Thấy sư phụ đã bỏ đi, Tạ Thiên Hoa mới ghé tai Lý Thanh Vân, nhẹ giọng:
“Hai tên này không đơn giản.”
“Không phải chỉ là hai tên cặn bã muốn sinh sự thôi sao?”
Anh chàng giật mình, quay sang khẽ hỏi. Theo Lý Thanh Vân thấy, hai tên này chẳng qua là hạng đầu trâu mặt ngựa, cô hồn bất hảo mà thôi. Trước khi đến kinh thành nhận Lý Huyền Thiên, ở quê cũ của anh chàng cũng chẳng thiếu cái hạng vô công rồi nghề phá làng phá xóm như thế.
Tạ Thiên Hoa thì thở dài, nói:
“Sau này sư huynh bắt buộc phải tinh tế một chút, để tâm những chuyện vòng vòng vèo vèo này. Nếu không chỉ e chưa lên được lôi đài gặp anh trai, sư huynh đã bị người ta hại chết rồi. Thậm chí đến chết cũng không rõ tại sao lại chết, ai là hung thủ, hại mình như thế nào nữa.”
“Đáng sợ như vậy?”
“Đương nhiên. Sư huynh chẳng nhẽ không nhớ mấy ngày trước tôi bị truy sát ra khỏi biển trúc, kinh động cả thành. Cuối cùng còn phải nhờ sư phụ ra tay mới trấn áp được. Thanh Tước rời Trúc Hải, Lão Thụ cổ viện có người ở. Hai chuyện lớn như thế, cấm địa thánh địa khắp cả Huyền Hoàng giới há lại không có động thái gì?”
Tạ Thiên Hoa ngừng lại trong thoáng chốc, sau đó lại hạ thấp giọng hơn nữa:
“Hai người kia và cả Phùng Thanh La có lẽ đều là tai mắt của các đại thế lực phái đến Quan Lâm nghe ngóng. Về phần thực hư bọn chúng đến từ nơi nào có lẽ phải quan sát thêm.”
Lý Thanh Vân rùng mình, đoạn nói:
“Vậy trận tỉ võ này có cần đánh nữa hay không?”
“Chẳng những không được lui, còn nhất thiết phải đánh! Có thế mới có cơ hội điều tra đối phương rốt cuộc đến từ nhà nào. Yên tâm. Chúng còn nhiệm vụ tại người, chưa nghe ngóng được chuyện ở cổ viện, hai tên này sẽ không dám manh động giết người đâu.”
Lý Thanh Vân được cô nàng trấn an, yên tâm hơn hẳn.
Nếu đã không có lo ngại gì về tính mạng, anh chàng cũng muốn lên thử sức một phen, xem xem mấy ngày nay khổ tu thần thư Hồng Vân tiên tử ban cho có tiến bộ đến đâu.
Hai tên béo, gầy hoàn thành việc mướn lôi đài, mới quay lại hỏi tên tuổi hai người. Lý Thanh Vân không ngờ bọn chúng muốn đánh cả với Tạ Thiên Hoa, càng đinh ninh khẳng định sư muội đã đoán đúng. Anh chàng ưỡn ngực, thẳng lưng, nói:
“Những chuyện đánh nhau này đến tìm ta là được. Sư muội ta tiểu thư đài các, liễu yếu đào thơ, há lại có thể lên đài đánh đánh giết giết?”
Nghe cậu chàng nói thế, không chỉ hai tên béo gầy mà cả Tạ Thiên Hoa đều trợn mắt nhìn sang, kinh ngạc.
Hai tên béo gầy bĩu môi:
“Nhà ngươi chỉ là tên phàm nhân, thế mà mặt dày nói một tu luyện giả là liễu yếu đào thơ?”
Tạ Thiên Hoa cố nén cười, truyền âm sang:
“Sư huynh, nhắc nhở thân thiện, bản thể của tôi là Thanh Tước.”
Lý Thanh Vân đỏ mặt, song vẫn cứng cựa, nói:“Sao nào? Tu luyện giả thì không được phép ôn nhu thục nữ, dịu dàng yếu đuối à? Cái chuyện này liên quan đến giới tính, không can hệ đến tu vi.”
Tạ Thiên Hoa lúc này cũng hơi có phần hiếu thắng, mặc kệ hai tên béo gầy đang đứng cạnh, ho khan:
“Sư huynh. Nếu tôi nhớ không nhầm thì khai quốc công thần đứng thứ hai trong Sơ Đại Ngũ Tướng nước ta là bậc nữ lưu.”
“Ặc.”
Lý Thanh Vân sặc, cuối cùng á khẩu không nói được tiếng nào.
Không nhìn ra, sư muội bình thường nhu thuận nghe lời lại là một nữ cường.
“Nước này sư huynh đi sai, có thể cho đi lại không?”
Lý Thanh Vân mếu máo, hỏi.
oOo
“Thầy, mau đến đây. Sắp đánh rồi.”
Tạ Thiên Hoa vẫy vẫy tay, gọi.
Bấy giờ, Nguyễn Đông Thanh vừa mua băng, cồn, thuốc, chính đang lững thững đi về phía võ đài.
Gã thấy trên bàn đặt mấy món ăn, vặt một ấm trà thơm. Xem ra cô nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tươm tất để xem sư huynh của mình ăn đòn.
Người xem đứng tấp nập chung quanh võ đài, chật như nêm cối. Nguyễn Đông Thanh tốn hết sức bình sinh mới chen qua được dòng người đang đứng reo hò, lách lên cầu thang. Tầng hai bày bàn ghế ngồi, tuy lúc này cũng đã kín chỗ, nhưng so với cảnh huyên náo bên dưới thì thoải mái hơn hẳn.
Gã ngồi xuống, đặt giỏ lên bàn. Bấy giờ trong góc nhà, một gã nhỏ thó chạy đến, hai tay xoa vào nhau, cười híp mắt:
“Chào ông lớn. Trận đấu có một không hai thế này mà xem khơi khơi thì chán chết. Đặt cược một phen không ông lớn?”
Bàn bên cạnh lập tức có người cười:
“Đúng vậy. Cược đi anh bạn. Hiếm khi lại có kèo ngon ăn thế này. Ăn chắc mười mươi.”
“Người phàm lên đấu với tu luyện giả, không rõ thằng này ăn gan hùm hay mật gấu.”
Lại có kẻ phụ họa.
Một người khác nhún vai:
“Kệ xác hắn ăn gì, gan rồng tủy phượng cũng được, tim heo óc chó cũng tốt. Dù sao người được tiền là chúng ta mà, phải không quý vị?”
Lập tức cả tầng hai vỗ tay hưởng ứng, xuýt xoa nói “chí lý”.
Người khác thì tiếc rẻ:
“Ài. Chung quy vẫn là tuổi trẻ nông nổi, nghé con không biết sợ cọp.”
“Chính thị. Chính thị”
Có kẻ hả hê, có người thương cảm, nhưng tuyệt nhiên không ai nghĩ Lý Thanh Vân có thể thắng được.
Chớ nói chi ở ải Quan Lâm, có lẽ nhìn khắp cả nước Việt, cả Huyền Hoàng giới cũng không có ai tin một người phàm lại có thể đánh bại được một tu luyện giả.
Tất nhiên, trừ khi người đó bị điên.
Nguyễn Đông Thanh cười, lấy ba đồng tiền ra đưa cho tên nhỏ thó, nói:
“Thế thì cho cược tên người phàm ba đồng xu.”
“Có ngay.”
Tên nhỏ thó cười nhăn tít mắt, hai cái ria con kiến cũng theo đó mà vểnh lên trời. Hắn lấy một miếng ngọc bài ra, sau đó lại nhanh chóng cất vào chỗ cũ.
Ký âm ngọc.
Chỉ cần người tu luyện động một ý niệm, dùng linh hồn lực ghi lại, là có thể khắc suy nghĩ vào miếng ngọc. Ở Huyền Hoàng giới, người ta sớm đã dùng ký âm ngọc thay cho sổ sách.
Thậm chí, một vài loại ký âm ngọc cao cấp còn có chức năng liên lạc trao đổi với nhau. Tên nhỏ thó là dùng loại ký âm ngọc này ghi lại món tiền Nguyễn Đông Thanh cược, sau đó liên lạc với cấp trên.
Hắn quay sang, cười, bảo:
“Bên trên có nói, cược cho Lý công tử là một ăn sáu mươi bảy. Tất nhiên, vì hai người có quan hệ, nên theo luật phải chiết khấu thêm ba phần. Ông lớn nếu có gì cần sai phái, cứ lên tiếng là được. Thằng em xin đi trước.”
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, sau đó để tên bồi bàn đi phục vụ người khác.
Gã nhấc chén trà, khẽ thổi, thầm nhủ Nhất Phẩm cư quả nhiên là chỗ làm ăn lớn, ngay cả một tên bồi bàn nho nhỏ cũng cực kỳ chuyên nghiệp.
Không vì món cược bé mà tỏ thái độ.
Dù chỉ ba đồng xu cũng làm cẩn thận toàn bộ quy trình, không sót một bước nào.
Từ đầu đến cuối đều thân thiện niềm nở.
“Hoàn toàn không giống mấy tên bồi bàn, quản lý không có mắt trong tiểu thuyết.”
Nguyễn Đông Thanh cười.
Nếu ai cũng như Nhất Phẩm cư Lý gia, có lẽ mấy tay nhân vật chính phải mất một phần ba cơ hội ra vẻ.
Những người xung quanh cũng không nói gì.
Chuyện một ai đó đặt cửa dưới vài đồng bạc, cầu một cơ may, trong số dân cờ bạc bọn hắn cũng không thiếu.
Nguyễn Đông Thanh nhún vai.
Bình thường, theo đúng quy trình tiểu thuyết mạng, mấy tên này hẳn là sẽ tỏ ra nghi ngờ mình bị điên, sau đó nói móc nói mỉa, chế giễu một phen, chuẩn bị sẵn cơ sở để có màn vả mặt.
Cũng may, người ta không phải thiểu năng, chẳng thiết gì làm to cái chuyện đẩu đâu ngày nào cũng có.
Bằng không, e là khó được yên tĩnh như hiện tại.
Ngay cả hiện giờ, người ôm chung ý nghĩ với Nguyễn Đông Thanh cũng có một nắm lớn.
Chợt, một tiếng cồng đanh thép vang lên.
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về võ đài ở chính giữa tầng một. Ai cũng lấy làm hiếu kỳ, không rõ một phàm nhân định đánh lại một tu luyện giả thế nào.
“Kính thưa các vị. Hôm nay võ đài Thiên Nguyên Đệ Nhất bọn tôi vinh hạnh được tổ chức cho chư vị khách quý một trận đánh vô tiền khoáng hậu: phàm nhân chiến tu luyện giả.”
Trên đài, xuất hiện một người khoảng tam tuần, tóc búi củ hành, mình mặc áo ngũ thân màu xanh điểm xuyết hoa văn đồng tiền. Gã cười híp mắt, nhanh chóng giới thiệu. Cái cách mà y lên tiếng cơ hồ khiến bầu không khí trong võ đài bị hâm nóng lên như ấm nước trên bếp.
Bình thường, một võ đài nhỏ như Thiên Nguyên Đệ Nhất tổ chức một trận đấu dân sự tự phát như thế này sẽ không có người chủ trì.
Thế nhưng, Nhất Phẩm cư quả thực là biết làm ăn, chớp ngay thời cơ có phàm nhân đấu tu luyện giả hiếm có khó tìm này, tổ chức một trận đánh quy mô hoành tráng hơn hẳn bình thường. Giờ thi đấu cũng bị dời xuống một canh giờ, thay vì lên thẳng đài đánh một trận như thường ngày. Không vì cái gì khác, ngoại trừ ra ngoài tuyên truyền kéo khách.
“Ở góc Tả Ngạn võ đài là Lâm Sấu Lâm đại hiệp, người huyện Lâm Dương, tu vi Tam Cảnh, Góc Hữu Ngạn võ đài là Lý Thanh Vân Lý thiếu hiệp, người Quan Lâm này, không có tu vi, chỉ là người phàm!”
Trong lầu, một đám người nhao nhao phóng thích thần thức về phía thiếu niên đứng ở góc phải.
Dù sao, tuy là Nhất Phẩm cư tuyên bố người phàm thượng đài, nhưng chưa thấy tận tay day tận mắt, bọn hắn cũng không tin, càng không dám tin.
Thế nhưng, lúc này tự mình cảm nhận, muốn không tin cũng không được.
“Như các vị cũng biết, giới tu hành chúng ta có Vô Danh Cửu Cảnh. Cảnh giới sâm nghiêm, cho dù thiên tài tuyệt thế cũng không thể vượt cấp giết địch, trừ phi là nhân vật kỳ tài độc nhất vạn cổ như Võ Hoàng Lý Huyền Thiên. Liệu hôm nay Lý thiếu hiệp có thể lật đổ tam cương ngũ thường, đánh sập chân lý thế gian hay chăng?”
Cả võ đài đều ồ lên, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Lý Thanh Vân lúc nghe đến danh của Võ Hoàng.