Hôm trước khi nghỉ Quốc khánh, Mạnh Dục Nhiên cùng Từ Kiệt và hai đứa kia đang vừa đi vừa nói chuyện ra đến cổng trường......
Thật ra, chỉ có ba đứa kia phụ trách nói chuyện, nó chỉ phụ trách dùng lỗ tai nghe mà thôi.
Hôm nay lão Vương lái xe tới đón.
Nhưng mà Mạnh Dục Nhiên mới vừa đi đến cổng trường, liền nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi trẻ xinh đẹp......
Trương Hi Oánh mới vừa đón được em gái đang học tiểu học ở đây, Trương Hề Nhược, cũng không vội vàng rời đi, ngược lại vẫn chờ trước cổng trường.
Mãi đến khi cô ta nhìn thấy Mạnh Dục Nhiên.
Hai người này cơ hồ chưa từng nhìn kỹ đối phương ngoài đời.
Một người chỉ thấy đối phương trên màn hình TV, một người thì thấy đối phương trên album hình trong điện thoại di động của chồng mình tối qua......
Một lần tiếp xúc gần gũi duy nhất là lần cô ta đi tìm gặp Lâm Y Y lần trước.
Không thể phủ nhận, con trai của Mạnh Ngôn lớn lên xác thật rất xuất sắc.
Có thể dự kiến được qua mười năm nữa, nó nói không chừng còn đẹp trai hơn cả Mạnh Ngôn......
Chẳng qua, nhớ tới lần gặp mặt duy nhất khi ấy, thật ấn tượng đối với cô ta không thể gọi là tốt đẹp.
Trương Hi Oánh một tay nắm tay em gái, đi về hướng thiếu niên.
Ba đồng bọn nhỏ của nó đã chào tạm biệt, ai về nhà nấy.
"Chào con, Tiểu Nhiên, tin rằng con đã biết ta là ai."
Trương Hi Oánh lộ ra nụ cười xả giao.
Cô ta còn vươn một bàn tay, làm tư thế muốn bắt tay nó.
Mạnh Dục Nhiên khoác cặp sách bên vai trái, tay phải cắm ở túi quần, mặc cho cô ta xấu hổ thu tay lại, mới lười biếng liếc nhìn cô ta một cái: "À...... Cô là ai ?"
Trương Hi Oánh: "......"
Cái thằng nhóc này thật là không đáng yêu!
Nó nhất định là cố ý!
Trương Hề Nhược ngẩng đầu nhìn chị gái, lại nhìn về phía anh trai trước mặt.
Người có vẻ ngoài xinh đẹp luôn là dễ dàng nhận được hảo cảm của người khác......
Trương Hề Nhược cũng vậy.
Anh trai này lớn lên giống như vương tử từ trong sách bước ra, vậy mà lại là người quen của chị mình!
"Ta là Trương Hi Oánh, con cũng có thể kêu ta là dì Trương."
Trương Hi Oánh âm thầm hít mấy ngụm khí, vẻ mặt vẫn cứ ôn hoà mà nhìn Mạnh Dục Nhiên nói: "Là ba con bảo ta đến đón con đến chỗ chúng ta ở hai ngày."
Vốn dĩ cô ta cũng là muốn tới đón Trương Hề Nhược tan học, thuận tiện mới đón luôn Mạnh Dục Nhiên.
Muốn đón hai đứa con qua ở vài ngày, cái ý niệm này Mạnh Ngôn vẫn không buông được.
Cũng vừa lúc, ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ quốc khánh, mặc kệ là trường học hay là đoàn phim đều được mấy ngày kỳ nghỉ, nên Mạnh Ngôn cũng có thể thả lỏng một chút.
Mạnh Dục Nhiên nhăn mày: "Mẹ tôi đồng ý?"
Không nghĩ cũng biết mẹ nó sẽ không đồng ý......
Nó cũng chưa từng nghe mẹ nói qua!
Cho nên, hắn dùng bộ dáng ánh mắt đánh giá bọn buôn người, vẻ mặt hoài nghi, ngay cả người tự xưng là tính tình tốt như Trương Hi Oánh, cũng cảm thấy cả người đều không thoải mái.
"Ba con và mẹ con đã nói qua chuyện này, ý của mẹ con là, các con đồng ý, mẹ con cũng không ý kiến."
Trương Hi Oánh khống chế tính tình nóng nảy vì dạo gần đây xảy ra không ít chuyện của mình, tiếp tục thuyết phục: "Hơn nữa, ba con đã đi đón em gái con trước rồi, bây giờ phỏng chừng đã về đến nhà rồi."
Chẳng lẽ là cô ta muốn nhìn hai đứa con riêng của chồng cả ngày lắc lư ở trước mặt sao?
Nếu không phải Mạnh Ngôn nói rất nhiều lần, cô mới không thèm quan tâm!
Lời này nói ra ân cần giống như cô ta là mẹ nó vậy.
Trong lòng Mạnh Dục Nhiên hiểu rõ, chỉ là vẫn không vội vã nhả ra mấy chữ: "Tôi gọi San San đã."
Mạnh San San có mang đồng hồ thông minh có tín năng điện thoại, bất kể đi đến chỗ nào nó cũng đeo trên cổ tay, cũng tiện cho người nhà liên hệ.
Điện thoại nó vang lên hai tiếng, bên kia liền tiếp được.
"Anh hai ~"
Thanh âm của cô bé ngốc vừa nũng nịu vừa non nớt, mang theo cảm giác ngọt nị : "Anh đang ở chỗ nào vậy? Vừa rồi ba ba nói anh đang ở nhà ông, nhưng mà em tới rồi cũng không thấy anh hai đâu..."
Sau một hồi điện thoại, liên hệ đến lời Trương Hi Oánh nói vừa rồi, Mạnh Dục Nhiên mau chóng hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Cũng chỉ có em gái ngốc nhà nó mới có thể mắc mưu!
Sắc mặt Mạnh Dục Nhiên lạnh hơn.
Khi Lâm Y Y biết được, Mạnh Dục Nhiên đã ngồi trên xe Trương Hi Oánh.
Nó nói trong điện thoại: "Mạnh Ngôn đón con cùng San San qua đó một chuyến, muộn nhất là ngày mai tụi con liền trở về."
Thiếu niên ngồi ở băng ghế sau, dựa lưng ghế nói như vậy.
Biết Mạnh Ngôn muốn đón hai đứa con tới đoàn tụ toàn bộ mười một ngày, Trương Hi Oánh thiếu chút nữa sẩy tay lái......
Cô nàng thầm nghĩ, cái thằng nhóc này cũng rất có chủ kiến, phỏng chừng Mạnh Ngôn cũng không làm gì được.
Lại nhịn không được đau đầu, nó cũng quá không có lễ phép, kêu ba nó mà kêu luôn thẳng tên họ.
Lâm Y Y lặng im một lúc lâu, tỏ vẻ đã biết.
Mạnh Ngôn hơn một tháng trước đã đề cập đến chuyện này......
Lúc đó cô cũng không có đồng ý, sau một thời gian dài cũng đã quên không nói với hai đứa nhãi con.
Kỳ thật, cô có đồng ý hay không không quan trọng, mấu chốt vẫn xem ý muốn của hai đứa nhỏ nhà mình.
Người ta dù sao cũng là cha con có quan hệ huyết thống, nếu như đám trẻ thật sự muốn gặp ba mình, vậy về tình cảm cũng có thể chấp nhận.
Lại nói, bọn nó cũng không phải không trở lại.
Không giống như người mẹ suy nghĩ thoải mái, Mạnh Dục Nhiên đã không ít lần tỏ vẻ thất vọng với chỉ số thông minh của hai người phụ nữ trong nhà rồi.
Cái con bé ngu xuẩn kia không thèm hỏi nó một tiếng, cư nhiên tự tiện liền cùng người đàn ông kia đi luôn......
Là ăn kẹo quá nhiều nên đầu óc bị hư luôn sao?
Trong điện thoại nó không tiện nhiều lời, cũng không có nói vợ chồng Mạnh Ngôn cố ý lừa gạt để mang nó cùng em gái nó qua......
Đỡ phải làm người nhà lo lắng.
Chỉ là......
Nó vẫn một mình ngồi ở ghế sau, yên lặng mà tức giận.
Mạnh Ngôn mua căn biệt thự này là dựa núi gần sông, ban ngày phong cảnh thật ra cũng không tệ lắm.
Vấn đề duy nhất chính là, cách nội thành quá xa.
Cả một đường, đầu óc Mạnh Dục Nhiên đều đang xoay chuyển rất nhanh.
Nếu không phải do hai vợ chồng này đích thân đón bọn nó đưa đi, sợ là tự mình lái xe đến đây cũng rất khó.
Rốt cuộc cũng tới, ô tô chậm rãi tiến vào một hoa viên đầy hoa rồi dừng lại ở trước biệt thự, Mạnh San San đã sớm nằm bò cửa sổ chờ anh trai, kích động chạy ra cửa lớn biệt thự.
"Anh hai ~"
Cô bé nhỏ cười đến nước miếng đều chảy ra, một đường chạy đến trước xe, trông mòn con mắt, rốt cuộc nhìn thấy Mạnh Dục Nhiên xuống xe, gấp gáp liền nhào qua chỗ nó: "Anh hai, sao bây giờ anh mới đến?"
Con bé ngốc nghếch!
Mạnh Dục Nhiên vẫn là không nhịn được, dùng hay ngón tay búng lên trán con bé một chút.
Loại thân mật giữa hai anh em như thế này, thật làm người xem đỏ mắt.
Trương Hề Nhược từ ghế phụ đi xuống, có hơi hâm mộ nhìn bọn họ.
Cô gái nhỏ che trán lại, cũng thấy được Trương Hề Nhược cùng đi xuống xe, nháy mắt liền sinh ra ý thức nguy cơ ca ca sẽ bị cướp đi, tay bắt lấy ống tay áo Mạnh Dục Nhiên càng chặt chút: "Đó là ai vậy?"
Trương Hi Oánh mới vừa dừng xong xe, bước xuống nghe được, đôi tay đặt lên vai Trương Hề Nhược, nhìn Mạnh San San cười nói: "Đây là Trương Hề Nhược, có thể chơi cùng với hai đứa con."
Sau đó lại cúi đầu nhìn Trương Hề Nhược nói: "Đó là em San San, kia là anh Tiểu Nhiên."
Trương Hề Nhược cũng ngoan ngoãn, theo thứ tự chào "Em San San", "Anh Tiểu Nhiên".
Mạnh San San tò mò nhìn con bé.
Mạnh Dục Nhiên lại có chút không kiên nhẫn.
Ngay lúc này, nhìn thấy Mạnh Ngôn đang đứng ở cửa biệt thự, tựa hồ như đang chuẩn bị đón bọn họ.
Mạnh Dục Nhiên liền nắm lấy tay em gái ngốc nhà mình, đi về phía hắn.
Thiếu niên đang ở vào tuổi dậy thì, thân thể đã cao một mét sáu năm, đứng trước mặt Mạnh Ngôn tuy rằng lùn hơn gần một cái đầu, khí thế lại không yếu chút nào.
"Chúng tôi ở chỗ nào?"
Mạnh Ngôn đang muốn cùng nó hàn huyên, sửng sốt một chút, trả lời: "Lầu hai...... Đã chuẩn bị phòng cho hai con rồi."
Trương Hi Oánh theo sát phía sau.
Cô ta còn chưa kịp tới giới thiệu phòng được bố trí riêng cho hai đứa nó, liền thấy thiếu niên đã kéo tay em gái nó, cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, mắt nhìn thẳng đi đến thang lầu.
Để lại cô cùng Mạnh Ngôn hai mặt nhìn nhau.
Cũng đứng ngay tại chỗ, Trương Hề Nhược còn mang vẻ mặt hoang mang cùng tò mò.
Mạnh Ngôn cũng không nghĩ tới, đã lâu mới gặp lại con trai, qua gần mấy tháng, lần đầu tiên mặt đối mặt lại là kết quả này.
Chuyện này không giống như hắn tưởng tượng......
Mạnh San San lúc này vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác.
Đặc biệt sau khi bị anh trai kéo vào phòng, sau đó lại bị Mạnh Dục Nhiên dùng một loại ánh mắt nhìn "đồ ngốc" nhìn nó......
Thật đáng sợ!
Thật muốn ăn một cái kẹo que cho đỡ sợ quá!
Nghĩ như vậy, con bé lén lút thò tay vào túi tiền, móc ra một cây kẹo que đã bỏ sẵn bên trong.
Nhưng mà, mới vừa lột giấy gói kẹo ra, còn chưa kịp nhét vào trong miệng, đã bị người đoạt đi rồi......
Con bé trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh trai nhét cây kẹo que vào chính miệng của hắn......
Còn khinh khỉnh nhìn nó nói: "Ăn nhiều kẹo không tốt, không muốn mọc răng cửa nữa à?"
Hai đòn bạo kích!