Buổi tối về đến nhà, Ngôn Nhi cùng Thần Dương nhìn thấy nhị nương vội vã chạy tới, ôm bắp đùi nhị nương, nọa nọa hô: "Nương, " để nhị nương mềm lòng rối tinh rối mù.
Sau đó đem đường lấy ra, Ngôn Nhi cao hứng kêu to "Cảm ơn nương, " thừa dịp nhị nương ngồi xổm xuống, nhanh chóng tại trên mặt nhị nương hôn một cái, để nhị nương cao hứng không ngớt.
Lý Thanh đã làm cơm xong rồi, nhị nương lại để cho Lý Thanh đem thịt dê nàng đã mua cắt ra, buổi tối thêm món ăn, nếu kiếm tiền cũng không thể thiệt thòi chính mình.
Lý Thanh còn đem nước tắm chuẩn bị kỹ càng, hiện tại so với trước đây nhị nương thoải mái hơn nhiều, cùng nàng đồng thời sinh hoạt, Lý Thanh tự nhiên biết nhị nương không giống trước đây liền đem nước tắm chuẩn bị kỹ càng, điều này cũng quả thật làm cho nhị nương cao hứng không ngớt.
Buổi tối cơm nước xong, nhị nương hướng Lý Thanh cùng Lưu Lam nói: "Ngày hôm nay đại khái kiếm được sáu trăm văn, mua đồ ngày mai dùng tới hai trăm văn, còn lại bốn trăm văn, " nhị nương theo trong túi lấy ra bốn trăm đồng tiền.
Mấy ngày trước vì Trương Tiểu Thúy, không chỉ có nhị nương dùng hết tiền mà ngay cả tiền Lưu Lam thật vất vả tích góp lại cũng đều lấy ra, ngoại trừ Tam nương, trong nhà cũng thật là không tiền.
Nhị nương đưa cho Lưu Lam một trăm đồng tiền, Lưu Lam lần này cũng không khách khí với nhị nương, dù sao Thần Dương còn nhỏ, vì Thần Dương sau này, Lưu Lam nhất định phải có ít tiền.
"Một trăm vănnày là cho Tam nương, thế nhưng hiện tại Tam nương còn chưa có trở lại, ta trước tiên cầm, chờ Tam nương trở về ta đưa cho nàng, "
Chia tiền xong, mấy người cũng trở về phòng ngủ.
Nhị nương vào phòng đem hai trăm đồng tiền đưa cho Lý Thanh, Lý Thanh cũng không do dự liền đem tiền cất đi chờ sau này dùng, tiền giao cho Lý Thanh nhị nương cũng yên tâm, dù sao lần trước nhị nương nói với Lý Thanh đem toàn bộ tiền trong nhà lấy ra cứu Trương Tiểu Thúy, Lý Thanh không chút do dự đem tiền lấy ra, cũng không có hướng về nhị nương oán giận cái gì.
Nhị nương biết Lý Thanh là người tốt, cũng tin tưởng hắn, thế nhưng nên dặn dò vẫn phải nói "Thanh nhi, tiền này là sau này chúng ta xây nhà sinh sống dùng, ngoại trừ ta hướng về ngươi đòi tiền, ngoài ra dù có phát sinh chuyện gì, tiền này cũng không thể tùy tiện cho người ta. "
Lý Thanh tự nhiên cũng biết lợi hại, trịnh trọng cùng nhị nương bảo đảm: "Nhất định sẽ không đem tiền tùy tiện lấy ra. "
Đột nhiên Lý Thanh lại xoắn xuýt nhìn nhị nương, dáng vẻ muốn hỏi lại không dám hỏi, nhị nương vội hỏi "Làm sao?"
Lý Thanh nhỏ giọng dò hỏi: "Nếu như cha theo ta đòi tiền thì sao đây?"
Nguyên lai Lý Thanh là lo lắng vấn đề này, nhị nương cũng biết cha càng đau lòng nhà đại tỷ, cũng không thích đứa con rễ Lý Thanh này.
Nhị nương cười nói: "Sau này mỗi tháng chúng ta cho cha hai trăm đồng tiền, nếu như vạn nhất cha bị bệnh gì, vậy chúng ta cũng ra tiền, còn ra bao nhiêu, đến thời điểm đó ta nói cho ngươi."
Nghe nhị nương nói như vậy, Lý Thanh yên tâm không ít, nhìn Lý Thanh dáng vẻ như trút được gánh nặng, nhị nương vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đau lòng, tạo thành Lý Thanh cẩn thận từng li từng tí một như vậy, là vì Lý Thanh trước đây trải qua tháng ngày quá mức gian khổ đi.
Ngôn Nhi để Lý Thanh tắm xong thì bò lên giường, chui vào trong lồng ngực nhị nương báo cáo: "Nương, ngươi cho ta đường, ta có chia cho biểu tỷ tỷ cùng biểu ca ca ăn nga, " nhìn tiểu tử một bộ ngươi đến biểu dương ta thật đáng yêu.
Nhị nương nhìn tiểu tử bởi vì cơm canh đầy đủ mà khuôn mặt nhỏ mập lên một chúc, cao hứng nói: "Uh, vẫn là Ngôn Nhi nhà ta hiểu chuyện"
Rốt cục nghe được nhị nương khích lệ, trên mặt tiểu tử vẫn mang theo nụ cười, sau đó quấn quít lấy nhị nương, để nhị nương kể cho hắn nghe chuyện xưa, nhị nương kể cho tiểu Ngôn Nhi nghe câu chuyện về tiểu Na Tra.
Sự tích Tiểu Na Tra quá dài, có thể là nhị nương kể quá tốt, tiểu tử nghe vẫn mê li, nói chung, tinh thần tiểu tử rất tỉnh táo, nhị nương giảng chuyện xưa thú vị làm Lý Thanh cũng mê theo, thế nhưng sắc trời đã tối, cuối cùng vẫn là Lý Thanh nói với tiểu tử: "Ngày mai nương còn phải làm việc, nương mệt mỏi, nương muốn nghỉ ngơi thật tốt."
Tiểu tử hiểu chuyện, tuy rằng có chút không muốn nhưng vẫn để cho nhị nương ngủ, nhị nương xem dáng vẻ tiểu tử có hơi thất vọng liền hứa hẹn buổi tối ngày mai sẽ kể tiếp, nghe nhị nương nói như vậy, tiểu tử mới thật cao hứng ngủ.
Nhìn nhị nương uể oải, Lý Thanh trong lòng có chút đau lòng, trước đây thê chủ cũng không có để hắn có cái cảm giác này, mình đây là làm sao?
Ngày thứ hai sáng sớm, Lý Thanh vốn muốn gọi nhị nương dậy, nhưng nhìn nhị nương ngủ say đến như vậy hương cho nên không đành lòng, Lý Thanh cũng biết gần đây thê chủ rất mệt.
Lý Thanh rón rén rời giường, sau đó rửa mặt rồi chuẩn bị nước cho nhị nương rửa mặt, sau đó mới gọi nhị nương rời giường.
Nhị nương theo thói quen nghe được âm thanh của Lý Thanh sau đó rời giường, tuy rằng còn có chút buồn ngủ nhưng nhị nương biết mình nhất định phải đứng dậy nếu không sẽ trễ.
Nhị nương sau khi rời giường thấy Lý Thanh đã đem đồ vật mình muốn dùng đến đều chuẩn bị kỹ càng, không khỏi nghĩ thầm "Vẫn là cái thời đại này nữ nhân hạnh phúc a!"
Cơm nước xong, chuẩn bị kỹ càng này nọ, nhị nương cùng Lưu Lam xuất phát.
Thời gian bất tri bất giác qua nửa tháng, chuyện làm ăn của nhị nương càng ngày càng tốt, mỗi ngày lượng nhập hàng cũng có gia tăng, bởi nhị nương làm đồ vật ăn ngon, trên trấn người có danh vọng cũng bắt đầu mời nhị nương đi đến nhà các nàng làm cơm.
Nhị nương làm cũng không chỉ những món ăn vặt này, những những món ăn chính nhị nương cũng làm, mỗi lần làm cơm cho những gia đình giàu có kia đều có thể được mấy lượng bạc khen thưởng.
Thậm chí có người muốn cho nhị nương làm đầu bếp nữ chuyên môn, thế nhưng nhị nương biết ở cổ đại những gia đình giàu có này không có tốt như bề ngoài, nhị nương chỉ muốn thật yên lặng sinh hoạt nên từ chối.
Bất quá thời gian nửa tháng, nhị nương kiếm lời gần ba mươi lượng bạc, điều này làm cho nhị nương rất cao hứng, cứ theo đà này như vậy trời thu cũng gần như có thể xây lại nhà.
Ngày hôm nay bán hết đồ sớm nên nhị nương cũng sớm về nhà, về đến nhà vừa nhìn thấy Tam nương trở về, Tam nương đi bái phỏng các danh sĩ, vừa đi là hơn một tháng, nhị nương vẫn rất lo lắng, hiện tại thấy Tam nương trở về, nhị nương cảm thấy vui mừng.
Tam nương vừa thấy nhị nương trở về vội vã tiến lên nghênh tiếp, đem đồ nặng trên người nhị nương tháo xuống,
"Tam nương ngươi trở về rồi, ngươi vừa đi hơn một tháng, để chúng ta rất lo lắng. "
Nhìn thấy trên mặt nhị nương chen lẫn vui mừng cùng lo lắng, Tam nương càng ngày càng hổ thẹn, nhìn Tam nương có điểm không đúng, nhị nương lo lắng hỏi: "Tam nương ngươi làm sao vậy?"
Tam nương có chút hổ thẹn mở miệng nói: "Nhị tỷ, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ để một mình ngươi gánh chịu, ta lại không biết ì hết, làm muội muội hổ thẹn.