Trừng Quang nói:
“Lý tiên sinh kể nhiều chuyện như vậy, thế nhưng vẫn không nhắc đến nguyên do Mạc Tuyên lại phải tiêu diệt Tiểu Sơn Trang.”
“Nếu ta nói... ba tháng sau khi công tử mất tích, vị Lan phi nương nương kia cũng chết. Triều đình tổ chức một tang lễ qua loa, sau đó tro cốt được đưa ra khỏi cung. Đáng tiếc, Đào Tử Tu sợ đắc tội người trong cung, đến tro cốt của con gái cũng không dám đến lấy. Cuối cùng vẫn là kẻ thư sinh kia nhận hũ tro cốt, gửi vào một ngôi chùa nhỏ trong kinh thành.”
Lý Bố Y cười dài, ngữ điệu nghe đầy sự chua chát và thất vọng.
Không ai nói một tiếng nào.
Lời nói đến đây, cũng đã đủ hiểu gã muốn ám chỉ điều gì.
Mạc Kỳ Hoa lắc đầu, nói:
“Vẫn là tên nhóc năm nào. Đồ cứng đầu... ra ngoài bị người ta ức hiếp đến thế, sao không về trong cốc?”
Trừng Quang vỗ bàn, sẵng giọng đe dọa:
“Mạc cô nương, bần tăng khuyên cô nên chú ý ăn nói sao cho cẩn thận. Nếu để người khác hiểu lầm Bách Thảo cốc đứng về phía ma đầu Mạc Tuyên thì chỉ sợ kết cuộc của chư vị sẽ rất thê thảm.”
“Muốn đánh nhau thì cứ lăn qua đây.”
Mạc Kỳ Hoa bĩu môi, xắn tay áo lên, bộ dáng hùng hùng hổ hổ như một con hổ cái chuẩn bị lăn xả vào giao chiến với kẻ thù.
Trừng Quang bấy giờ cũng bắt quyết, nói:
“Bần tăng đã báo trước, là Mạc cô nương không lĩnh tình, Bách Thảo cốc có hủy diệt cũng không trách được ta.”
Nháy mắt, bầu không khí ở cái bàn bốn người ngồi trở nên căng thẳng, kiếm bạt cung giương, lúc nào cũng có thể bộc phát một tràng giao thủ người chết ta sống.
Cuối cùng, Đạp Tuyết thần ni lần nữa đứng ra hòa giải, Trừng Quang mới phải bất đắc dĩ ngồi xuống ghế.
Y thị lại nhìn về phía Mạc Kỳ Hoa, nói:
“Mạc cô nương, bần ni nghe nói Mạc Tuyên cũng xuất thân từ Bách Thảo cốc. Bốn người chúng ta tụ hội ở đây xét cho cùng cũng chỉ vì nể mặt vị chí tôn ở Long thành kia, không bằng cô nương kể chuyện năm xưa ra nghe thử. Bần ni quả thật tò mò muốn biết thuở thiếu thời Mạc Tuyên là người thế nào.”
“Còn phải kể sao? Chắc chắn là một tiểu ma đầu máu lạnh giết người không gớm tay.”
Trừng Quang lầm bầm.
Mạc Kỳ Hoa trừng gã một cái, sau đó nói:“Thần ni đã ngỏ lời, tiểu nữ không dám không nghe.
“Chuyện phải bắt đầu từ một đêm mưa bão hai mươi tám năm trước, cốc chủ trở về, ôm một đứa bé còn đỏ hỏn trong tay, nói là bắt gặp nó bị bỏ lại ở bờ sông. Đứa bé này chính là Mạc Tuyên.”
“Mẹ kiếp, quả thật là người tốt thường chết sớm, tai họa để nghìn thu. Thế mà không chết quách đi trong cơn bão, ma đầu này mạng lớn thật...”
Trừng Quang nghiến răng, buông lời cay độc.
Mạc Kỳ Hoa bấy giờ lại muốn động thủ nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị Đạp Tuyết thần ni can ngăn, nên đành thôi. Y thị hậm hực ngồi xuống, kể:
“Giữa đêm mưa bão sấm sét đầy trời mà thằng bé không quấy không khóc, nhìn chằm chằm vào thiên không. Cốc chủ bèn đặt cho cái tên là Tuyên.”
“Chinh Nam tất thắng binh uy chấn,
Khống Bắc giai tuỳ nghĩa xí tuyên.
“Vừa muốn thằng bé giữ lấy lòng can đảm lúc nhỏ, đánh đâu thắng đó, lại vừa hi vọng nó có thể tuyên dương việc nghĩa, thấy đó mà làm theo. Tên hay lắm.”
Lý Bố Y ngâm hai câu thơ, lại cười tán dương.
Trừng Quang thì lại nói:
“Tiếc là đúng được câu đầu, câu sau bị vứt cho chó ăn.”
Mạc Kỳ Hoa kể tiếp:
“Thằng bé thông tuệ can đảm, tính cách tuy ngông nghênh thích tự do, lại hiểu rõ lẽ kính trên nhường dưới. Trong số đệ tử đời này của Bách Thảo cốc, thằng Tuyên là đứa có tiềm năng nhất. Cốc chủ rất ưa thích, có ý định bồi dưỡng làm truyền nhân đời kế tiếp. Thế là bao nhiêu sách y thư, dược lý, cốc chủ đều truyền cho nó cả.
“Nó học rất nhanh, chẳng mấy chốc y thuật đã vô cùng cao minh. Tính nó lại trượng nghĩa, thường hay đến các làng kế cận hành y cứu người, không đòi thù lao. Dân chúng đều vui vẻ, vô cùng chào đón thằng Tuyên. Được đâu đó năm năm, chẳng hiểu vì sao, thằng bé đột nhiên nói không chữa bệnh cho người ta nữa, quay về Bách Thảo cốc.”
Mạc Kỳ Hoa kể đến đoạn này, đột nhiên môi nhếch lên thành một nụ cười hòa ái. Trông y thị bấy giờ hệt như một người chị nhớ lại những kỷ niệm đáng tự hào của em trai mình.
“Thằng Tuyên xưa giờ đều rất có chủ kiến. Nó cảm thấy không thích học y, từng cãi nhau một trận to với cốc chủ. Nó nói hành y cứu người là việc thiện, nhưng chỉ là cái thiện nhỏ, trị ngọn mà không trị gốc. Chừng nào cái vị chí tôn ở Long thành kia còn muốn đánh trận, thì chừng đó người chết còn nhiều, thần y có phép phân thân cũng không cứu xuể, cũng chỉ có thể ru rú một xó. Nó nói không muốn làm cái việc không có kết thúc như hành y cứu người. Cái nó muốn theo đuổi là cái thiện lớn, có thể trải khắp thiên hạ.
“Nó muốn vào kinh thành, thi võ trạng nguyên, trở thành đại tướng quân nắm binh quyền. Đến chừng đó, chiến tranh phi nghĩa thì có thể khuyên can hoàng đế, hoặc kháng chỉ bất tuân. Chiến tranh chính nghĩa cũng có thể khống chế thương vong, quản thúc sĩ tốt. Nó nói đấy mới là trị bệnh tận gốc.”
Nghe những lời này, bốn người, tính cả Nguyễn Thu Thanh, đều im lặng.
Trừng Quang thì luôn mồm lẩm bẩm “đều là giả, nói dối”, trên gương mặt lúc trắng lúc đỏ, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì.
Lý Bố Y thì ngẩng đầu, cảm thán:
“Quả đúng là lời hắn sẽ nói.”
Nguyễn Thu Thanh cũng nói hùa vào:
“Người như vậy nếu được gặp, thì phải mời uống ba chén rượu lớn.”
Cuối cùng, Đạp Tuyết thần ni chỉ khẽ gật đầu, nói:
“Không ngờ tên Mạc Tuyên này thuở bé lại có ước muốn vĩ đại như thế, quả thật khiến người ta khâm phục, cũng rất dễ làm thế nhân tiếc hận.”
Mạc Kỳ Hoa đáp:
“Đúng vậy. Cốc chủ thấy thằng bé tâm hiếu thắng còn mạnh, nên không truyền thụ võ học cao thâm gì cho nó, thành ra thằng bé chỉ có công phu mèo ba cẳng, ngoại trừ khinh công ra cái gì cũng tệ. Trái lại, tất cả tuyệt kỹ độc chiêu của môn phái, người đều truyền cho tiểu nữ, hi vọng về sau trên đường đời, hai chúng ta có thể một người hành y cứu người, người còn lại bảo vệ người kia.
“Sau đó một tháng, thằng bé đến gặp tiểu nữ, nói là muốn tận mắt chiêm ngưỡng bảo vật trấn quốc là chuông Quy Điền. Khi đó tiểu nữ còn tưởng thằng Tuyên đã đổi ý, quyết định tiếp thu y bát của cốc chủ, trở thành truyền nhân đời tiếp theo của Bách Thảo cốc, vui mừng hết hơn một ngày.”
Lý Bố Y nói:
“Gã đó vốn là một con lừa, đã quyết định chuyện gì rồi thì ai mà lay chuyển cho nổi? Đi xem chuông Quy Điền tám chín phần mười là vì tò mò thôi.”
Mạc Kỳ Hoa gật đầu:
“Lý tiên sinh nói không sai. Sau khi đi xem chuông báu, ngay ngày hôm sau thằng Tuyên đã len lén rời khỏi cốc, chỉ để lại một phong thư nói mình đã đến Long thành, bảo cốc chủ không cần phái người đi tìm. Hôm ấy tiểu nữ còn nhớ cốc chủ bị nó chọc cho tức mặt đỏ như đít khỉ, phồng má thổi râu, chửi mắng ầm ĩ từ sáng đến tận trưa mới chịu thôi.
“Về sau, thằng Tuyên cũng ngẫu nhiên gửi một hai phong thư về cốc. Lần nào nhận được tin, cốc chủ đều ngồi trước thềm nhà, im lặng đọc rất lâu, rồi cuối cùng mới cất vào trong một hộp sắt khóa kín. Bức cuối cùng thằng bé khoe đã thắng được hội võ, trở thành võ trạng nguyên. Sau đó thì không còn thấy thư từ gì nữa...”
Đạp Tuyết thần ni nhìn về phía Mạc Kỳ Hoa, thăm dò:
“Nói như thế thì chuyện Bách Thảo cốc đột nhiên phong cốc, không còn tiếp người ngoài nữa cũng vì tin Mạc Tuyên hóa điên, bị ngự lâm quân giết chết?”
“Chính thị. Khi nhận được tin, cốc chủ dường như già đi mười tuổi, đến chiều tối cùng ngày thì hạ lệnh phong cốc. Người nói, nếu như không làm vậy, thì chỉ sợ bản thân không nhịn được dẫn đệ tử trong cốc đến Long thành tìm vị chí tôn kia, đòi một câu trả lời thỏa đáng. Từ đầu đến cuối, cốc chủ đều không tin thằng Tuyên là đứa sẽ chủ động gây chuyện thị phi.”
“Vậy tức là cốc chủ cho rằng người sai là vị chí tôn kia rồi?”
Lý Bố Y đột nhiên nghiêng người tới trước, hai tay chống lên mặt bàn.
Mạc Kỳ Hoa ngước mắt, hỏi ngược:
“Chẳng nhẽ trong mắt Lý tiên sinh, vị chí tôn kia của Long thành làm gì cũng đúng?”
“Hết cách rồi. Trung quân ái quốc mà. Thân là Tế Tửu của Quốc Tử giám, nếu chính mình cũng không bảo vệ bốn chữ này thì chẳng phải trở thành trò cười cho học trò khắp thiên hạ sao? Ài... sư phụ đúng là lão cáo già, sớm từ chức về hưởng phước.”
Lý Bố Y cười nhạt, thả tay nhấc chén rượu lên sát môi, lắc đầu.
Đạp Tuyết thần ni lại hỏi:
“Vậy vừa rồi là thái độ của Tế Tửu Quốc Tử giám, hay là của cá nhân Lý tiên sinh?”
Lần này gã thư sinh không đáp...
Trừng Quang nói:
“Được rồi, chuyện thời trẻ ranh của ma đầu kia cũng kể xong rồi. Ba vị, cho bần tăng một câu trả lời chắc chắn đi. Các người có chịu vây đánh ma đầu kia hay không?”
“Thái độ? Vậy ta cho các người một thứ còn tốt hơn...
“Một cơ hội.”
Chẳng biết từ lúc nào, ở cuối cầu thang đã xuất hiện một bóng người nữa, lên tiếng nói chen vào cuộc đối thoại của bốn người đại diện cho Thiên Hạ Tứ Ngự.
Một kẻ mặt mày hốc hác, tóc dài xõa tung, mặc một cái áo trắng nhợt, mỏng tang và rách bê bết, tưởng như là may từ vải liệm. Gã lừ lừ tiến lại bàn của bốn người, đặt cái quan tài sau lưng xuống, đoạn hất đầu về phía lão chủ quán đang đứng như trời trồng:
“Chủ quán, cho mượn thêm một cái ghế.”
Nguyễn Thu Thanh gật đầu, tựa hồ là được đại xá, vội vội vàng vàng chạy xuống khỏi lầu ba.
“Chư vị, sao đột nhiên lại yên lặng thế? Vừa rồi thảo luận về bản tọa hăng say lắm kia mà?”
Gã đàn ông cười khằng khặc, âm thanh khàn đặc, ồm ồm, hệt như người viêm họng nhiều ngày. Chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm tưởng như giọng ma tiếng quỷ vọng từ dưới mười tám tầng địa ngục lên.
Kẻ này chính là nhân vật chính của ba câu chuyện vừa kể – Mạc Tuyên.
oOo
Số chương còn lại của truyện ngắn: 2 chương.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!