Xe ngựa đi một hồi liền đến nơi, cảnh đầu tiên mà Tử Tình nhìn thấy chính là có thật nhiều binh lính đứng canh gác, hầu như là bao vây toàn bộ thôn trang của nàng. Nhìn cách dàn trận này, đừng nói con người, ngay cả con ruồi muốn bay vào cũng khó.
Hộ Mặc đánh xe ngựa chạy đến cửa thôn, những người lính canh gác thấy có người đến gần liền rút kiếm đứng ra ngăn cản. Đợi thấy người đến là Cố Tam thì liền thay đổi thái độ từ hùng hổ trở thành cung kính, trong đó có không ít ánh mắt binh sĩ nhìn Cố Tam kèm theo tia cảm kích và ngưỡng mộ. Mà Cố Tam đối với những ánh mắt đó vốn không để tâm, mắt của ông lúc này đang đảo vào màn xe ngựa.
Binh sĩ thấy Cố Tam như vậy liền tò mì nhìn theo ánh mắt Cố Tam, đợi khi thấy vị quan nghiêm cẩn của bọn họ đưa tay bế xuống một tiểu cô nương thì đồng loạt hít một hơi dài.
Chỉ cần là người kinh thành điều không ai không biết Cố trạng nguyên đại nhân rất sủng ái nhi tử và nữ nhi của mình. Nhưng người mà ông cực kỳ sủng ái chính là tam tiểu thư. Mà quan trọng nhất là tam tiểu thư đó lại chính là người trong lòng nhị hoàng tử.
Nhìn thấy một tiểu cô nương phấn nộn đáng yêu trong lòng Cố Tam, một đám binh lính liền tò mò len lén liếc nhìn.
Mà Tử Tình và Cố Tam không vì những ánh mắt quá phận kia mà tức giận, thái độ của hai người vẫn là thản nhiên bình tĩnh.
Vì ở bên ngoài nên Cố Tam không có ôm Tử Tình đi giống như khi ở phủ nhà, vì vậy sau khi bế Tử Tình ra khỏi xe ngựa ông liền cẩn thận để nàng xuống cho nàng tự đi.
Cố Tam đi trước, một thái độ nghiêm cẩn, chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ thấy phía sau ông có một cái đuôi nhỏ đang nắm vạt áo ông lạch bạch đi theo.
Tử Tình bây giờ cũng gần tuổi, nhưng thân hình bé nhỏ của nàng nhìn thế nào cũng chỉ giống một đứa bé chín mười tuổi thôi. Lại thêm Tử Tình bình thường ăn nhiều, nên thân hình nàng tròn nộn nộn, đôi mắt to đen mở to nhìn ngắm xung quanh nhìn cực kỳ linh động đáng yêu. Nhất là làn da của nàng. Bởi vì thường ngâm trong suối ôn tuyền trong không gian nên da của Tử Tình đặc biệt phấn nộn, đi dưới ánh nắng mặt trời giống như toả ra một tầng hào quang. Mà những người nhìn thấy cảnh này toàn bộ điều giống như nhập mộng rồi, một đám cứ trợn to mắt mà nhìn thân hình bé nhỏ của Tử Tình. Cho đến khi có một dòng lãnh khí lạnh buốt đánh ập vào mình bọn họ mới ngỡ ngàng bừng tỉnh. Mà lúc này trước mặt họ đã xuất hiện thêm một người, đó là nhị hoàng tử.
Hạo Uy vốn đang cùng hoàng đế đi xem những binh lính chế tạo chong chóng nước, nhưng nghe ám vệ truyền tin nói nàng đã đến hắn liền mặc kệ phụ hoàng và các đại thần mà dùng khinh công chạy ra đây. Không nghĩ thế nhưng lại nhìn thấy một màn như vậy. Hạo Uy tức giận, mấy cái tên đáng chết này, thật là cả gan. Tiểu nhân nhi của hắn mà cũng dám dùng ánh mắt như vậy để nhìn. Thế là hắn dùng nội lực bắn ra một tầng lãnh khí đánh ập vào những ai đó còn đang ngơ ngẩn.
Cố Tam thấy Hạo Uy đến liền quy củ mà vén áo hành lễ với Hạo Uy.
Hạo Uy thấy vậy liền vội vàng dùng tay cản lại hành động muốn quỳ của Cố Tam, đồng thời đôi mắt lại hướng về phía Tử Tình, trong mắt vẫn ôn nhu như vậy.
Tử Tình vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy nên giận dỗi không thèm nhìn Hạo Uy. Nàng ngoảnh mặt qua một bên không thèm nhìn hắn. Chỉ là thái độ giận dỗi này của Tử Tình lại càng làm nàng đáng yêu hơn, Hạo Uy đã xém một chút không kìm được mà đưa tay kéo nàng vào lòng mình.
Tử Tình thấy Hạo Uy không kiêng nể gì mà dùng ánh mắt nóng rực nhìn về mình thì càng tức giận. Nàng ngoảnh đầu lại giơ tay nhỏ níu lấy Cố Tam lôi đi, nàng hứa, nhất định phải dần cái tên đáng ghét này một trận mới được. (Ni: mắt ngó lơ)
Cố Tam vẫn bình thản đứng một bên, giống như ông không hề nhìn thấy sự khác lạ của nhị hoàng tử và con gái của mình. Thấy Tử Tình níu tay ông, Cố Tam liền hiểu được nàng muốn đi. Ông gật đầu hướng về phía Hạo Uy làm một tư thế. Hạo Uy cũng gật nhẹ đầu rồi xoay người đi phía trước.
Một đường thẳng tiến về khu phía tây, từ xa đã nhìn thấy một đám người đang ùn ùn đi tới. Hạo Uy bước chân khẽ dừng lại, sau đó đảo mắt nhìn Tử Tình một cái rồi mới đi nhanh về phía trước.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nhìn thấy đám người đi phía trước Cố Tam liền gấp gáp kéo Tử Tình quỳ xuống hành lễ. Tất nhiên Tử Tình nhà ta rất ngoan ngoãn mà quỳ rồi.
Hoàng đế thấy Cố Tam hành lễ cũng không nhìn ông mà đảo mắt nhìn về phía Tử Tình. Thấy nàng vẫn chỉ là một bé con nha đầu thì nhướng mày cười khẽ. Ông nhưng thật thích bộ dạng này của Tử Tình, nhìn vào làm cho người ta cảm thấy thư thái và an tâm, cảm giác giống như không còn phiền não gì nữa. Hoàng đế thầm nghĩ, đứa con mặt lạnh kia của ông chắc cũng vì thích cái bộ dạng này và cái khí chất này của bé con kia.
Ánh mắt ôn tồn, hoàng đế nâng tay hướng về phía Cố Tam nói:
“Cố ái khanh hãy bình thân!” Sau đó chuyển ánh mắt về lại Tử Tình cười nói: “Tiểu nha đầu kia chắc là Tử Tình nha đầu đi, mau, đến đây cho trẫm nhìn một chút!”
Lời hoàng đế vừa ra ngoại trừ Hạo Uy, còn những người khác đều tỏ ra một bộ dạng kinh sợ. Phải biết hoàng thượng bình thường sẽ không dễ dàng cho người khác lại gần ông, lần này lại phá lệ để cho một tiểu cô nương đến gần. Ánh mắt dời đến Hạo Uy đứng một bên, cả đám quan viên liền gật đầu hiểu rõ. Xem ra hoàng thượng đã tán thành chuyện này rồi, coi bộ vị Cố đại nhân này sắp một bước lên mây.
Nội tâm của mọi người đều ào ào rợn sóng, Tử Tình lúc đầu cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng đã trấn tĩnh lại. Không mừng không vội, Tử Tình bình tĩnh nói tạ ơn liền cùng Cố Tam đứng lên sau đó mới chậm rãi đi đến trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế nhìn Tử Tình thật sâu, sau đó ông đã làm một hành động mà mọi người không tưởng tượng được. Chính là ông chậm rãi khom người rồi một phát ôm lấy thân thể nộn nộn của Tử Tình bế nàng lên. Bàn tay ông cũng vô thức vỗ vỗ cái lưng nhỏ của Tử Tình, hành động không khác Cố Tam là mấy.
Mấy quan viên đại thần đi phía sau hoàng đế nhìn thấy ông làm như vậy thì kinh ngạc há hốc mồm, một đám người giống như tượng gỗ ngơ ngác nhìn hoàng đế. Khoa trương hơn, ở trên vài cái cây gần đó có một bóng xanh đang đung đưa giống như sấp té tới nơi. (là ám vệ của Hạo Uy bị giật mình nên rơi ra khỏi cây). Đến khi thấy ánh mắt lạnh băng của ai đó đảo tới liền hết hồn phiêu, một cái vèo biến mất.
Mà người kinh ngạc nhất lúc này dĩ nhiên là Cố Tam, ông thật sự không ngờ được hoàng thượng lại có hành động như vậy, Cố Tam thẫn người, đến khi nghe được một giọng nói trầm trầm uy nghiêm truyền tới mới làm ông trấn tĩnh lại.
Hoàng đế nhíu mày nhìn mọi người, sau đó giống như cũng cảm giác được hành động của mình thật sự hơi khác lạ. Ông thật sự cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có ý muốn ôm đứa nhỏ này. Chỉ là khi nhìn thấy thân thể tròn nộn nhỏ nhắn đang lạch bạch từng bước đến trước mặt mình thì ông lại muốn ôm. Chỉ là hành động này đúng là đã hù người khác. Nhưng ông là hoàng đế, ở trước mặt hạ thần của mình ông không thể tự làm mình mất mặt. Vì Thế ông hắng giọng một cái thản nhiên nói:
“Các khanh còn đứng đó là gì, đi thôi! Cố ái khanh, nơi đây là chỗ của khanh, vậy khanh mau dẫn đường cho trẫm tham quan một chút xem nào.” Hoàng đế nói xong lại giống như lơ đãng nhìn qua Tử Tình trong lòng mình rồi nói tiếp:
“Nha đầu, mới mấy tháng không gặp đã làm bộ không nhớ ta rồi? Sao hả? Không muốn cùng ta câu cá nữa sau?”
Những người xung quanh vốn còn đang kinh ngạc vì hành động của hoàng đế, hiện tại lại nghe được câu nói thản nhiên này của ông thì toàn bộ mọi người bắt đầu kinh nghi. Một đám quan đại thần trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó thì ánh mắt mọi người liền xoát xoát nhìn về Tử Tình.
Hoàng thượng thường cải trang di hành đi câu cá bọn họ có nghe nói, chỉ là vị trí và địa điểm ở đâu thì không ai biết được. Giờ nghe hoàng thượng nói như vậy, lẽ nào bình thường ngày ấy đi câu cá đều sẽ dẫn theo vị tiểu cô nương này?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó tự mình phán đoán rồi tự cho là đúng. Một đám người không hẹn mà cùng nghĩ rằng, Hèn chi hoàng thượng lại dễ dàng thân cận với tiểu cô nương này như vậy, thì ra hai người họ đã biết nhau từ trước. Nghĩ như vậy, các đại thần lại một lần nữa chấn động. Nếu… Nếu là như vậy, vậy chẳng phải Cố đại nhân vẫn luôn là tâm phúc của hoàng thượng sao?
Vì thế một đám đại thần ánh mắt lại chuyển về phía Cố Tam, trong mắt càng thêm cẩn trọng dè dặt. Lỏỗ thượng thư và Lỗ thừa tướng dù không lộ ra vẻ mặt nhưng giống như đối với Cố Tam rất là hài lòng.
Hoàng đế thấy đã giải quyết được tình trạng rối rắm của mình, ông liền thở phào một cái rồi thả Tử Tình xuống đất, còn không quên kèm theo một câu.
“Tiểu nha đầu, trông ngươi như vậy mà cũng nặng nhỉ, thật là làm cánh tay già của trẫm mỏi rần”
Tử Tình được thả xuống đất thì thở phào, thật ra lúc nãy nàng cũng rất kinh ngạc. Chỉ là… lão hoàng đế này có phải hay không cố tình? Nàng… có nặng lắm đâu a.
Bực mình, bản tính trẻ con do được cưng chiều lại trỗi dậy, Nàng bỉu môi liếc hoàng đế một cái đầy xem thường rồi ngoảnh mặt quay đầu đi. Mà hành động này của nàng làm cho một đám đại thần kinh sợ, còn làm cho Cố Tam hoảng hồn đổ đầy mồ hôi lạnh. Duy nhất một người lúc này không có biểu cảm kỳ lạ nào. Người đó chính là Hạo Uy, hắn lúc này chỉ khẽ mỉm cười. Hắn biết, phụ hoàng sẽ không trách tội nàng, huống hồ lúc này lại càng không trách tội. Mọi người không biết nhưng hắn biết phụ hoàng lúc nãy là luống cuống, người nói nhiều như vậy chẳng qua muốn lờ đi cái luống cuống của mình. Mà tiểu nhân nhi của hắn lại rất thông minh, có thể hiểu được ẩn ý của phụ hoàng, giúp cho người che đi phần luống cuống.
Nếu Tử Tình biết Hạo Uy nghĩ nàng như vậy thì nhất định cũng cho hắn một cái nhìn xem thường. Gì chứ? Nàng không phải cố tình giúp hoàng đế che dấu đâu, nàng là khinh thường ông ta thật đấy. Hừ… dám nói nàng nặng. (bỉu môi)