Sáng hôm sau...
Tạ Hàn Thiên hóa thành bản thể thanh tước, vỗ cánh chở bốn người một chó trên lưng, thẳng hướng về phía Hoàng Đô – kinh đô nước Tề, cũng là chỗ sẽ tổ chức Võ Bảng hội năm nay. Từ ải Quan Lâm bay về phía bắc, vượt qua Lục Trúc hải rộng hơn vạn dặm, lại bay vượt qua hơn sáu ngàn dặm cương thổ của nước Sở mới có thể đến được Đại Tề.
Lấy tu vi của Tạ Hàn Thiên, nếu bay hết tốc lực có thể đến nơi trong vòng một ngày.
Thế nhưng, do Võ Bảng còn nửa tháng nữa mới tổ chức, lại thêm trên lưng ngồi lù lù một con đại yêu sâu không lường được. Có thêm Tiểu Thạch, trên lưng Tạ Hàn Thiên nặng như thêm cả ngàn quân, hắn có muốn cũng không tài nào bay quá nhanh. Thế là bèn lấy cớ cho đám trẻ con mở rộng tầm mắt, lại lên kế hoạch dừng lại nước Sở nghĩ ngơi một phen, lúc này mới yên tâm lên đường.
Bấy giờ...
Lý Thanh Vân không có chỗ luyện võ, thấy hơi nhàm chán, bèn huých tay vào bả vai Tạ Thiên Hoa một cái, hỏi:
“Sư muội. Theo muội tiền bối dặn thế là có ý gì?”
Trước khi đi, Tiểu Thạch có gọi cả ba người vào, truyền âm dặn kỹ ba người học trò của Nguyễn Đông Thanh tuyệt đối không được để lộ nửa chữ về Hồng Vân tiên tử. Lý Thanh Vân là người không có tâm cơ, nghĩ mãi cũng không rõ nguyên do.
Tạ Thiên Hoa cười, nói:
“Sư huynh thấy thắc mắc thì hỏi thẳng tiền bối, muội sao biết được?”
“Sư muội đừng trêu vi huynh nữa. Chẳng nhẽ muội không nhớ tiền bối đe dọa ra sao sao? Sư huynh còn sống chưa đủ lâu, khi không tự nhiên tìm đường chết làm gì?”
Lý Thanh Vân khoát tay, rùng mình nghĩ đến thanh âm đầy sát khí của Tiểu Thạch trước lúc lên đường.
Con chó nhỏ nói nếu nó biết ba người hớ miệng, thì cho dù có đắc tội Nguyễn Đông Thanh, nó cũng sẽ cho bọn họ chết không chỗ chôn.
Trong ba đệ tử, Lý Thanh Vân là thân với Tiểu Thạch nhất. Thế nên cậu chàng biết lúc nói những lời này, con chó nhỏ nghiêm túc đến mức nào.
Tạ Thiên Hoa nhún vai:
“Sợ thì đừng tò mò nữa. Biết càng ít càng khó nói hớ mồm.”
Sau đó, cô nàng cũng không ngồi tán phét với sư huynh nữa, chậm rãi lấy quyển sách sinh học Nguyễn Đông Thanh đưa cho ra ngồi nghiên cứu.
Lý Thanh Vân thấy nhị sư muội không lý gì đến mình, bèn quay sang chỗ Đỗ Thải Hà. Thế nhưng, cậu chàng chẳng mấy chốc đã phải thất vọng.
Kể từ tối qua, sau khi được sư phụ giảng cho về số thập phân, Đỗ Thải Hà cơ hồ đóng đinh ánh mắt vào trang giấy. Đến giờ, con ngươi cô nàng vẫn hơi ửng đỏ, dưới đôi mắt hãy còn hai cái bọng mắt to bự, thâm xì vì cả đêm không ngủ tí nào.
“Sư muội nhập ma đã sâu, vô vọng...”
Cuối cùng, Lý Thanh Vân bèn kéo Tiểu Thạch, nhờ con chó nhỏ kể lại những chuyện mà Nguyễn Đông Thanh đã từng kể cho một chó một mèo nghe.
Sau đó...
Chỉ thấy Tiểu Thạch vươn vai một cái, hóa thành một thiếu niên, nhìn thoáng qua ước chừng hai mươi, mặc một bộ áo đen, tay cầm một thanh binh khí cổ quái lưỡi thẳng, chuôi cong, không ra đao cũng chẳng ra kiếm.
“Chuyện này, phải bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ...”
Anh hùng tương hội, một câu chuyện của giang hồ và đao kiếm theo đó mà mở ra.oOo
Nước Sở...
So với nước Việt, nước Tề, nơi này quả thực chỉ có thể coi là một nước nhỏ.
Từ núi Long Hổ, một dòng sông dài uốn lượn ôm lấy biên cảnh nước Tề, sau đó đổ vào biển Phong Bạo. Dưới sông sống một loại yêu ngư toàn thân như dát bạc, đông đến hàng trăm vạn con, mỗi khi vào hè chúng đều di cư từ cửa biển vào lên thượng nguồn đẻ trứng đều khiến cả dòng sông óng ánh sắc bạc. Thành thử, khúc sông này còn có tên là Ngân Hà.
Tạ Hàn Thiên bay đến ngoại ô một tòa thành trì, sau đó đậu xuống, hóa lại thành hình người. Gã chỉ về phía tường thành xa xa, nói:
“Thấy tòa thành đó không? Nơi này tọa lạc trên ngã ba sông đại Ngân Hà, tiểu Ngân Hà, nên gọi là thành Ngự Long. Hôm nay chúng ta vào đó nghỉ lại một chuyến.”
Lý Thanh Vân chưa từng rời khỏi nước Việt, đối với đường xá coi như mù dở, nên không có ý kiến gì. Đỗ Thải Hà tuy là người nước Sở, nhưng lúc này còn đang mải mê ngồi giải toán, không chú ý gì tới thế giới bên ngoài, hiển nhiên là cũng mặc cho Tạ Hàn Thiên quyết định lộ trình.
Tạ Thiên Hoa thì nhìn sang chỗ ông chú, tủm tỉm cười:
“Chú hai. Bình thường chú đều đến thẳng kinh đô, sao hôm nay lại dừng ở đây?”
“Phụt.”
Lâm Phương Dung biết cô nàng đang hỏi đểu Tạ Hàn Thiên, không nén nổi phì cười một cái.
“Cái này...”
Tạ Hàn Thiên nói một nửa, sau đó nhìn về phía thiếu niên áo đen, tay cầm thanh kiếm quái dị.
Hắn tự nhận mình làm người có hai khuyết điểm lớn.
Một là đa tình.
Hai là sĩ diện.
Thực ra, Tạ Hàn Thiên cũng định một đường bay thẳng đến kinh đô nước Sở mới dừng lại. Thế nhưng, câu chuyện của Tiểu Thạch khiến gã thấy cực kì chấn động, lại thêm bản thân con chó nhỏ đã là đại yêu, lúc này khiến chân khí phập phù không yên, không thể không hạ xuống Ngự Long thành.
Thế nhưng, nói ra sự thật này, cái bản mặt già của gã biết giấu vào đâu?
Lâm Phương Dung lúc này mới hắng giọng, nói:
“Chắc Hàn Thiên sực nhớ ra sắp tới đây Ngự Long thành sẽ có một buổi đấu giá hội, nên mới dừng lại để mọi người mở mang tầm mắt đó mà.”
“Đúng. Đúng. Ha ha ha. Dung nhi thực là hồng nhan tri kỷ của ta.”
Tạ Hàn Thiên vội vàng gật đầu, sau đó quăng cho Lâm Phương Dung một ánh mắt cảm kích.
Lâm Phương Dung trừng mắt, cười nhạt:
“Hồng nhan tri kỷ của Tạ đại hiệp đây nhiều như ngư yêu dưới Ngân Hà, ta tự thấy mình phúc bạc, chả có cái phước đó. Thiên Hoa, đi. Dì dẫn đi tiệm Linh Sủng.”
“Được!”
Tạ Thiên Hoa reo lên, vội vàng nắm tay Lâm Phương Dung. Hai người một già một trẻ sóng vai đi về phía thành Ngự Long, mặc xác Tạ Hàn Thiên đang ngẩn tò te vì khi không lại ăn một đòn. Tiểu Thạch tiến lên, vỗ vai gã một cái, lắc đầu cười:
“Họa đào hoa, tự mà gánh lấy.”
“Không phải chỉ là khen một câu thôi sao?”
Tạ Hàn Thiên ủ dột cúi đầu.
oOo
Nhóm bốn người vào thành, chọn một nhà trọ sạch sẽ nghỉ lại qua đêm.
Trong phòng...
Tạ Hàn Thiên nhìn Lâm Phương Dung một cái, hỏi:
“Dung nhi, nàng thấy câu chuyện do tiền bối kể thế nào?”
“Cao thủ trong thế giới tiên sinh kể yếu hơn chúng ta nhiều, nhưng thiết nghĩ chúng ta thuần túy là thắng ở số lượng chân khí dùng được mà thôi. Nếu so về khống chế, về đạo lý, về vận dụng, chỉ e bọn họ hơn chúng ta đến mấy lần.”
Lâm Phương Dung nói đến đây thì dừng, dằn viễn cảnh đáng sợ trong tưởng tượng xuống.
Chớ nhìn nàng ta ở trước mặt mấy người Nguyễn Đông Thanh, Tiểu Thạch tỏ ra cực kì biết điều mà nhầm. Lâm Phương Dung thân là một trong ba vị kiếm tổ của Kiếm Trì, tự nhiên cũng là hạng người kinh tài tuyệt diễm, cũng có một lòng cao ngạo không chịu thua kém ai.
Thế nhưng...
Sau khi nghe Tiểu Thạch kể chuyện, nàng bèn tự hỏi nếu như đổi lại nàng tiến vào thế giới giang hồ đó, trong tay chỉ có một chút chân khí ít ỏi như vậy, thì có thể đạt được thành tựu gì?
Cùng lắm là cao thủ hạng hai.
Lâm Phương Dung nghĩ xuôi nghĩ dọc mãi, cuối cùng đau đớn đi đến kết luận này.
Tạ Hàn Thiên cũng tương tự.
Hắn bình thời cao ngạo vô cùng, có thể nói trước khi gặp Nguyễn Đông Thanh, cả Huyền Hoàng giới này không có bất cứ ai có thể khiến hắn kính nể. E dè chắc chắn là có, nhưng tuyệt nhiên sẽ không phục.
Thế nhưng...
Mấy người trong câu chuyện của Tiểu Thạch cơ hồ nghiền nát lòng cao ngạo nhiều năm nay của gã.
Tạ Hàn Thiên là người ngông nghênh, xưa nay không uốn gối trước kẻ mạnh, không thuần phục dưới cường quyền. Chính vì thế, sau khi nghe xong câu chuyện, chân khí của hắn mới có thể dao động dữ dội, thậm chí kém chút lui cảnh.
“Dung nhi. Đến. An ủi ca ca một chút. Ca thương tâm.”
Tạ Hàn Thiên mang vẻ mất mát trên mặt, vòng tay định ôm lấy mỹ nhân, chợt cửa phòng bị đá văng bật ra đằng sau.
Ngoài hành lang, một cái bóng đèn to chềnh ềnh lưng đeo quái kiếm chính đang trố mắt nhìn vào phòng, thậm chí chân còn chưa kịp thu lại.
Tiểu Thạch ho khùng khục, nói:
“Quấy rầy.”
Cửa khép lại.
oOo
Lý Thanh Vân gõ cửa phòng, chờ hai vị sư muội lên tiếng mới đẩy cửa đi vào.
“Sư huynh, có chuyện gì?”
Tạ Thiên Hoa cũng vừa nai nịt chải chuốt xong, chính đang chuẩn bị ra ngoài.
Lý Thanh Vân cười, rủ rê:
“Hai vị sư muội, chẳng mấy khi được ra ngoài một chuyến, đến phố chợ chơi không?”
Kỳ thực, trước khi bị người nhà tước đi Võ Thánh chi hồn, cậu chàng là một thiếu niên ham vui, hay cười. Chỉ là từ sau khi chứng kiến sự tàn nhẫn của “thân nhân”, Lý Thanh Vân bắt đầu thu mình lại.
Chỉ mãi đến khi vào môn hạ của Bích Mặc tiên sinh, cậu chàng mới lại mở lòng với sư huynh đệ đồng môn như lúc này.
Tạ Thiên Hoa nói:
“Được thôi. Sư muội cũng đang định ra tiệm Linh Sủng mua một ít yêu điểu, tiên tước về. Tam sư muội thì sao?”
“Không nghĩ nữa! Đi một chuyến hít thở cũng tốt...”
Đỗ Thải Hà quăng quyển sách toán vào trong nhẫn chứa đồ, thở hắt ra. Lúc này cô nàng chỉ thấy đầu mình đau nhức từng trận, hai bên thái dương nóng bừng, thậm chí hai tai hơi ù đi.
Phải biết, cô nàng tuy tu vi không bằng Tạ Thiên Hoa, nhưng cũng là một cường giả tứ cảnh, tố chất cơ thể hơn xa người thường. Bình thường ngộ đạo vài ngày nửa tháng cũng chỉ thấy tinh thần hơi uể oải, tuyệt đối sẽ không cảm thấy váng đầu nhức óc, mắt mỏi tai ù như lúc này.
Đỗ Thải Hà hơi sợ, nên quyết định tạm thời không giải toán nữa, bằng không chỉ e cố quá thành quá cố, tự biến mình thành kẻ ngớ ngẩn thì đúng là được không bù nổi mất.
Cô nàng vươn vai, hỏi:
“Sư huynh, không rủ cả tiền bối sang sao?”
“Tiểu Thạch tiền bối nói ở tiểu viện làm chó quá lâu, bây giờ đang thèm đi uống rượu, nên sang rủ hai vị tiền bối đi tửu lầu rồi.”
Lý Thanh Vân đáp gọn, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa sổ, giống như không tài nào chờ được đến lúc ra ngoài du ngoạn.