Phải biết...
Trận đấu này thực chất cũng không công bằng như bề mặt.
Lâm Sấu thân là quỷ đói, trong người có sẵn quỷ khí cực kỳ âm độc. Mỗi lần giao thủ, quỷ khí toát ra thấm vào kinh mạch tất khiến chân khí của đối thủ luân chuyển không thông thuận, thậm chí toàn thân ngẫu nhiên phát lạnh, có thể cứng đờ cả người trong khoảnh khắc.
Chừng đó bất lợi, đối với hai cao thủ qua chiêu mà nói, đủ để đưa đối phương vào chỗ chết hàng trăm lần.
Thế nên, xưa nay các thánh địa, cấm địa đều phải nể mặt quỷ đói ba phần. Nếu có thể, hầu như là đi đường vòng cũng không muốn va chạm với Đế Mộ.
Ngoại trừ Lão Thụ cổ viện là một ngoại lệ, Đế Mộ chính là đệ nhất cấm địa ở Huyền Hoàng giới.
Cũng chỉ có Lý Huyền Thiên ỷ vào Chiến Thần Chi Thể bảo vệ, mới không sợ âm khí xâm nhập, miễn cưỡng thủ vững phía đông nước Việt.
Thế nhưng...
Quỷ khí của Lâm Sấu cơ hồ bị chưởng phong của Lý Thanh Vân thổi cho tan tác, không cách nào li thể quá nửa thốn chứ đừng nói đến xâm nhập vào kinh mạch cậu chàng.
Thậm chí, Lâm Sấu còn mơ hồ cảm thấy, chưởng pháp của đối phương cơ hồ chính là khắc tinh lớn nhất của quỷ tộc, làm quỷ khí của hắn bị áp chế gắt gao.
Thế nên, một đòn tiếp theo, hắn muốn đánh chết Lý Thanh Vân.
Lâm Sấu vận nguyên lực toàn thân dồn vào song chưởng, tế ra Kinh Thiên Trảm. Một đòn này nặng đến ngàn cân, một khi giáng xuống, chắc chắn sẽ đánh nổ sọ vỡ đầu Lý Thanh Vân.
Một chiêu đoạt mạng.
Mắt thấy song chưởng của Lâm Sấu đã chém sát đỉnh đầu, bỗng nhiên Lý Thanh Vân chuyển thân, tiến sát lại gần. Bàn tay cũng đổi từ chưởng thành trảo.
Sau đó...
Rắc.
“A!!!!!!”
Tiếng kêu thảm thiết đến tan nát cõi lòng vang lên.
Người nằm vật ra sàn, người cong lên như con tôm, da đỏ thấu vì tích huyết không phải Lý Thanh Vân như nhiều người tưởng tượng, mà lại chính là Lâm Sấu.
“Quá tàn độc!”
“Thế mà lật bàn được.”
“Một chiêu này...”
Nháy mắt, toàn bộ đàn ông trong ngôi tửu lầu chỉ thấy sống lưng ớn lạnh, hai chân vô thức khép lại.
Hình ảnh một trảo kia hãy còn khắc sâu trong đầu toàn bộ những người đang quan chiến. Chỉ cần là đàn ông, trông thấy một chiêu kia đều cảm thấy hít thở không thông, mồ hôi lạnh tứa ra đầy đầu.
Trong lòng cùng hô may mắn, người trúng chiêu không phải mình.
Nguyễn Đông Thanh cũng trượt tay rơi vỡ cả chén trà.Gã lúc này cũng chẳng biết nên khen thằng nhóc Lý Thanh Vân này là thiên tài, hay chửi nó là ác ma nữa.
Chiêu mà Lý Thanh Vân vừa thi triển tám chín phần là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo. Cả đoạn đầu của *Xạ Điêu Anh Hùng Truyện* cũng chỉ có chiêu trảo công này mới có uy lực đến thế. Huống hồ cậu chàng mới chỉ được cho quyển truyện vài ngày, không thể đọc đến đoạn sau được. Thế nhưng... Lý Thanh Vân chẳng những học, mà còn phối hợp cải tiến, dung hòa Cửu Âm Bạch Cốt Trảo với... Bạch Hổ Quyền.
Cái môn võ bỉ ổi đánh hạ bộ Đông Thanh dạy.
Hai môn tổng hòa lại, như bún đậu với mắm tôm, xứng là tuyệt phối.
Một trảo đánh ra, trứng bể tan tành, chim cu gãy cổ...
Lâm Sấu bị đánh bất ngờ, trúng một đòn tuyệt mệnh, lập tức mất luôn khả năng nối dõi tông đường, nằm bẹp dưới sàn run lẩy bẩy muốn động cũng không động đậy nổi.
“Hay!”
“Đáng đời!”
“Hình như có kẻ đòi đánh ác chiến!”
Quần chúng quan chiến lúc này cũng vỡ òa lên, reo hò ầm ĩ. Tạ Thiên Hoa cũng vỗ tay tán thưởng không ngớt.
Nguyễn Đông Thanh thì úp bàn tay lên mặt.
Mai này nếu Lý Thanh Vân đọc *Thần Điêu Hiệp Lữ*, liệu Độc Cô Cửu Kiếm có biến thành Độc Cô Cửu Yêm (yêm = thiến) hay không?
“Không được. Sau này không thể để thằng nhãi này đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp nữa, bằng không chỉ sợ Ngũ Đại Gia hiện hồn về bóp cổ mình mất.”
Tên gầy chạy lên đài, đỡ bạn dậy, lườm Lý Thanh Vân một cái.
Sau đó thất thểu bỏ chạy trong tiếng hò reo cổ vũ inh ỏi của đám đông.
oOo
Nguyễn Đông Thanh nhận hơn ba quan tiền từ chỗ của võ đài, sau đó gọi hai đứa học trò, chuẩn bị quay về Lão Thụ cổ viện.
Tạ Thiên Hoa bỗng nhiên lên tiếng:
“Thầy ơi, còn ếch thì sao?”
Nguyễn Đông Thanh trợn mắt. Xem ra cô học trò nhỏ này hãy còn nhớ nhung cái món ếch nhái này lắm. Gã cũng đến bó tay, không ngờ chỉ ăn một lần mà Tạ Thiên Hoa lại nghiện luôn, thậm chí còn đòi bắt ếch về nhà nuôi.
Lý Thanh Vân cũng gật đầu như gà mổ thóc.
Thấy cả hai đứa học trò đều ngày nhớ đêm mong món thịt ếch, gã bèn thở dài, nói:
“Bây giờ đã muộn rồi. Có gì để sau hẵng tính.”
“Dạ.”
Tạ Thiên Hoa và Lý Thanh Vân hơi có vẻ buồn, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
Ba người thản nhiên rảo bước, hướng về phía cửa thành.
Lúc này, trên tường thành bỗng nhiên có ba người đi xuống. Chính giữa, một trung niên mình vận chiến giáp, rảo bước về phía Nguyễn Đông Thanh, đến chắp tay hành lễ:
“Tiên sinh vào thành chơi, quân vụ bề bộn bây giờ mới đến được. Xin thứ lỗi.”
“Tổng binh khách sáo.”
Nguyễn Đông Thanh vội vàng trả lễ, sau đó lại nhìn sang hai ông già bên cạnh, ngờ vực.
“Không biết hai vị đây là?”
Đi cùng Vũ Tùng Lâm có một ông lão mập mạp, râu tóc nửa đen nửa trắng. Lão quấn trên đầu một cái hồ lô con, hình như dùng để đựng thuốc hay rượu gì đó.
“Đường chủ Tế Thế đường Mộc Thanh Hiên bái kiến tiên sinh.”
Người còn lại là một trung niên gầy nhỏ, thấp lùn, mình mặc một cái áo lông cừu cồng kềnh quá khổ, khiến trông lão cứ như đang bơi trong quần áo. Trên cổ lão đeo một xâu tiền, cổ tay cũng đeo xâu tiền, toàn bộ dùng vàng ròng đúc nên.
“Lão bản Nhất Phẩm cư Lý Lợi Minh bái kiến tiên sinh.”
Vũ Tùng Lâm ho khan, nói:
“Chuyện là thế này. Mấy ngày nữa Mộc lão, Lý lão định ra ngoài thành phát chẩn, cho nạn dân một chút đồ đạc vật dụng. Hai vị mộ danh tiên sinh, nên nếu hôm ấy tiên sinh có thể bớt chút thời gian đến nói vài lời thì tốt.”
Nguyễn Đông Thanh giật mình.
Sau đó lại hoài nghi.
Chuyện này có mùi sai sai.
Bích Mặc tiên sinh không phải là một cái danh hão sao?
Chẳng qua là được phát cho cái gò vô danh, mỗi tháng cầm một ít tiền, thuận tiện dạy đám trẻ con đọc sách viết chữ?
Coi như Vũ Tùng Lâm tốt tính, đối đãi tử tế với cấp dưới đi. Đường chủ Tế Thế đường và lão bản Nhất Phẩm cư đến đây làm gì?
Vũ Tùng Lâm nhận thấy ánh mắt của Đông Thanh sai sai, mang theo mấy phần ngờ vực, lập tức mồ hôi lạnh đầy đầu. Lão còn nhớ trước khi đi vị đại yêu Bạch Sầu Phi kia có nói nhất định phải đối xử với Bích Mặc tiên sinh như một người bình thường.
Lão sợ hết cả hồn vía, may sao lúc này linh cơ chợt động, hắng giọng giải thích:
“Chuyện là thế này. Những tội dân ngoài thành thường ngày bất học vô thuật, không hiểu đạo thánh hiền, chịu dân chúng xa lánh. Nhược bằng tiên sinh có thể dạy dỗ bọn họ, hướng về chính đạo, thì quả là phúc của vạn dân.”
“Ra là vậy.”
Nguyễn Đông Thanh lúc này mới sực nhớ kể từ khi nhận cái danh Bích Mặc tiên sinh, được phân cho ngọn đồi ngoài thành với cái tiểu viện thì gã chưa vào Quan Lâm dạy một buổi nào.
Thế nhưng... gã cũng hết cách.
Trong ải Quan Lâm trọng võ khinh văn, võ đường võ quán mọc lên như nấm, trường lớp thư viện trái lại ít đến thảm thương. Hơn nữa, phần lớn là dạy đọc viết vỡ lòng, để đám trẻ con về sau dễ bề luyện công thôi. Đối với người mặt chữ còn chưa nhận hết như Đông Thanh, làm cái công việc này quả thực không khác gì tự rước lấy nhục.
“Chuyện trong bổn phận, tổng binh xin đừng lo.”
Nguyễn Đông Thanh chắp tay, hành lễ.
Thực ra, gã rất muốn từ chối không đến, vì nếu đi thể nào cũng phải mượn dùng thơ văn của người xưa để qua ải. Song tiền đã tiêu, đất đã nhận. Bây giờ mà phủi tay không làm thì quả thực quá vô liêm sỉ.
Lúc này, bỗng nghe phía sau có tiếng cười ha hả:
“Các vị đến đây bái kiến tiên sinh, sao không gọi lão Phạm đi cùng?"
Nguyễn Đông Thanh vừa mới định thần, thì đã thấy bên cạnh có một lão trung niên để chòm râu dài xuất hiện. Hai mắt lão hõm sâu, mũi hơi khoằm, ánh nhìn ác liệt và sắc bén. Trên tay lão chộp cứng hai tên: chính là hai kẻ đã đòi giao thủ với Lý Thanh Vân trên võ đài khi nãy.
“Đây...”
“Chào tiên sinh. Tiểu lão nhi Phạm Thừa Phong, có mở một chỗ làm ăn nho nhỏ trong thành. Ban nãy thấy hai tên này lén lén lút lút đi sau tiên sinh, thần sắc bất thiện, bèn thuận tay bắt lại chờ ngài xử lý.”
Lão trung niên hất tay, ném hai tên Lâm Sấu xuống đất.
Nguyễn Đông Thanh không ngờ mình bị hai kẻ này bám theo, hơi rùng mình. Tuy là còn có Tạ Thiên Hoa, thế nhưng ngộ nhỡ bọn này biết cổ viện ở chốn nào, nhân lúc đêm hôm gọi người đến đột nhập thì cũng nguy hiểm lắm.
“Vậy cảm ơn Phạm lão.”
“Khách khí rồi.”
Phạm Thừa Phong cười hà hà, đáp lễ, lại ngó sang chỗ bọn Lý Thanh Vân, thấp giọng hỏi:
“Đúng rồi, còn có một chuyện này... không biết hai vị cao đồ có muốn lão giải quyết hay không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Chẳng là... vị thiếu hiệp đây nhất chiến thành danh, bây giờ danh hiệu đã đồn khắp cả ải Quan Lâm. Chỉ là... cái ngoại hiệu người đời đặt cho có hơi khiếm nhã.”
Phạm Thừa Phong đảo mắt, ngập ngừng mãi, giống như đang chọn từ ngữ sao cho không để hai người tức giận.
Tạ Thiên Hoa lập tức có hứng thú, hai mắt sáng rỡ, cười hỏi:
“Vẫn xin Phạm lão nói ra, bọn tôi mới biết mà quyết định sao cho phù hợp.”
“Tiên tử dạy phải. Khục, bây giờ trong thành trên phố dưới chợ, ai cũng gọi Lý thiếu hiệp là “Toái Đản Cuồng Ma”. Một trận chiến ban nãy đã được Nhất Phẩm cư dùng Lưu Ảnh Thạch giữ lại, phát tán ra khắp thành.”
“Hả?”
“Phụt. Ha ha.”
Lý Thanh Vân thì nghệt ra, khuôn mặt lúc xám lúc trắng, miệng méo xẹo. Tạ Thiên Hoa thì trái lại bật cười khanh khách.
“Thầy...”
Thiếu niên nhìn Nguyễn Đông Thanh, ánh mắt khẩn cầu.