Khi Lục Tầm đến đây, Lâm Y Y còn tưởng rằng hắn tới đưa chút ấm áp.
Kết quả, sau khi vừa ngồi xuống liền rải hết một chậu lại một chậu cẩu huyết......
Nếu không phải chuyện này có quan hệ với cô, chắc chắn cô đã bưng một chén hạt dưa ngồi vừa cắn vừa buôn chuyện rồi!
"Cho nên...... Thật ra là do bên anh đổi Trương Hi Oánh đi?"
Nhận được tầm mắt oán niệm của Lục Tầm , Lâm Y Y lập tức sửa miệng: "Không phải, ý tôi là, sau đó Trương Hi Oánh không được nhận vai trong bộ 《 kinh thiên biến 》?"
Lục Tầm tới đi tìm cô, kêu cô tham gia diễn còn bị cô từ chối nằng nặc.
Sau đó cô lại mở một công ty điện ảnh, dùng một loại phương thức khác để tham gia, cô còn tưởng rằng,mọi chuyện sẽ đi đúng như quy trình trong quyển tiểu thuyết, Trương Hi Oánh thuận lợi tiến tổ đóng phim, sau đó ăn theo sự thành công vang dội của bộ phim điện ảnh này mà dần dần vững gót chân đứng trên thị trường màn ảnh rộng......
Không nghĩ tới còn có chuyện như vậy!
Cũng là do cô xui xẻo, vì cho dù là giải trí Thịnh Thế hay là công ty điện ảnh Viễn Diêu, đều chả có một xu quan hệ với Trương Hi Oánh.
Nhưng một khi đã có chút xíu liên quan đến cô, vợ trước của chồng Trương Hi Oánh, cho dù là paparazzi hay là truyền thông, đều nháy mắt như bị thần khuyển ám vào người, ngửi mùi thôi là có thể đào đến cái loại luân lý gia đình cẩu huyết mà thiên lôi đánh tám đời không tới này.
Lâm Y Y nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh nói xem...... Chuyện này, thật sự là do Trương Hi Oánh tạo tin nóng sao?"
Lục Tầm đại khái có thể đoán được tâm tư của cô.
Hắn lắc lắc đầu: "Hẳn là không, không phải tôi khinh thường Trương Hi Oánh, nhưng chuyện này quậy ra là thuần túy là đắc tội giải trí Thịnh Thế, cả công ty điện ảnh Viễn Diêu, chưa kể còn cả công ty truyền thông Tân Nhật của cô nữa, chưa kể còn gây xích mích với đoàn phim, chả lẽ cô ta muốn không bao giờ còn cơ hội hợp tác với đạo diễn Lư Sâm nữa sao?"
Lời này cũng không sai, nháy mắt liền Lâm Y Y liền bị thuyết phục.
Việc đã đến nước này, vậy chỉ có thể truy cứu kia mấy công ty truyền thông đưa tin vịt trước, chuyện khác thì phải chờ xem điều tra được cái gì mới nói tiếp.
Lâm Y Y thật bất đắc dĩ.
Cô gần đây thật giống như nơi để cho người ta chuyên môn mang nồi tới đội cho ấy.
Rõ ràng đầu sỏ gây tội là người đàn ông này mà!
Cô liếc mắt trừng hắn.
Nếu đơn thuần là chuyện công việc, chỉ số thông minh của tên này còn có thể gọi là ổn định.
Cô nghĩ tới ngày hôm qua khi ở công ty giải trí Thịnh Thế, thiếu chút nữa cho rằng hắn muốn thổ lộ với cô rồi.
Đương nhiên cuối cùng chỉ có thể chứng minh cô kỳ thật suy nghĩ quá nhiều.
"Nếu không còn việc gì bên này nữa, vậy tôi đi về trước đây, khi nào có tin tức gì mới thì liên lạc lại."
Lục Tầm nói.
Lâm Y Y gật gật đầu: "Cũng được."
Cô đáp quá dứt khoát, trong lòng Lục Tầm tức khắc liền có chút không thoải mái: "Còn nghĩ rằng cô sẽ giữ tôi lại một chút chứ."
Lâm Y Y nhìn hắn một cái.
Lục tiên sinh, anh thật suy nghĩ nhiều!
Trải qua sự kiện ngày hôm qua, đến bây giờ xấu hổ của cô còn chưa tan đi, còn giữ hắn lại đây một chút......
Giữ hắn lại mời về nhà ăn tết sao?
Thấy Lục Tầm đã đứng dậy, Lâm Y Y cũng đứng dậy theo, làm bộ muốn tiễn hắn.
Lục Tầm lại lập tức dừng bước.
"Cô đang muốn đuổi tôi sao?"
Hắn hỏi.
Thật sự không thể trách hắn có loại ảo giác này ......
Biểu tình này của cô chỉ còn thiếu nói thẳng ra: Anh đi nhanh đi, đi nhanh đi......
Xem vẻ mặt của hắn thoạt nhìn ủy ủy khuất khuất.
Lâm Y Y đột nhiên muốn cười.
Mà cô cũng thật sự ức chế không được, khóe miệng nhếch lên trên : "Không đuổi anh, chẳng lẽ còn giữ anh lại ăn cơm à?"
Cái tên này nhất định sẽ nương theo lời cô, nếu cô dám nói muốn giữ hắn lại ăn cơm, hắn chắc chắn sẽ ở lại rồi đi đến nhà cô ăn cơm thật luôn.
Muốn chứng cứ à ? Có nhìn cả tháng trước xem, hắn tới nhà cô ăn hết bao nhiêu cân gạo rồi!
Ai ngờ, lúc này Lục Tầm lại lắc đầu: "Không phải, là tôi muốn mời cô ăn cơm."
Những lời này vừa nói ra, hai người đang mặt đối mặt đều có chút ngây ngẩn cả người.
Lục Tầm sau khi phản ứng lại mình vừa mới nói cái gì, liền tiếp tục thuận lợi nói thêm: "Mỗi lần tới nhà cô ăn cơm, tôi cũng ngượng ngùng lắm chứ. Nhưng mãi mà vẫn không tìm được cơ hội để mời cô ăn cơm, không bằng lần này để tôi làm chủ?"
Cứ nói như vậy, cũng có vẻ hợp lý nhỉ.
Lâm Y Y gật gật đầu, rốt cuộc xác nhận, cái tên này cũng có thể có "EQ" đến mức này thôi.
Lục Tầm cho rằng cô đồng ý, biểu tình liền thả lỏng, không ngừng cố gắng nói: "Ta biết trên núi Đình Khê mới mở một nhà hàng, danh tiếng cũng không tồi, cô đợi một chút, để tôi xem xem nó còn chỗ không."
Vừa nói chuyện, hắn đã vừa móc di động ra chọn vào trình duyệt internet.
Hành động này rất nhanh chóng và gọn gàng, làm cho ai thấy cũng phải hồ nghi hắn đã chuẩn bị sẵn hay không.
Lâm Y Y ngồi trở lại , cầm lấy cái ly, nhấp miếng nước.
Đã xác định được, Lục Tầm đầy mặt đều là nhảy nhót vui mừng không thể che dấu: "Vị trí của cái nhà hàng kia xa như vậy nhưng thật sự rất khó đặt chỗ, hôm nay không biết có phải chúng ta may mắn hay không, số lượng chỗ cho bữa tối vẫn còn này."
"Tôi nói với cô, cái nhà hàng đó nổi tiếng nhất là hải sản luôn ấy, toàn dùng nguyên liệu trong ngày câu được mang tới. Nhà hàng khuôn viên mái đình tựa vào núi, còn có mối riêng bắt được hải sản liền trực tiếp đem tới cung cấp cho bọn họ, giống như cảm giác vừa bắt lên liền cho vào nồi vậy, cái hương vị......"
Vừa nói đến ăn, vị Lục tổng này lại bắt đầu thao thao bất tuyệt .
Lâm Y Y: "......"
Quả nhiên vẫn là vì ăn......
Làm sao trách cô một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chứ!
Chiều bốn giờ hơn, hai bọn họ xuất phát.
Lái xe lên núi, muốn tới chỗ nhà hàng đó cũng phải lái xe đến gần tiếng, tầm khoảng giờ là đến nơi .
giờ, vừa vặn thời gian ăn cơm chiều.
Lục Tầm muốn đi đến núi Đình Khê ăn cơm chủ yếu cũng là nghe nói nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, có không ít đôi tình nhân chọn nơi này để cắm trại, xem mặt trời mọc.
Đã là nơi được các đôi tình nhân lựa chọn, không khí khẳng định không tồi.
Cũng đúng thật, Lâm Y Y trên mạng tìm kiếm một chút, trong các khu vực ngoại ô nổi tiếng danh lam thắng cảnh của Nam Thành này, núi Đình Khê là xếp hạng đầu tiên.
Nhưng mà chủ động chạy xe đến nơi đây ăn bữa cơm rồi về tính ra cũng thật là xa xỉ, cả đi và về tốn ít nhất cũng ba bốn tiếng còn gì.
May mắn là người khác lái xe, bằng không cái eo cô phải chịu tội rồi......
Lại nói tiếp, đây hình như là lần đầu tiên hai người đơn độc đi ra ngoài ăn cơm.
Tưởng tượng như vậy, Lâm Y Y liền cảm thấy không khí tức khắc ái muội lên.
Vấn đề duy nhất ở đây là, thời tiết hôm nay thật sự chẳng ra gì.
Khi bắt đầu xuất phát từ nội thành, trời vẫn cứ trong, nhưng đến nửa đường thì trời đã biến thành nhiều mây.
"Thời tiết này...... đừng nói sẽ có trời mưa nha?"
Xuyên qua ngoài cửa sổ xe, Lâm Y Y nhìn sắc trời âm u, cùng không biết từ nào từng tảng lớn mây đen đang bay tới, trong lòng hơi lo lắng nói.
"Không có mưa đâu."
Hiếm khi hắn mời khách ăn một bữa thế này, sẽ không đến nỗi xui xẻo vậy chứ !
Ai ngờ, hắn vừa mới nói xong không lâu, chân trời vang lên một tiếng sấm lớn.
Thật giống như cố ý làm trái với lời hắn vừa mới nói vậy, muốn tình huống bẽ bàng bao nhiêu liền có bấy nhiêu bẽ bàng!
Lâm Y Y quay đầu nhìn về phía Lục Tầm, có chút dở khóc dở cười: " Không mưa đâu?"
Lục Tầm: "......"
Quả thật quá xấu hổ.
Lúc này, xe đã lên đến đoạn đèo quốc lộ, lúc này muốn quay đầu trở về cũng rất phiền toái.
Huống chi, thật vất vả mới đến gần chỗ nhà hàng thế này rồi, cả cơm cũng chưa ăn liền trở về thì thật đáng tiếc quá.
Hơn nữa, hắn thật vất vả lấy hết can đảm mời người ta ăn cơm, lần sau chưa chắc còn có cơ hội như vậy.
Mặt mày Lục Tầm xẹt qua một tia buồn bực.
Nhưng mà, ông trời giống như cố ý kiếm chuyện đối nghịch với hắn, quả nhiên sau khi tiếng sấm kia vang lên, mưa bắt đầu tí tách tí tách rơi xuống.
Lâm Y Y nhìn bộ dáng hắn thật sự đáng thương, cũng không nói cho hắn lúc nãy cô ngồi trên xe tìm kiếm thông tin về núi Đình Khê, thuận tiện cũng tìm luôn một ít thông tin thời tiết của hôm nay ......
Đêm nay cơn bão tuy rằng không đánh vào chính diện thành phố của họ, cao lắm cũng chỉ là thời tiết bị ảnh hưởng bão thôi, cho nên lúc này mới bắt đầu có mưa.
Hơn nữa, cái trận mưa này lại dai dẳng đến canh ba chưa chắc ngừng, còn có thể kéo dài luôn tới ngày mai.
Trời phong ba bão tố, dắt nhau lên núi ăn cơm......
Đây thật đúng là trải nghiệm chưa bao giờ có!
Khi hai người bọn họ tới nhà hàng, phát hiện nhà hàng đã trống rỗng.
Rất hiển nhiên, bọn là một bàn khách duy nhất trong nhà hàng ngay lúc này.
Người phục vụ thập phần nhiệt tình: "Ưu tiên hai vị là khách đặc biệt của hôm nay, tất cả các chỗ ngồi ở đây hai người muốn ngồi góc nào cũng được ạ."
Lâm Y Y: "......"
Có hơi không khống chế được muốn cười ra miệng, làm sao bây giờ?
Lục Tầm: "......"
Hắn hiện tại không muốn nói chuyện!
Nếu hắn biết hôm nay bão cuồng phong kéo qua, hắn có điên đâu mà dắt khách lên núi ăn cơm?
Lại nói, người phục vụ của cái nhà hàng này có thể còn vô lương tâm hơn được nữa không?
Biết hôm nay có bão mà cư nhiên không thèm nhắc nhở khách hàng một câu khi khách đặt chỗ!