Phòng đấu giá Nhất Phẩm lầu...
Tên mặt chuột vẫn cười tít mắt, chỉ thấy hắn búng tay “chóc” một cái, tức thì trên bình đài xuất hiện một luồng sáng bạc, lấn át ánh nến ma mị. Ba người Lý Thanh Vân đã được Tam Nương phổ cập qua, song tận mắt chứng kiến thì vẫn khiến hai người Đỗ, Lý hơi giật mình.
“Thực sự dùng truyền tống trận để đưa vật phẩm đến.”
Đỗ Thải Hà thấp giọng cảm thán.
Cô nàng ở Long Hổ sơn một thời gian, ngoại trừ phù đạo ra còn học thêm cả trận đạo. Thế nên, không giống sư huynh sư tỷ, Đỗ Thải Hà hiểu trong số các loại trận pháp, thứ có thể can thiệp, thậm chí xuyên toa không gian như truyền tống trận là khó bố trí hơn cả.
Cho dù tìm được trận sư có thể bày trận, số tiền phải bỏ ra cũng chắc chắn không phải một con số nhỏ.
Nhất Phẩm lầu... quả thực coi truyền tống trận làm rau muống ngoài chợ.
Lúc này, ánh sáng bạc trên bình đài đã dịu đi, để lộ ra một cái bục phủ vải đỏ. Tên mặt chuột xoa tay, cười:
“Các vị, mạn phép cho tại hạ dông dài một chút. Thứ này được một vị tên Lý Đại Lực tìm thấy trong Đào Hoa Mật Cảnh, ủy thác cho chúng ta bán ra.
Các vị hẳn cùng đã biết Đào Hoa Mật Cảnh này cửu tử vô sinh, mười người đi chín người không về, kẻ còn lại không tàn phế cũng hóa điên. Lý huynh đệ may mắn nhặt lại nửa cái mạng, hi vọng có thể bán được cái giá tốt, an hưởng tuổi già. Nhất Phẩm lầu xin định giá hai ngàn đao.”
Đao là đơn vị tiền tệ của nước Tề.
Sở dĩ có tên như vậy, là bởi trong thời thượng cổ, người Tề thường trao đổi đồ đạc lấy những con dao nhỏ dùng để phòng thân, từ đó mà xuất hiện loại tiền đao này, truyền đến bây giờ. Tiền đao bấy giờ được làm phỏng theo hình một thanh đao nhỏ, bằng bạc nguyên chất, nặng cỡ một lượng, không có mài sắc. Một đồng tiền đao chính vì thế cũng tương đương với một lượng bạc.
Ba người Lý Thanh Vân không khỏi hiếu kỳ nhìn lên bình đài, xem xem rốt cuộc là thứ gì mà đáng giá đến hai ngàn lượng bạc.
Chỉ thấy...
Trên đài cao, xuất hiện một cái hộp kính, bên trong chứa một cái ổ rơm, trong ổ bốn năm con gà còn tơ, lông vàng óng, hơn nữa rõ ràng là vẫn còn sống. Tấm vải vừa được nhấc lên, đám gà con đã hiếu kỳ mở to đôi mắt nhìn khắp phòng một lượt.
Tên mặt chuột cười, nói:
“Các vị, mời thẩm hàng.”
Gã vừa dứt lời, tức thì bốn bề xuất hiện cơ man không biết bao nhiêu đạo thần niệm, nhất tề phóng về phía cái hộp kính. Thế nhưng, rất nhanh sau đó, liên tục có những tiếc thở dài thất vọng cất lên. Không ít người lắc đầu, khoanh tay, hoặc tỏ vẻ thất vọng, hoặc không có hứng thú nữa. Bên cạnh ba sư huynh muội, Thượng Quan Trường Không khịt mũi một cái, lên tiếng chất vấn:
“Này, mặt chuột. Các người không phải bắt đại ở đâu đó mấy con gà, đem ra lừa bịp đấy chứ?”
Tên mặt chuột cười, nói:
“Thái tử Trường Không nghi ngờ cũng là phải, thực ra ban đầu Lý Đại Lực đưa thứ này đến, Nhất Phẩm lầu bọn ta cũng không tin cho lắm. Song người này trong quân ngũ đại Tề cũng có tiếng là hào sảng, hơn nữa giám bảo sư của bản lầu kiểm tra cẩn thận ba canh giờ, xác thực khí tức huyền bí trong bí cảnh không phải là giả, chỉ có điều hơi yếu một chút.”
Tề Hiền Vương Hải Thiên Luân tranh thủ thời cơ, cười:
“Thái tử Trường Không, Nhất Phẩm lầu nổi tiếng dĩ hòa vi quý không muốn nói thẳng, nhưng bản vương không thích nói chuyện khách sáo như bọn họ. Chẳng nhẽ ngươi không biết động não mà nghĩ, trên đời trừ sinh vật trong bí cảnh ra, làm gì có con gì mang hơi thở đặc thù như thế?”“Hải tạp chủng, nói cái gì?”
“Nói ngươi ngu xuẩn. Chẳng nhẽ ngươi không thấy nơi này không ai lên tiếng chất vấn hay sao?”
Hải Thiên Luân cười lạnh, lại nhìn sang chỗ nhân mã nước Việt đang đứng, chắp tay:
“Không biết Linh vương điện hạ thấy sao?”
Lý Thanh Minh lườm Thượng Quan Trường Không một cái, sau đó thản nhiên nói:
“Bản vương tin Nhất Phẩm lầu sẽ không vì chút tiền còm này mà đánh đổi danh tiếng nhiều năm.”
Lý Thanh Minh cũng hơi khó chịu. Nếu không phải đối phương là thái tử nước Sở, có lẽ hắn đã đứng dậy chửi cho một trận rồi.
Nhất Phẩm lầu nào có phải hàng tôm hàng cá ngoài chợ?
Huống hồ, còn là vật phẩm mở màn.
“Linh vương anh minh.”
Tên đầu chuột cười, cúi đầu.
Lý Thanh Minh ngừng một chốc, lại nói:
“Thế nhưng, không phải sinh vật bí cảnh nào cũng có hiếm lạ ở đời. Bản vương thấy mấy con gà con này chẳng có gì đặc biệt, không đáng hai ngàn đao. Vật này, bản vương sẽ không tranh giành.”
Bấy giờ, Thượng Quan Trường Không mới bật cười, nói:
“Xem ra là cô cô văn quả lậu. Ban nãy nói lời ngông cuồng, vẫn mong đại sư bỏ quá cho.”
“Không dám. Không dám.”
Tên đầu chuột cũng không vì thế mà tỏ ra đắc ý, chỉ tiếp tục chờ người ra giá.
oOo
Quả đúng như Lý Thanh Minh nói.
Ban đầu, cảm giác được đám gà con có chút hơi thở thần bí, khó tả thành lời, rất nhiều thế lực cũng có hứng thú. Song, sau khi sử dụng thần thức kiểm tra cẩn thận, bọn họ dần dần chẳng còn để tâm đến chúng nữa.
Sinh vật bí cảnh không phải loài nào cũng có tác dụng.
Có những loài một khi lớn lên, lập tức thực lực ngập trời, có thể tọa trấn một phương.
Lại có những loài không tài nào thích ứng được với Huyền Hoàng giới, đưa ra khỏi bí cảnh chưa đầy một năm đã chết toi.
Mua mấy con gà nhỏ này quả thực không khác nào đang một xới bạc mười phần thua chín. Hai ngàn đao tuy không phải một số tiền lớn trong mắt các thế lực nơi này, song nếu vì mấy con gà vô dụng mà không tranh giành được bảo vật áp trục, thì quả thực là mất nhiều hơn được.
Lúc này, Thượng Quan Trường Không cười ha hả, nói:
“Hai ngàn mà thôi, nếu như may mắn biết đâu lại được một thần thú trấn quốc. Cô không thiếu chút tiền này.”
Sau đó phất tay một cái, thể hiện là đã ra giá.
“Thái tử nói lời này quả thực chí phải. Nếu thế bọn ta cũng muốn tham gia vào một phen.”
Lên tiếng là một nhóm người đeo mặt nạ.
Đấu giá hội của Nhất Phẩm lầu có quy định, mỗi lần tham dự không thể tăng ít hơn nửa thành giá trị của vật phẩm. Nhóm người này nhảy vào, không nói giá, gã mặt chuột đang cầm trịch buổi đấu giá sẽ mặc nhiên coi như bọn họ tăng giá tối thiểu, sau đó tiếp tục.
“Ba ngàn.”
Tạ Thiên Hoa cười, lên tiếng.
“Tiện dân, ngươi đang muốn chọc tức bản thái tử hay sao?”
Thượng Quan Trường Không nghiến răng, quay sang lườm ba sư huynh muội một cái.
Hắn nghe ra được, ngữ khí của cô nàng không phải là đang thử vận may giống như kẻ ban nãy, mà là thực sự muốn tranh đám gà con này. Trong mắt Thượng Quan Trường Không, ba người này chắc chắn là cố tình đối đầu với gã vì mấy câu nói miệt thị ban nãy.
Dù sao, Thượng Quan Trường Không không tin nơi này ngoại trừ hắn còn có người nhìn ra mấy con gà con này bất phàm ở chỗ nào.
“Bốn ngàn. Hôm nay cô nhất định phải ném tiền mù mắt chó của đám tiện dân các người.”
Thượng Quan Trường Không ưỡn ngực, hét lên, một tay thì thọc vào ngoáy mũi, dáng vẻ mười phần lưu manh đê tiện.
Tạ Thiên Hoa nhún vai:
“Một vạn.”
“Ngươi... được lắm. Thích so tiền thì cô chiều đến cùng. Một vạn hai.”
“Hai vạn!”
...
Tạ Thiên Hoa tiếp tục tăng giá, mặc kệ tên thái tử Trường Không đang nhảy nhót.
“Diễn? Diễn nữa đi. Xem ngươi còn dám diễn đến lúc nào.”
Dưới lớp mặt nạ, cô nàng âm thầm cười trộm.
Mới đầu, Tạ Thiên Hoa cũng tưởng Thượng Quan Trường Không chẳng qua chỉ là một tên thái tử giàu có nhưng ngu dốt, làm chuyện khi nam bá nữ đã quen. Thế nhưng, ngay cái lúc hắn lên tiếng chất vấn đấu giá hội, cô nàng đã nổi lòng ngờ vực.
Chiếu lý mà nói, chuyện ngu xuẩn mất mặt thế này, đám tùy tùng ắt hẳn sẽ truyền âm nhắc nhở một hai. Thế nhưng, đám người này vẫn bình chân như vại, giống như muốn thái tử nước mình bêu xấu trước mặt bàn dân thiên hạ.
Chuyện này ắt có trá...
Tạ Thiên Hoa ngẫm lại, mới giật mình phát hiện từ đầu đến giờ đều là chiến lược của tên thái tử Trường Không.
Đầu tiên là tạo ấn tượng cho tất cả mọi người trong phòng hắn là một tên ngu xuẩn vô hại, chỉ biết tùy hứng mà không nghĩ trước sau. Kể từ đó về sau, cho dù hắn có ra giá mua thứ gì đó, người ta cũng chỉ nghĩ là một tên ngốc đang ném tiền qua cửa sổ mà thôi.
Điều này chứng tỏ hai việc:
Thứ nhất, Thượng Quan Trường Không chẳng những không phải tay mơ trong cái môn đấu giá này, hơn nữa còn cực kỳ tự tin vào khả năng giám bảo và nhãn lực của bản thân. Nếu hắn không tự tin mình có thể tìm thấy ngọc quý trong than, phát hiện của báu mà toàn bộ người ở đây đều không tài nào nhìn ra, thì đã chẳng cần phải làm những chuyện rách việc này làm gì.
Thứ hai...
Kẻ ngốc thực sự té ra lại là Hải Thiên Luân – Tề Hiền vương.
Chẳng những bị Thượng Quan Trường Không lôi ra làm bạn diễn, hơn nữa bị hắn bán đứng còn đi giúp hắn đếm tiền.
Tề Hiền vương quả thực bi ai...
Song, Thượng Quan Trường Không trăm tính ngàn tính, lại không tính đến ba sư huynh muội Tạ Thiên Hoa, cũng không tài nào đoán nổi trên đời lại có một người như Nguyễn Đông Thanh.
Cô nàng hiện giờ tinh tu “chọn lọc nhân tạo”, chính đang sầu não không tìm thấy con gà mái nào ra hồn, không tài nào chịu được sự dày vò của con gà trống thành tinh kia.
Lần này đến buổi đấu giá, cũng là để thử vận may.
Vừa thấy món đồ khai màn là một đám gà con, Tạ Thiên Hoa đã đoán ngay được đây chính là một trong những vật khiến Hàn Giáng Tuyết đưa thẻ thân phận cho ba người bọn họ.
Hà huống, người khác chỉ mong sau kiếm được của hời, nuôi ra được một sinh vật bí cảnh đáng sợ với giá bèo bọt. Thế nên, sau khi giá tăng đến một mức nào đó, bọn họ chắc chắn sẽ từ bỏ. Dù sao, chẳng lấy gì đảm bảo đám gà này sống nổi quá một năm cả.
Tạ Thiên Hoa thì hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.