Ba sư huynh muội Lý Thanh Vân háo hức vào phủ thành chủ.
Sắc mặt Phó Kinh Hồng lúc này nhăn hí, khó nhìn như khỉ ăn ớt. Tâm tình của hắn bây giờ cũng chẳng tốt vào đâu được.
Ban nãy, Tạ Hàn Thiên đã truyền âm nói nhiệm vụ của lão chỉ là hộ đạo cho ba thiếu niên nam nữ này, nên lão sẽ không nhúng tay vào trận đánh của thành Ngự Long và thần sông Ngân Hà. Thành thử, toàn bộ tính toán của Phó Kinh Hồng đổ nhào xuống sông.
Vốn, gã nghĩ lần này có thể ôm được đùi của một cường giả đã nhập Vụ Hải, chuyện sen máu lên bờ này đã mười phần chắc chín. Ba người Lý Thanh Vân lại đồng ý đến phủ thành chủ với y, khiến y càng mừng rơn.
Cuối cùng, con vịt đã chín còn có thể vuột mất khỏi tay, Tạ Hàn Thiên quăng lại một câu rồi chạy biến.
Mà Phó Kinh Hồng tu vi không bằng, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ba nhà Vu, Phật, Nho thấy Thanh Hà tử của núi Long Hổ không quay lại, Phó Kinh Hồng lại dẫn về ba thiếu niên nam nữ thoạt nhìn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, không khỏi lấy làm ngờ vực.
Cuối cùng, tăng nhân Linh Ẩn tự mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Phó thành chủ, đạo huynh núi Long Hổ đâu?”
Phó Kinh Hồng thở dài, nói:
“Thanh Hà tử đạo trưởng sẽ không quay lại đâu, không cần chờ y nữa.”
Nghe Long Hổ sơn đã rời đi, ba nhà Nho, Phật, Vu ngoài mặt tuy đều kêu “đáng tiếc”, nhưng trong bụng người nào người nấy đều mừng thầm. Chuyện này đương nhiên không qua được khỏi mắt của Phó Kinh Hồng, song y không nói gì.
Dù sao lưới nhiều cá ít, nếu không phải lần sen máu lên bờ này quá sức dị thường, Ngự Long thành cũng tuyệt sẽ không để tu hành giả khác tiến vào chia một chén canh.
Ma da vào thành, đối với người phàm mà nói là đại họa lâm đầu.
Song, đối với người tu hành mà nói, thì đây là một lần đại cơ duyên.
Trong cơ thể ma da có một loại kết tinh, tu hành giả của Đại Sở gọi là hồn đan. Sau khi luyện hóa có thể cường kiện thần hồn, giúp tiến vào Vụ Hải dễ dàng hơn. Thành thử, mỗi lần sen máu vào thành, tu hành giả trên dưới Sở quốc lại như cá diếc sang sông tìm đến, chỉ chăm chăm diệt sát Ma Da cướp lấy hồn đan đột phá tu vi.
Cũng chính vì có hồn đan, nên đám tu hành giả ngày thường người lừa ta gạt, tranh đoạt cơ duyên không từ thủ đoạn mới hào hứng chạy đến đánh ma da như vậy.
Tu hành giới từ xưa mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết. Nếu như không có lợi, ai mà thèm quan tâm đến đám phàm nhân sâu kiến mạng rẻ như cỏ rác?
Mà chính Phó Kinh Hồng trước đây mỗi lần sen máu lên bờ cũng nhất mực từ chối tu hành giả nơi khác tiến đến trợ giúp là vì thế. Phù sa không chảy ruộng người ngoài, chỉ cần chiếm được toàn bộ hồn đan, quân đoàn trong tay y sẽ càng lúc càng mạnh.
Về phần tại sao muốn mời Tạ Hàn Thiên, ấy là do hồn đan cũng có giới hạn của nó. Đối với người đã tiến vào Vụ Hải, thì đan này không còn tác dụng nữa. Thế nên, cho dù Tạ Hàn Thiên có nhúng tay vào chiếm phần lớn cho ba người Lý Thanh Vân, thì chỉ cần đuổi ba nhà Nho, Phật, Vu đi, quân sĩ Ngự Long thành vẫn sẽ chiếm được nhiều hồn đan hơn hiện giờ.Bấy giờ, một tên thầy mo lại lên tiếng:
“Chuyện đạo huynh Long Hổ sơn rời đi giữa chừng quả thực đáng tiếc, thế nhưng ba người này đến đây làm gì?”
“Bần tăng cũng thấy chuyện này chưa thỏa đáng.”
“Hừ. Phó thành chủ, không phải lão phu cậy già lên mặt, nhưng sắp tới đây là chuyện sinh tử tồn vong. Giao sau lưng cho một đám nhóc con hỉ mũi vô danh tiểu tốt, lão phu không thể nào yên tâm được.”
Lâm phu tử hừ lạnh.
Lão tăng ở Linh Ẩn tự bấy giờ lên tiếng:
“Không bằng các vị thiếu hiệp đây nói rõ môn hộ, mấy lão già chúng ta mới dễ bề phối hợp.”
“Lừa trọc, cần gì phải lắm lời? Mấy đứa nhóc. Lão phu nói thẳng. Các người nếu có chân tài thực học thì không nói, nếu không thì mau xéo đi. Lão phu không muốn lúc đối địch còn phải phân tâm bảo vệ các ngươi.”
Lâm phu tử nói.
Phó Kinh Hồng cười lạnh.
Ba nhà này kẻ tung người hứng, chẳng qua là muốn thăm dò thực hư của ba người Lý Thanh Vân. Chỉ cần ba người không có bối cảnh cứng rắn chống lưng, thì ba nhà này sẽ lập tức liên hợp đuổi ba người đi, tránh khỏi phải phân chia hồn đan.
Nhất là Lâm phu tử và lão sư già. Cả hai nhìn như đối đầu gay gắt, thậm chí giữa chừng cãi nhau, thực ra một người đóng vai ác, kẻ kia đóng vai hiền, âu cũng là đánh bài tâm lý để cạy miệng ba người Lý Thanh Vân mà thôi.
Tạ Thiên Hoa thả tu vi ngũ cảnh ra, lập tức khiến cả hai đồng thời cứng họng.
Trước đây, Thanh Hà tử có địa vị cao nhất hội cũng chỉ có tu vi ngang ngửa cô bé này mà thôi.
Lại thấy, Tạ Thiên Hoa lùi một bước, nói:
“Mấy lão già các người còn chưa đáng để bản cô nương ra tay. Đại sư huynh, lên đấu với mấy lão già này một phen đi.”
Ba nhà Vu, Phật, Nho mới đầu là kinh hãi trước tu vi của Tạ Thiên Hoa, sau đó lại ngơ ngác vì lời nói của cô nàng. Cái thằng nhãi phàm nhân tu vi còn chưa vào nhất cảnh kia lại là sư huynh của cường giả ngũ cảnh? Phải biết, Huyền Hoàng giới cũng là nơi cường giả làm tôn, bình thường nhập môn trước hay sao không quá quan trọng, cứ tu vi cao nhất thì ắt làm lớn. Thậm chí, đệ tử chỉ cần tu vi đủ cao, vượt quyền sư phụ cũng được.
Thế nhưng, dường như cái môn phái của ba người kia hoàn toàn không theo lẽ thường này.
Rốt cuộc, sau lưng ba người này là cái thế lực kỳ hoa quái đản nào?
Không chỉ ba nhà Nho Phật Vu, ngay cả Phó Kinh Hồng cũng tự hỏi câu này.
Sau đó, cả đám đều trợn mắt.
Ngươi xác định cái người này là sư huynh của ngươi? Thật sự không phải kẻ thù?
Lâm phu tử là người dẫn đội của thư viện Bạch Lộ, tu vi tuy không bằng Thanh Hà tử, nhưng dầu sao cũng là cường giả tứ cảnh.
Một phàm nhân đấu với tu hành giả tứ cảnh không phải chịu chết hay sao?
Lâm phu tử cũng nghĩ vậy.
Thế rồi, linh quang chợt hiện, lão mới vỗ trán một cái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt chòm râu một cái. Lâm phu tử nhìn về phía Tạ Thiên Hoa, ánh mắt đầy thâm ý.
Hai nhà Vu, Phật trông thấy thế, cũng chợt “tỉnh ngộ”, thầm giơ ngón tay tán thưởng.
“Không hổ là phu tử Nho môn, khả năng lĩnh hội ẩn ý phi thường.”
“Lâm huynh túc trí, bần tăng bội phục.”
Linh Ẩn tự và người cầm đầu đám thầy mo đều nhất tề truyền âm cho Lâm phu tử, tỏ ý khen ngợi.
“Cô nương yên tâm, lão phu tất nhiên sẽ đòi cho cô nương một cái công đạo!”
Lâm phu tử vẻ ngoài nghiêm túc, trong lòng lại đã cười đến nở hoa. Lão cũng tự thấy tuy tu vi của mình còn chưa phải đệ nhất thiên hạ, nhưng công phu hiểu thấu lòng người tuyệt đối dám xưng là nhất lưu.
Lần này, ắt hẳn có thể hoàn thành “nhiệm vụ” mà Tạ Thiên Hoa giao cho, khiến cô nàng hài lòng, sau đó thuận lợi dựa vào vị cường giả ngũ cảnh trẻ tuổi này.
Từng đó tuổi đầu đã có tu vi ngũ cảnh, không phải thiên tài tuyệt thế, ắt sau lưng cũng có bối cảnh kinh người.
Lâm lão phu tử tự nhiên là thấy mình sắp đổi đời, cơ hồ bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập cho váng vất.
Lão nhìn về phía Lý Thanh Vân, cười lạnh:
“Tiểu tử, đừng trách lão phu. Có những vị trí không phải loại sâu kiến như ngươi đáng được ngồi.”
Hiển nhiên...
Theo ý hiểu của Lâm phu tử, Tạ Thiên Hoa rõ ràng là bất mãn với Lý Thanh Vân. Cô nàng đường đường là cường giả ngũ cảnh, lại phải xưng là sư muội, gọi một tên phàm nhân làm sư huynh. Đổi lại là lão, có lẽ đã sớm yêu cầu sư phụ trục xuất mình khỏi sư môn, tuyệt không chịu nỗi nhục này.
Song...
Sư phụ của ba người chắc chắn là một lão quái vật cao thâm khôn lường, bằng không với thiên phú của Tạ Thiên Hoa, muốn gia nhập thánh địa chẳng phải chuyện một câu nói?
Thế nhưng, vị sư phụ này khẳng định là một kẻ cổ hủ, vậy nên mới phân chia thứ bậc của học trò theo thời gian bái sư chứ không phải thực lực.
Người cổ hủ như thế, tự nhiên là muốn học trò của mình tuân thủ đạo nghĩa luân thường, kính trên nhường dưới.
Chính vì trở ngại sư phụ, Tạ Thiên Hoa mới không tiện ra tay với Lý Thanh Vân.
Mà bây giờ, vừa vặn có bọn họ chất vấn, cô nàng bèn mượn nước đẩy thuyền kích đểu vị sư huynh phàm nhân kia lên giao đấu với Lâm phu tử, hòng mượn tay lão giết chết vị sư huynh này, thuận lý thành chương trở thành sư tỷ. Mà Lâm phu tử thấy mình sớm đã nhìn thấu ý đồ của cô nàng, lại chủ động phối hợp như vậy, Tạ Thiên Hoa ắt sẽ thấy lão được việc.
Lúc đó, còn không thu nhận lão thì chờ đến khi nào?
Vậy nên... trong mắt Lâm phu tử, Lý Thanh Vân thoắt cái đã trở thành miếng đá kê chân để lão bước lên đài cao.
Chỉ cần giết được cậu chàng, lão ắt sẽ đổi đời.
Hai nhà Vu, Phật không nhận ra kịp, Tạ Thiên Hoa lại chỉ đích danh Lâm phu tử, nên ngoại trừ vội vàng tán thưởng, lại tỏ ý hữu hảo thì cũng chỉ biết ngấm ngầm ghen tị.
Dù sao, theo bọn họ thấy, Lâm phu tử được cường giả ngũ cảnh trẻ tuổi như vậy nhìn trúng, ắt hẳn sẽ một bước lên trời. Bọn họ bây giờ lấy lòng lão tuy muộn một chút, nhưng dù sao có vẫn còn hơn không.
Trái lại...
Tạ Thiên Hoa bị một lão già nhìn bằng ánh mắt đầy ẩn ý, chỉ thấy nổi hết cả da gà da vịt lên. Cô nàng tuy là Thanh Tước, tuổi đếm bằng số năm có thể làm mẹ Lâm phu tử, nhưng chủng tộc khác biệt, tốc độ lớn lên cũng khác nhau. Lúc này theo tuổi của Thanh Tước, cô nàng vẫn là thiếu nữ mới lớn.
Bị một lão già nhìn bằng ánh mắt quái lạ, cô nàng không thấy ớn người mới là lạ.
Tạ Thiên Hoa sầm mặt, len lén truyền âm cho Lý Thanh Vân.
“Sư huynh, mau cho lão già chết tiệt này biết Toái Đản cuồng ma ải Quan Lâm đáng sợ đến thế nào! Tiến lên!”