“ Ai da! Đau muốn chết.” – Duyên dùng tay chạm vào nửa đầu bị đau rồi kêu lên thảm thiết. Cái quái gì không biết. Rõ ràng cô đang ngồi chuẩn bị ăn cháo thì đột nhiên bị cơn đau hành hạ khiến cho sống dở chết dở. Có lẽ con bạn thân tình người trỗi dậy nên đã đưa cô đến bệnh viện chăng?
Cô khẽ mở mắt ra nhìn xung quanh và một lần nữa tiếng hét thảm thiết lại vang lên xuyên thấu qua từng căn phòng rồi bay về phía mặt trời. Đám chim muông nghe tiếng thét đó vội vàng chen chúc nhau vỗ cánh bay đi khỏi khu vực bị ảnh hưởng của tần suất âm thành khủng bố. Một vài con chim đang bay trên bầu trời đột nhiên rụng xuống như ngả dạ khiến mọi người thi nhau ố á.
Trở lại với kẻ đầu sỏ gây ra sự vụ, Duyên lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng sau những gì mình được thấy. Mẹ ơi! Cái thần kinh khỉ gió gì thế này? Cô xuyên qua??? Cái chỗ trang hoàng đẹp đẽ như thế hẳn là cổ đại đi. Ôi chao, đẹp lộng lẫy luôn.
“ Ờ, xuyên rồi. Bỏ chạy hay ngồi chơi đây? … Khoan, sao có cái gì cứ sai sai nhỉ?” – vừa thắc mắc, Duyên dùng tay chạm nhẹ vào phần ngực trên của mình rồi khẽ lắc lắc đầu. Cô dùng tay nhẹ nhàng kéo cái chăn trên người xuống và nhảy dựng lên gào thét.
quác quác
“Trời ơi! Mẹ ơi, bố ơi! Con thành cái thể loại gì thế này? Chẳng lẽ chỉ vì ra đường bước chân trái mà đời tôi lại mờ đến mức này à? Cháo còn chưa ăn..tiền còn chưa trả..nợ tình duyên còn chưa có. Thế quái nào …THẾ QUÁI NÀO MÀ BIẾN THÂN THÀNH THẰNG CON TRAI MẤT RỒI??? TRỜI BẤT CÔNG QUÁ….HUHUHU”
“ Bẩm Thánh Thượng! Đã đến giờ thiết triều, nô tài đã cho cung nữ đến để chuẩn bị xiêm y cho ngài.” – tiếng run rẩy và choe chóe của người bên ngoài khiến Duyên giật nảy mình.
“ Má ơi! Con không những thành trai mà còn là trai có vợ luôn…. Khoan, thánh thượng..hẳn là vua đi?? Mà hình như đây là tiếng trung quốc.. chẳng lẽ mình có kỹ năng buff nên nghe được tiếng nước khác sao? Quá siêu rồi…” – trong lúc kẻ bất nam bất nữ nào đó vẫn đang y y tự sướng thì tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
“ Bẩm Thánh Thượng! Đã sắp trễ giờ lên triều, xin ngài hãy cho phép nô tài vào đi ạ.”
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên khiến tâm hồn của kẻ đứng ngoài run rẩy đầy sợ hãi. Dạo này tính tình hoàng thượng thất thường lúc mưa lúc nắng, điên máu lên là chém giết. Không qua trong lúc điên loạn, hoàng thượng đã cho chém đầu hai vị quan đứng ra xin tha chết cho Lưu thái y. Lúc đó, tất cả văn võ triều đình đều run sợ không dám ho he lấy một lời.
Hơi ngước mắt nhìn lén lên khuôn mặt của vị thánh nhan đối diện, Trương công công hô hấp khó khăn. Đã lâu lắm rồi, ông không còn thấy nụ cười của hoàn thượng nhưng mà bây giờ nhìn thấy nụ cười của ngài còn đáng sợ hơn là ăn mướp đắng. Nhìn mà xem, nụ cười đó có bao nhiêu dọa người, đúng là gần vua như gần cọp mà.
“Ôi Ôi! Hoàng Thượng giơ tay lên rồi. Ngài chắc là rất tức giận vì lão gọi quá nhiều huhu… lão mà chết thì phải làm sao đây? Hoàng Thượng sẽ không ai chăm sóc. Mỗi tối sẽ không có ai mang canh ngân nhĩ cho ngài tẩm bổ. Không có ai thổi tắt nến để ngài ngủ an ổn, cũng không có đốt lư hương để giấc ngủ ngài thêm sâu. Rồi còn một lũ nô tài đằng sau nữa, sau này không có lão thì chúng phải làm sao? Còn mấy vị quý nhân nơi hậu cung chưa kịp ra mắt hoàng thượng nữa. Lão chết không oán hận nhưng lão rất lo cho Ngài huhu ” – Suy nghĩ của vị Trương công công bay xa đến tận hàng trăm cây số khi nhìn thấy hành động của vị thánh nhan đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt căng thẳng đầy lo lắng.
“ Ní hảo ma! Người có hiểu ta nói gì không vậy?” Đứng ở đối diện, Duyên nở nụ cười tươi rói khẽ giơ tay lên vẫy vẫy hai cái. Vị Trương công công một phần vì tuổi già một phần vì lo nghĩ quá nhiều mà kinh hồn rồi oanh liệt ngất xỉu.
Chúng nô tì vội vàng đỡ lấy ông còn vị Hoàng Thượng của chúng ta thì rất nhanh chóng đòi miễn triều vì lý do lo lắng cho trọng thần. Thay vì nói vậy, thì có lẽ cái vị đó sợ phải đối mặt với quần thần và lo lắng bản thân sẽ hại chết một cây cổ thụ trong hoàng cung mới phải. Cho nên, làm hoàng đế nào có dễ!!