏi. Bằng không sau khi trở thành đạo tổ, khai tông lập phái, lão đã không chạy khắp Huyền Hoàng giới tìm tòi nghiên cứu cách chế biến các loại nguyên liệu khác nhau, thậm chí còn mất luôn mạng.
“Tiên tổ, ngài cũng một đống tuổi rồi. Vị tiên sinh kia tuy suy nghĩ tinh kỳ, tài năng hơn người thật, song... số tuổi xem chừng còn không đủ số lẻ của ngài nữa.”
Trương Mặc Sênh thấy bề ngoài Nguyễn Đông Thanh xem chừng cùng lắm là ba mươi tuổi, lại tưởng tượng tổ tiên của mình – một lão quái vật đã tồn tại mấy vạn năm – gọi gã là “tiên sinh”, chỉ thấy quái quái.
Hơn nữa, hiện giờ cậu ta tuy có gọi Nguyễn Đông Thanh là “tiên sinh”, song cùng lắm là chênh nhau một bối phận mà thôi.
Nếu Trương Thất cũng gọi “tiên sinh”, vậy chẳng phải Trương Mặc Sênh nháy mắt sẽ bị giáng cấp xuống không biết bao nhiêu vạn bậc mà kể hay sao?
Trương Thất bĩu môi một cái, nói:
“Sự học đạt giả vi tiên. Hà huống nếu như lấy tuổi tác ra luận, chẳng phải tiên tổ nhà ngươi sống phí hoài mấy vạn năm? Người ta chỉ dùng vài năm đã giải quyết được nan đề khiến tiên tổ ngươi bỏ mạng, chẳng có nhẽ ta lại còn mặt dày đến nỗi cậy già lên mặt hay sao?”
Trương Mặc Sênh cùng không biết phải nói gì.
Tổ tiên và đời sau nói chuyện với nhau chán chê, Trương Thất mới quyết định bảo Trương Mặc Sênh bằng giá nào cũng phải mời được vị tiên sinh này lên núi Ngũ Vị, cho dù huy động toàn bộ tài lực nhân lực của sơn trang cũng phải cầu cho kỳ được cách xử lý thịt sống này.
oOo
Nguyễn Đông Thanh nào có biết trong cơ thể Trương Mặc Sênh còn có một tàn hồn thượng cổ, và hai người này chính đang bàn nhau phải làm thế nào mới xin được phương pháp cấp đông từ trong tay gã?
Lúc hắn tỉnh dậy, thì mặt trời đã lên quá con sào.
Nguyễn Đông Thanh lật đật trở dậy, ôm trán rên lên một tiếng. Bấy giờ, đầu hắn vừa nhức như búa bổ, vừa đặc như đổ chì, khiến gã cứ thấy nặng nề váng vất mãi.
“Thất sách. Không ngờ cái cái rượu Nhu Nhu Xuân Tuyết Án Trai Hiên kia vị ngòn ngọt dễ uống mà lại nặng đến vậy, Không biết hôm qua uống say có buột miệng nói cái gì không nên nói không nữa.”
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu.
Gã vừa trở dậy, vệ sinh cá nhân đâu vào đấy thì bên ngoài đã có hai người bước vào. Nhìn kỹ, té ra chính là Trần Dũng và Nguyên Phương.
“Chào tiên sinh. Tiên sinh dậy rồi à? Để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị một món lót dạ cho tiên sinh,”
Trần Dũng cười, xung phong nhận việc.
Nguyễn Đông Thanh thấy cái người hôm qua vừa bị đánh cho sống dở chết dở mà bây giờ đã khỏe như vâm, nhảy nhót tưng bừng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Gã thấy chuyện này quả thực quá khó tin, mới nhìn sang hỏi Nguyên Phương:
“Này... Trần Dũng thực sự ổn đấy chứ? Không phải hồi quang phản chiếu đâu nhỉ?”
“Tiên sinh yên tâm. Ngự trù của Hoàng quốc đã chữa qua một lần, lại thêm nhà trọ này phục vụ rất chu đáo, hôm qua cũng có người đưa thuốc đến. Hiện giờ Trần Dũng khỏi hẳn rồi.”
“Phải đó tiên sinh. Chớ nói chi những chuyện cỏn con này, bây giờ ta kéo xe thay con bò kia lên núi cũng được.”
Nguyễn Đông Thanh xác thực mắt thấy tai nghe là Trần Dũng không sao, bấy giờ mới thở phào một cái. Gã thấy dù thế nào đi nữa thì việc Trần Dũng bị hại cũng là do làm việc thay cho mình, thế nên khi nhìn thấy cậu ta bị đánh cho tơi bời thừa sống thiếu chết, Nguyễn Đông Thanh cũng lấy làm áy náy.
“Thôi được rồi. Nếu cậu đã không có việc gì thì chúng ta lên Mỹ Vị sơn trang cho sớm đi.”
“Sao thế được? Hôm qua tiên sinh ngài say đến độ ngất lăn quay ra, không phải Hồng Đô cõng về thì chắc giờ ngài hãy còn ngủ ngoài hồ. Bây giờ không có gì giải rượu, lấp bụng thì sao được?”
Trần Dũng nói.
Nguyễn Đông Thanh chưa quên nhiệm vụ tìm người nhờ nấu giúp món thịt bò Vũ Tùng Lâm đã giao, thì hai người Nguyên, Trần cũng chưa từng dám lơ là nhiệm vụ của bản thân: chiếu cố lo liệu những chuyện ăn uống đi lại trên đường cho Nguyễn Đông Thanh.
Chợt, ngoài cửa có tiếng nói quen thuộc truyền vào:
“Trù sư nơi này trình độ cũng chỉ xem như tạm được, miễn cưỡng lắm thì tính là nhị lưu, tiên sinh hạ mình ăn thử một lần cho biết là được. Có lần thứ hai thì có phúc cho tên đầu bếp kia quá.”
Chỉ thấy, Tiểu Thực Thần Trương Mặc Sênh đẩy cửa bước vào.
Cái tạp dề cậu ta vẫn cuốn quanh eo giờ được mặc nghiêm chỉnh trước người, cái khăn quàng cổ buộc lên đầu, ôm trọn toàn bộ mái tóc. Trên tay Trương Mặc Sênh chính đang nâng một cái khay gỗ, trên còn để một cái âu sứ trắng tráng men xanh, đậy nắp cẩn thận.
Gã thản nhiên bước đến, đặt khay gỗ xuống bàn, cười:
“Tiên sinh đã mời tiểu tử hai bữa, không trả lễ thì thật không phải phép. Lần này xin tiên sinh nếm thử xem tay nghề của ta thế nào.”
Nguyễn Đông Thanh nhìn thấy cái âu sứ trông đúng y chóc cái bát hương bốc từ bàn thờ xuống, mặt nhăn như đít khỉ. Song gã lại ngẫm thấy có qua có lại mới toại lòng nhau, hà huống cũng chưa chắc gì người ở Huyền Hoàng giới cũng dùng cái loại sứ men xanh này làm bát hương như ở quê hắn, nên cũng không tiện chối từ.
Vừa mở nắp, đã thấy mùi hương thoang thoảng bốc lên. Chỉ thấy trong cái âu “bát hương” đựng một ít cháo trắng, nấu loãng. Loáng thoáng thấy màu xanh của cải, màu vàng của trứng, màu đen của tiêu đen và một chút đo đỏ thấp thoáng của dầu ớt lấp ló dưới lớp chăn trắng ngần.
Cháo nấu vừa đúng độ, không quá lỏng không quá đặc. Gia vị nêm nếm đúng độ, hòa quyện hài hòa, không có vị nào bị át đi cả. Cháo vào miệng, thơm ngậy mà không béo ngấy, thanh đạm mà không nhạt nhẽo, lại thoang thoảng mùi thơm ngọt của gạo mới, của trứng gà ngon, của rau cải tươi rói.
Vốn Nguyễn Đông Thanh còn tưởng kỹ thuật của đầu bếp hôm qua nấu cho hai người ăn ở ven hồ đã cao, không ngờ so ra còn kém Trương Mặc Sênh mấy bậc.
“Không hổ danh là Tiểu Thực Thần. Ngon lắm.”
“Đúng rồi, tiên sinh, bây giờ cửa thành đã mở, có thể lên Ngũ Vị sơn bái phỏng Mỹ Vị sơn trang được rồi.”
Trương Mặc Sênh được khen, song chẳng hề tỏ ra kiêu ngạo hay đắc ý. Cạu chàng chỏ về phía cánh cổng thành phía nam, nói.
Nguyễn Đông Thanh thấy thời gian mà Vũ Tùng Lâm cho cũng chỉ có một tháng, hiện giờ đã lãng phí mất ba bốn ngày. Lại thêm chuyện Trần Dũng không việc gì, gã bèn bảo mọi người trả phòng trọ, một đường thẳng tiến lên núi.