Lại kể chuyện của Nguyễn Đông Thanh...
Lúc này, hai lão già đến chặn cướp thì Sở Tinh Hà đã không chịu nổi đả kích mà ngất xỉu, Đặng Không thì cũng nhìn ngang ngó dọc một hồi, sau đó ngã oạch ra đất mà co quắp.
Lúc này, từng là kẻ sất trá phong vân trong ải Quan Lâm, đường đường tự xưng là Cái Đế, chỉ ước sao trên trời rơi xuống một viên thuốc.
Viên thuốc tên “nếu như”.
Lão ước gì mình không bị tham lam mờ mắt.
Ước gì không hống hách ngạo mạn.
Cuối cùng... ước sao mình không tự cho là thông minh, coi thường Nguyễn Đông Thanh.
Mà lúc này, Bích Mặc tiên sinh đứng lên trên xe bò, nhìn về phía lão ăn mày, bĩu môi một cái.
Thằng cha này chắc chắn đang diễn.
Nguyễn Đông Thanh nhún vai, nói:
“Nhân quả tuần hoàn, các ngươi có ngày hôm nay âu cũng là do tự chuốc lấy mà thôi. Hồng Đô. Làm ơn giữ mạng hai tên này, phế bỏ tu vi. Ta còn có chuyện muốn hỏi lão già Sở Tinh Hà.”
“Được rồi tiên sinh.”
Hồng Đô gật đầu một cái, sau đó vung tay bắn hai đạo chân khí về phía Sở Tinh Hà và Đặng Không, phế bỏ hoàn toàn tu vi của cả hai lão.
“A!!!”
Cơn đau khiến Sở Tinh hà ngồi xổm dậy, kêu gào thất thanh. Thế nhưng, lúc cảm nhận được đan điền rỗng tuếch không có bất cứ một chút chân khí nào, lão lại trợn mắt lên, bất tỉnh một lần nữa.
Đặng Không thì quằn quại ôm lấy bụng, lệ rơi đầy mặt.
Hai cậu lính trói gô hai lão già lại, chất lên xe bò. May sao thùng xe này bình thường Nguyễn Đông Thanh vẫn dùng để chất đồ, diện tích rộng rãi. Cho dù có thêm hai tên tán tu được gói như người ta gói bánh tét thì vẫn đủ chỗ cho cả gã và Hồng Đô ngồi.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước...
Trải qua chuyện bị chặn cướp, hai cậu lính đã bớt căng cứng gượng gạo hơn nhiều, bắt đầu chủ động nói chuyện với Nguyễn Đông Thanh. Một người hỏi:
“Tiên sinh. Mới nãy ngài nói nhân quả tuần hoàn, dám hỏi tiên sinh tin phật sao?”
Nguyễn Đông Thanh cười, lắc đầu.
Phật gia chủ trương đời là bể khổ, tu hành để siêu thoát. Gã tuy nhát gan một chút, nhưng tự thấy trên răng dưới các tút cũng có vài ba ưu điểm, lạc quan là một trong số đó. Thành thử, Đông Thanh không bài Phật, song cũng không phải quá tin vào Phật.
Càng huống chi, hắn cũng không rõ Phật Môn của Huyền Hoàng giới có giống nhà Phật ở Việt Nam, địa cầu hay không. Sư tăng ở đây tu hành ra sao, tin vào cực lạc hay không, nhập thế nông hay sâu, gã không dám chắc.
Thế nhưng, nếu nước Việt Huyền Hoàng giới không xuất hiện mấy vị Nguyễn Minh Không, Trần Nhân Tông, thì có lẽ dòng thiền ở đây cũng không giống ở quê nhà.Nguyễn Đông Thanh cười, lấy túi nước ra uống một ngụm, rồi mới chậm rãi:
“Tại hạ tin vào nhân quả, nhưng không phải loại nhân – quả tiền sinh hậu kiếp như Phật gia. Giải thích nhiều mất công, chỉ xin gói gọn bằng bảy chữ ‘đi đêm lắm có ngày gặp ma’ thôi vậy.”
Hai cậu lính nghe xong, “ồ” lên một cái, sau đó bắt đầu trầm tư.
Hồng Đô ngồi kế bên cũng có điều suy ngẫm.
Đạo lý thực ra rất đơn giản. Hai người Sở Tinh Hà, Đặng Không đương nhiên không phải lần đầu tiên ăn cắp. Thế nhưng làm nhiều, ắt có một ngày đạp phải cái đinh sắt, trêu phải người bọn hắn không chọc nổi.
Cuối cùng, giống như lần này, bị phế tu vi nằm như chó chết trên xe.
Hồng Đô thầm nghĩ...
“Nếu như hành vi của một người là do tính cách của người đó quyết định. Vậy hậu quả của hành vi của người này chẳng phải cũng quay lại ảnh hưởng đến tính cách của họ hay sao? Một vòng khép kín, gọi là nhân – quả hay chăng?”
Càng nghĩ, cô nàng càng thấy Bích Mặc tiên sinh này sâu không thể lường nổi. Giao dịch với Hồng Vân đi theo y, xem ra là không lỗ.
Lại không biết...
Bản thân Nguyễn Đông Thanh cũng chả nghĩ sâu xa khái quát đến thế.
Hai cậu lính cũng giống như ngộ ra được thứ gì đó, đồng thời nói lời cảm tạ:
“Tiên sinh đại tài, tại hạ xin thụ giáo. Sau này nếu như có chuyện cần nhớ đến, Nguyên Phương (Trần Dũng) xin nguyện góp sức mọn.”
Dứt lời, bèn luân phiên xá Nguyễn Đông Thanh một cái, hành lễ “nửa sư”.
Nguyên Phương, Trần Dũng vốn xuất thân từ một gia đình thờ Phật, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm rằng ở hiền ắt gặp lành, ở ác thì gặp dữ. Thế nhưng từ khi tòng quân, chứng kiến nhiều đièu tăm tối, bất lực nhìn kẻ ác cười vui, người hiền thầm khóc, bọn họ thấy hoang mang tột cùng.
Hôm nay, Nguyễn Đông Thanh nói chuyện “nhân quả tuần hoàn”, vô tình lại khiến bọn họ đặt xuống được tâm kết.
Những chuyện tu hành này Bích Mặc tiên sinh tuyệt nhiên không biết tí ti ông cụ nào cả. Gã thân là một phàm nhân, đừng nói là nhìn, cảm nhận được chân khí cũng là chuyện viển vông, tự nhiên không biết hai người này tu vi biến đổi ra làm sao.
Gã chỉ thấy tò mò, không chờ nổi muốn hỏi Sở Tinh Hà rốt cuộc lão ta nghe câu thơ kia ở đâu.
Bởi... rất có thể, Nguyễn Đông Thanh gặp được đồng hương.
Hai câu thơ này lấy ý sách Trang Tử, kỳ thực là nguyên tác của Lý Bạch.
Sở Tinh Hà vốn cũng là người xuyên không? Hay lão nghe được câu thơ này từ đâu đấy? Chuyện này Nguyễn Đông Thanh không biết, thế nên mới cố ý mang lão theo, chờ tỉnh lại sẽ hỏi cho ra nhẽ. Hồng Đô thấy gã chỉ muốn hỏi tay kiếm tiên giờ đã tàn phế chứ không cần đến tên ăn mày, bèn đề nghị Nguyễn Đông Thanh để mình xử luôn Đặng Không, diệt cỏ tận gốc.
Gã nghe thế, lắc đầu.
“Không được.”
Dọc đường, không phải Nguyễn Đông Thanh chưa từng nghĩ đến chuyện cho hai tên này lên đường mạnh giỏi. Thế nhưng, cuối cùng, gã lại gạt đi.
Không hoàn toàn vì tư tưởng hiện đại.
Có một phần nhỏ, là do Nguyễn Đông Thanh sợ cái ý nghĩ tự cho mình cái quyền phán quyết, đứng trên bục cao đạo đức mà nhìn xuống.
Hắn dựa vào cơ sở nào kết án đối phương? Đạo đức hay pháp luật?
Khác biệt về văn hóa, khác biệt về tam quan, lấy gì để khẳng định Nguyễn Đông Thanh luôn đúng?
Quyền sinh sát là một quyền lực rất lớn. Gã cũng không cho rằng... mình có thể không đắm say trong thứ quyền lực quá lớn này, không yếu lòng, không sa ngã trước nó.
Lúc này, Nguyễn Đông Thanh lại nghĩ, có lẽ thế giới tu tiên không phù hợp với kẻ như hắn thật. Đứng trước cơ hội này, hắn cũng không bước qua ranh giới đó được. Cuối cùng, giữa thế giới tu hành dẫm máu và Nguyễn Đông Thanh, vẫn tồn tại một bức tường mỏng, khiến hắn mãi mãi không thể hòa nhập, vĩnh viễn là kẻ lạc loài.
Trong mắt người tu hành, có lẽ suy nghĩ của hắn thật ấu trĩ, thật yếu đuối, thậm chí là nhu nhược hèn nhát.
Thế nhưng, cuối cùng, Đông Thanh vẫn tin rằng con người ta sẽ thay đổi. Không chỉ xấu hơn, mà còn tốt lên. Đương nhiên... cũng chỉ có thể nói về đại đa số người. Mà vội vã giết người, cũng tương đương với khẳng định người nọ đã hết thuốc chữa, rằng cả thế giới đều là hạng lấy oán báo ơn, không xứng đáng có một cơ hội sửa chữa.
Hắn thấy... sống như vậy... quả thực là hành hạ bản thân.
Hồng Đô đương nhiên sẽ tôn trọng quyết định của Nguyễn Đông Thanh. Cô nàng chỉ nhún vai, bụng bảo dạ...
“Tiên sinh dễ mềm lòng thật. Nhưng... có lẽ đây chính là nguyên nhân tiên sinh lựa chọn quay lại bản tâm, làm một người phàm. Tu hành gian truân, người lừa ta gạt, mấy ai giữ được bản tâm?”
oOo
Đoàn người ở lại thôn trang nhỏ một đêm.
Sáng hôm sau, Nguyễn Đông Thanh hỏi Sở Tinh Hà chuyện về hai câu thơ lão đọc lúc tung một kiếm hôm nọ.
Lão lúc này đã hoàn toàn chấp nhận sự thật tu vi mình cực khổ tu hành đã hoàn toàn bị phế, lòng lạnh như tro. Bây giờ bỗng nhiên Nguyễn Đông Thanh hỏi chuyện, chẳng khác nào ném xăng vào lửa.
Lão nổ.
Sở Tinh Hà cười gằn, nói:
“Muốn biết sao? Thế nhưng ta nhất quyết không nói cho ngươi biết. Cầu xin ta đi. Lạy lục ta đi!”
“Đáng không?”
Nguyễn Đông Thanh thở dài, hỏi.
Gã không ngốc. Gã biết Sở Tinh Hà đang cố tình khiêu khích hắn, để hắn giết chết lão.
“Sao? Không trào phúng? Lão phu hiện giờ cũng là kẻ phàm phu tục tử, con sâu cái kiến. Lúc này ta sống không bằng chết. Ngươi hài lòng chưa? Nhìn chán chưa? Nếu rồi... thì làm ơn làm phước, để lão phu chết đi.”
Nguyễn Đông Thanh ngồi xuống.
Hắn không tranh thủ giết người tru tâm, cũng không nói lời hạ nhục đánh mặt. Gã nhìn Sở Tinh Hà một cái, cuối cùng nói:
“Có thể lão cho rằng ta chỉ là kẻ người phàm mắt thịt, không thể nào hiểu cái cảm giác từ trên trời cao rơi xuống đất bùn của lão. Bây giờ, chỉ cần lão nói một câu lão bước lên đường tu hành chỉ là vì tăng thêm tu vi, ta sẽ đi. Sau này lão sống hay chết, giàu hay nghèo, không liên quan đến ta.”
“Ta...”
Sở Tinh Hà vốn đang định làm theo lời Đông Thanh. Chỉ hơn mười chữ ngắn ngủn, lão nói chỉ mấy một hơi là xong. Thế nhưng, Sở Tinh Hà trầm mặc, im lặng.
Lúc này, lão rơi vào đốn ngộ.
oOo
Trên đời có kẻ ngay từ lúc bập bẹ nói cười, là đứa bé ngây ngô đã nói mấy lời “theo đuổi tận cùng của đại đạo”, “khám phá bí ẩn thiên địa” hay chăng? Có. Không phải thần kinh, thì chính là nhân vật phong vân một cõi, hiếm như lông phượng sừng lân.
Sở Tinh Hà không phải loại người này.
Lão từng là một người bình thường, cũng giống như hiện tại, nửa điểm tu vi cũng không có. Một kẻ phàm phu chỉ cầu ngày ba bữa cơm, trên đầu có nóc nhà, bên ngoài có thửa ruộng, trong chuồng có trâu có lợn, lại có một người đầu gối tay ấp, bình dị hết đời mà thôi.
Ấy... từng là mộng tưởng của lão – Sở Mộc Đầu của thôn Hòe.
Cách vách, Sở Mộc Đầu có một cô gái thôn quê, tên là Y Y. Dáng người có chút thô kệch, da có chút đen, nụ cười có chút sáng.
Cho đến một ngày, tu hành tông môn buông xuống, vì một lời đồn vô căn cứ rằng thôn Hòe có bí cảnh, có bảo tàng. Hôm đó... cả thôn không ai còn sống cả.
Y Y của lão cũng không còn cười nữa.
Thậm chí hài cốt đẻ an táng cũng chẳng có, chỉ có một vũng máu chết lặng bên cái trâm gỗ chính tay Sở Mộc Đầu đeo tặng cho nàng.
Sở Mộc Đầu khóc. Lão căm ghét phàm nhân, khinh thường người thường, kỳ thực cũng là khinh thường căm ghét chính mình lúc là phàm nhân. Lão ghét sự vô tri, bất lực, tuyệt vọng lúc đó của chính mình.
Hôm đó, Sở Mộc Đầu bước lên con đường tu hành đầy chông gai và máu tanh, đạp lên thây khô xương trắng hòng vung thanh kiếm báo thù về phía tông môn đã tiêu diệt thôn Hòe. Lão đổi tên. Không còn là đầu gỗ nữa, mà là một mảnh trời sao. Thiếu niên ngây ngô thuở đó cho rằng trời sao trên đầu chính là linh hồn người cả thôn hóa thành, soi rọi con đường tu hành tầm tiên vấn đạo của lão.
Lão là tán tu, không phải vì không có tông môn nào chịu nhận, mà là vì những kẻ đã tận diệt thôn của lão cũng là người của tông môn.
Máu đã đổ, lệ đã rơi.
Cừu nhân cuối cùng cũng đã phải trả giá.
Trời cũng khóc. Mưa trắng xóa, rửa trôi đi đống máu đọng trên phế tích, bao trùm thân ảnh lưng đeo kiếm dài, quỳ gối giữa đống hoang tàn.