Vụ án không khép lại ở đó số người chết vẫn cứ tăng lên, khác hoàn toàn với kết quả ở trong sách, đội Nhuệ Băng bắt đầu hoảng loạn, nó híp mắt nhìn Nguyên Kì bình tĩnh giả bộ hoảng loạn trong đám người miệng cong lên một nụ cười. Hệ thống khó hiểu:
[Hệ Thống: kí chủ đang cười chuyện gì?]
- đoán xem?-nó lại giở cái giọng đáng đánh ra
- đọc gì thì đọc nhưng đừng lộ liễu vậy chứ?- cô đứng cạnh lạnh nhạt nói
[Hệ Thống: không hiểu]
- hì hì- nó cười
Một bức thư được gửi tới ngay sau đó:
“ ngày sau,
Sự kết thúc khi viên ruby toả sáng giữa bầu trời đen, loài vật đáng sợ nhất sẽ bắt đầu lộ diện bản chất thực. Đừng cầu nguyện làm gì, vô ích thôi, chúa sẽ ko thể bảo vệ đc các ngươi đâu. Vật hiến tế mà các ngươi chọn đã thực sự đúng? Sự vội vàng sẽ giết chết các ngươi"
Không khác gì bản đầu tiên nhưng số ngày đã giảm đi, có nghĩa mọi việc vẫn không thay đổi, vẫn cứ tiếp diễn. Đọc xong Nhuệ Băng liền tức giận vo tấm giấy, vứt xuống đất, hậm hực:
- Chết tiệt!
- Đội trưởng giờ chúng ta phải làm sao?- Huyên Ân nói
- Cô đang cười cái gì?- Âm Huyết lạnh lùng nhìn nó ở đằng xa đang đứng cạnh cô
Nó tiến tới gần và nói:
- Tôi chỉ nghĩ một điều là... Nguyên Kì và bức thư cùng lặp lại đoạn thư đầu, giống như Nguyên Kì đã biết đáp án hoặc đã biết một sự thật nào đó mà các người không biết?
Nguyên Kì bình tĩnh nghe và khó hiểu:
- Nguyên Kì đã biết đáp án? Sao cô ấy không nói? Sự thật là gì?
- Điều này, chỉ có một người trong nhóm biết, rất rõ là đằng khác- nó nhìn Nguyên Kì
Nguyên Kì nhìn vào đôi mắt đó của nó, đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm nhưng sao càng nhìn càng rợn người? Nguyên Kì liếc mắt sang chỗ khác đưa tay lên vuốt cằm, làm bộ suy tư.
- Hạ Liên! Hôm nay thấy cô hơi khác- Huyên Ân nghĩ nghĩ rồi nói, mọi người đều nhìn Nguyên Kì
Hình dáng đó vẫn là Hạ Liên nhưng có vẻ thấp hơn, Hạ Liên cao hơn Nguyên kì cm, Nguyên Kì chỉ thay đổi khuôn mặt chứ không thay đổi cơ thể.
- Đâu có, vẫn là tôi mà-Nguyên Kì cười có chút bất đắc dĩ
Mọi người trong đội trở về suy luận và không truy cứu Nguyên Kì nữa.
Ngày hôm sau, có vẻ như Nguyên Kì đắc tội với nam nữ nên trong trường hay ở đâu cũng đều xa lánh, hắt hủi, bố mẹ Hạ Liên mặc dù rất thương con nhưng ngay lúc này liền lạnh lùng, đuổi ra khỏi nhà. Nó lướt wed liền thấy sự thật về sự hoán đổi của Nguyên Kì và Hạ Liên trong lần thực hiện nghi thức, nó cũng không ngạc nhiên gì vì nữ đã có bàn tay vàng của tác giả nên chuyện phát hiện sự thật là điều đương nhiên. Nguyên Kì bị đem làm vật hiến tế một lần nữa, lần này, không phải là đốt mà là lấy dao đâm xuyên tim.
Nguyên Kì bị trói trên tế đàn, mặt mang nụ cười đầy ác nghiệt:
- Ha ha, đừng cầu nguyện làm gì, vô ích thôi, chúa sẽ không thể bảo vệ đc các ngươi đâu. Kẻ lạc loài trong đây, ngươi sẽ không thoát khỏi số phận như ta đâu, cái chết vẫn sẽ tiếp diễn mà thôi!
phập tiếng ngọt sớt vang lên, hoàn thành nghi lễ.