Mạc Vấn nói:
“Chuyện này có khó gì? Chỉ cần chúng ta đánh trực diện với quân triều đình, lo gì không có cơ hội bắt chủ soái của thành Bạch Đế về để mà mưu đồ bắc tiến?”
Lâm Thanh Tùng nghe xong, lắc đầu:
“Không khó? Mạc tiên sinh nói đùa. Oanh Thiên Lôi Trình Chân Kim tuy đầu óc đơn giản một chút, nhưng thần lực vô song lại không giả. Vân Tiêu Mạc thống lĩnh đại kích sĩ quả thật là danh xứng với thực.
“Cho dù hai vị Chu tướng quân, Đặng tướng quân đều có thể xưng là danh tướng đương thời cũng phải mượn địa lợi mới miễn cưỡng ngăn được gót sắt của quân triều đình. Một câu đơn giản này của tiên sinh chúng ta quả thật là không dám gật bừa.”
Đặng Tiến Đông cũng nói:
“Vân Tiêu Mạc bị Lăng Phong đánh lén một lần, bây giờ hẳn đã có phòng bị. Muốn dùng kỳ chiêu đánh tan đại kích sĩ của lão quả thật là khó như lên trời.”
Mạc Vấn cười, nói:
“Thôi. Thôi. Các vị đã không tin ta thì cứ coi như tại hạ nhiều lời. Nhưng cứ chờ mà xem, tại hạ dám tuyên bố mình có kế sách phá Oanh Thiên Lôi, bại Vân Tiêu Mạc. Chờ mấy ngày nữa hai bên tái chiến, mong Phó trại chủ đừng quên lời này. Mọi người ở đây đều là anh hùng hảo hán, Mạc mỗ đường đột, xin các vị làm chứng cho.”
Đoạn lại ngó sang chỗ Phó Kinh Hồng, hỏi:
“Phó trại chủ có ngại nuôi thêm một kẻ nhàn rỗi không?”
“Tiên sinh nói đùa. Ngài chịu ở lại đây, Lệ Chi sơn mừng còn không kịp, sao có thể nói là ngại?”
Phó Kinh Hồng nói câu này cũng không phải đang giả vờ mua chuộc lòng người, chiêu hiền đãi sĩ, mà thực sự cần người hỗ trợ.
Hiện giờ, người trên núi có thể chia làm ba loại đoàn thể: Một là sơn tặc cướp đường ban đầu chiếm giữ tám trăm dặm hồ nước quanh đây, sau đó bị Phó Kinh Hồng hấp thu. Hai là bộ khúc năm xưa của Phó Kinh Hồng dẫn từ thành Ngự Long đến. Mà cuối cùng chính là người mới gã dựa theo sắp xếp của Lôi Tổn chiêu mộ.
Hai đoàn thể trước thì không cần nói nhiều. Sơn tặc không có bao nhiêu người tài trí, thậm chí trên dưới cả tòa sơn trại tìm một kẻ biết nửa chữ cắn đôi cũng khó. Bộ khúc của thành Ngự Long tuy cũng biết đọc biết viết, song chỉ dừng lại ở nhận biết mặt chữ, dễ tiếp nhận thư lệnh, hoàn toàn không có năng lực quản lý hậu cần.
Mà những người gã vớt từ Táng Thi đinh về phần lớn cũng là hạng vai u thịt bắp, có thể xông pha tiền tuyến, lại không thể ở hậu phương trù bị mọi việc. Đặng Tiến Đông, Chu Văn Võ, Cao Tử Trọng đều là như vậy.
Thành thử...Hiện giờ mọi chuyện hậu cần như phân phối lương thực, cân đối khẩu phần, chuẩn bị vật tư đều là do một mình Lâm Thanh Tùng gánh vác.
Cho dù không tiếp thu kế sách của Mạc Vấn, ngay cả khi hắn quả thật chỉ là kẻ cuồng sinh ăn tục nói phét đi nữa, thì để gã san sẻ bớt chuyện cho lão cựu Tế Tửu Đại Việt cũng tốt. Người ta dù sao cũng có danh là Manh Quỷ Tài, thiết tưởng tài hoa sẽ không kém. Xử lý chuyện chính vụ của một tòa sơn trại hẳn là thừa sức.
Bằng không, Phó Kinh Hồng sợ nếu cứ để Lâm Thanh Tùng làm việc bạt mạng như hiện tại thì lão chẳng còn được mấy năm tuổi thọ.
oOo
Mấy ngày sau...
Quả đúng như Mạc Vấn dự đoán...
Quân triều đình sau khi nghỉ ngơi vài ngày thì bắt đầu hành quân tiến vào phạm vi đầm nước.
Tám trăm dặm thủy bạt quanh núi Lệ Chi không phải liền thành một khối, mà là do vô số hồ nước lớn nhỏ tạo thành. Ở giữa lại có mương nước, sông suối lớn nhỏ kết nối, địa hình cực kỳ phức tạp. Mặt đất bị hồ nước, sông suối cắt vụn ra như vậy, quả thật khó mà tìm được vị trí đồn trú đại quân. Mỹ danh dễ thủ khó công của núi Lệ Chi cũng từ đó mà có.
xây dựng doanh trại cẩn thận thì tiếp tục phái người đi ra khiêu chiến Lệ Chi sơn.
Trương Do Cơ nhìn về phía núi Lệ Chi, cắn răng, nhìn về phía Vân Tiêu Mạc:
“Vân lão, vì sao không tiếp tục để Trình đại soái thẳng tay chém giết? Chỉ cần tránh được tiễn của Chu Văn Võ, binh mã Lệ Chi có ai chịu được một chùy?”
“Trương lão đệ xuất thân hàn vi, không biết chuyện này cũng không lạ. Lão đệ không ngại thì thử nghĩ xem, cả vạn năm nay đã có thế sáu nước tranh giành, chuyện động binh can qua xảy ra nhiều như mưa dày như tuyết. Vì cớ gì mấy chục năm trước, Nghiêm Hàn mới tạo ra Binh đạo? Binh đạo lại là gì, chỉ đơn thuần là điều binh khiển tướng, hạ trại công thành, vận lương đưa áo thôi sao?”
Vân Tiêu Mạc vuốt râu, đáp.
Trương Do Cơ hơi cúi đầu:
“Tại hạ suy nghĩ không chu toàn, xin được thỉnh giáo Vân lão.”
“Dễ nói. Nghiêm Hàn nói ra thì cũng là một đại tài, hắn thống hợp lý giải của Ngũ Lộ Triều Thiên về cầm quân, lấy hạch tâm là thuyết báo ứng của Phật môn, tạo ra binh đạo. Huyền Giáp Vệ của hắn thoạt nhìn là ba ngàn người, thực ra vận mệnh đều móc vào nhau như một tấm lưới. Một khi có người sử dụng thần thông tàn sát bọn hắn, sự cắn trả của nhân quả vốn đã mạnh mẽ, nay sẽ càng tăng thêm mấy chục lần. Đừng nói chỉ là đại tướng chết, cửu tộc của hắn bị tru diệt, quốc gia của hắn vì thế mà tiêu vong cũng không nói đùa.”
Ngừng một chốc, lão lại tiếp:
“Đặng Bá Ngôn bị bất ngờ, không kịp nghĩ ra đối sách, chỉ có thể tử thủ trong thành, sau đó tự mình quấy phá hậu phương. Quan Vân Phi vây Huyền Giáp Vệ ở Vân Nguyên, ý muốn dùng sức trời đất tiêu diệt Nghiêm Hàn, để đại tự nhiên thay lão gánh nhân quả. Đáng tiếc tuổi già sức yếu mà đứt gánh giữa đường. Bắc Địa Song Hùng tử nạn, trở thành vật tế cho ‘đạo’ mới sinh ra của Nghiêm Hàn, binh đạo thế lớn như mặt trời ban trưa.”
“Ý của Vân lão là...”
“Lần trước tiến đánh núi Lệ Chi, lão hủ phát hiện trên người đám sơn tặc núi Lệ Chi đã có dấu hiệu của Binh đạo, hẳn là kiệt tác của Cao Tử Trọng. Nghiêm Hàn chết, Binh đạo về Nho, Binh Trung Hiệp được lợi cũng không phải chuyện không thể giải thích.”
Vân Tiêu Mạc nhìn về phía ngọn núi đằng xa, nghiêm giọng.
Trong lúc hai người còn đang thảo luận say sưa thì tiền quân của Trình Chân Kim đã kéo đến sơn môn núi Lệ Chi. Gã hít sâu một hơi, dộng hai quả chùy vào nhau, quát:
“Đám giặc núi Lệ Chi nghe đây. Hôm nay bản nguyên soái dẫn thiên binh của triều đình đến trấn áp. Thức thời thì mau chóng đầu hàng, nhược bằng không thức thời, ngoan cố chống cự, vậy thì kết quả sẽ như tảng đá này.”
Đoạn, cũng chẳng cần quản người của Lệ Chi sơn có nhìn thấy không, Trình Chân Kim đã bắt lấy một tảng đá to bằng nắm đấm bên đường, bóp chảy ra thành nước.
Trên núi Lệ Chi, Đặng Tiến Đông thấy đối phương xách chùy đánh tới tận cửa, vội vàng cầm bổng muốn ứng chiến.
Lâm Thanh Tùng thấy vậy vội vàng ngăn gã lại, khuyên:
“Tiễn của Chu tướng quân không thể ngăn được bước tiến của đại kích sĩ. Nếu tướng quân bây giờ ra đánh với Trình Chân Kim thì ai đối phó được với Vân Tiêu Mạc? Huống hồ, triều đình thế lớn, danh tướng nhân tài vô số, không thể chỉ đề phòng mỗi Nho Tướng và Oanh Thiên Lôi được. Tướng quân hẳn là cũng biết chuyện Điền Kỵ đua ngựa, ngài là ngựa tốt của Lệ Chi sơn, sao có thể xuất chiến ngay từ đầu được?”
Đặng Tiến Đông sầm mặt, nói:
“Nhưng cứ bị động chờ cũng không phải là cách. Bằng không thì để Đặng mỗ nhảy ra chỉ đích danh khiêu chiến Vân Tiêu Mạc, Chu tướng quân dùng cung tiễn kiềm chế Trình Chân Kim ủng hộ?”
“Thế cũng là một cách. Song không thể làm ngay lúc này được. Không bằng để Lăng thiếu hiệp xuất trận khiêu chiến trước, sau đó sẽ từ từ liệu địch.”
Lâm Thanh Tùng vừa dứt lời, lại nhìn sang chỗ Lăng Phong đang đứng, trong mắt lão thoáng hiện ra vẻ chiêm nghiệm.
Lão tự nhận không phải kẻ có tài năng lớn, không giống Mạc Vấn có thể khái quát đại thế thiên hạ, chỉ điểm non sông. Thế nhưng cái chuyện chọn người đấu tướng như Điền Kỵ đua ngựa thì không làm khó được Lâm Thanh Tùng.
Lăng Phong lợi ở tốc độ, điểm mạnh nhất là đánh bất ngờ. Bây giờ cậu ta đã bại lộ trước mặt Vân Tiêu Mạc trong lần công sơn trước đó, ưu thế lớn nhất đã không còn, theo Lâm Thanh Tùng thấy không bằng để Dạ Phong Tiêu tiến lên khiêu chiến, qua đó thăm dò thực hư của quân triều đình.
Đồng thời, phái Lăng Phong xuất trận, đó là vì tốc độ của cậu chàng.
Hiện giờ, nhìn khắp cả núi Lệ Chi, người có tốc độ nhanh nhất ngoại trừ Dạ Phong Tiêu ra, có lẽ chỉ còn dị năng của Vân Hải Trấn Thiên côn. Để cậu chàng ra trận trước, thì lấy tốc độ của Lăng Phong cho dù Trình Chân Kim đích thân ứng chiến thì cũng không bắt nổi cậu chàng.
Đặng Tiến Đông thấy lão nói có lý, lại thêm tin tưởng vào khinh công của Lăng Phong, bèn gật đầu đồng ý.
Chu Văn Võ, Cao Tử Trọng đều không có ý kiến. Hai người bọn họ cũng biết một người mạnh ở đánh lén từ xa, một người giỏi ở luyện binh rèn tốt, ra ngoài đấu tướng rất có thể sẽ rơi vào tay quân triều đình. Đến khi đó thì quả thật là hỏng bét.
Phó Kinh Hồng thì càng không cần nói.
Lệ Chi sơn có thể phát triển đến như hiện giờ, Lâm Thanh Tùng có công rất lớn. Thành thử, lời của lão nói, gã tin tưởng được.
Cứ thế, Lăng Phong nhận lệnh ra trước núi khiêu chiến quân triều đình.
oOo
Lời biên tập: nếu có ai thắc mắc tại sao Binh đạo như thế nhưng Võ Hoàng vẫn có thể ra đấm mà sống nhăn răng đến nay thì sau này sẽ có giải thích nhé. Thực ra có một số manh mối đã được rải rác trong truyện rồi nhưng hiện tại vẫn khá khó đoán rõ ràng. Không phải lỗi hay nhầm lẫn gì đâu.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!