Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

chương 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trở lại Xích Nguyệt Điện, Hà Duyệt từ miệng Tử Ngọc biết được Hoàng Thượng muốn đến, nhưng đã qua một canh giờ rồi mà người vẫn chưa thấy đâu làm Hà Duyệt có chút kinh ngạc, lúc sau nghĩ đến chắc trên triều xảy ra chuyện gì nên không để ý tới nữa.

Cơm trưa qua đi, Hà Duyệt vẫn luôn ngốc ở thư phòng luyện chữ, vốn dĩ đã từng phản cảm việc này nhất, hôm nay lại đặc biệt thuận, tâm bình khí hòa luyện tâm tỉ mỉ.

Tử Ngọc tò mò hỏi Thải Hà: "Chủ tử đây là bị làm sao vậy?"

Thải Hà thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói bên tai Tử Ngọc vài câu, Tử Ngọc kinh ngạc, lúc sau ánh mắt ám trầm, nhỏ giọng nói: "Chuyện này chúng ta vẫn không cần lắm chuyện."

Thải Hà gật gật đầu, bưng trong tay trà bánh tiến vào thư phòng hầu hạ Hà Duyệt, mà Hà Duyệt vẫn còn đang chuyên tâm luyện chữ, từ sau giờ cơm trưa tới lúc dùng bữa tối mới dừng lại, dùng bữa càng sớm rồi tắm gội nghỉ ngơi càng làm Thải Hà thêm sợ hãi.

"Làm sao bây giờ, chủ tử quá kỳ quái, muốn hay không nói cho Hoàng Thượng."

Tử Ngọc lắc đầu, "Việc này không thể nói cho Hoàng Thượng, mặc khác nếu làm vậy các phi thị kia nghe được sẽ càng thêm ghen ghét chủ tử." Tử Ngọc vỗ vỗ bả vai Thải Hà, "Ngươi yên tâm, chủ tử đều có tính toán."

Nhưng mà lần này Tử Ngọc đã đoán sai, Hà Duyệt là không có tính toán gì, vẫn luôn nằm trên giường trằn trọc khó yên, nếu là buổi chiều vẫn luôn chuyên tâm luyện chữ thì không có gì nhưng tới buổi tối liền bất đồng, trong óc vẫn luôn quay cuống những lời Triệu Du nói với hắn, thích, yêu, lần đầu đã yêu Lãnh Diệc Hiên rồi, mẹ nó, nhất kiến chung tình cái quái gì?!?!

Hà Duyệt gãi gãi tóc, ngồi dậy phiền lòng đẩy cửa sổ ra, chú mục vào vầng trăng khuyết trên không trung, vì cái gì hắn phải đối với loại sự tình này phiền lòng, Triệu Du yêu Lãnh Diệc Hiên liên quan gì hắn, chỉ cần Lãnh Diệc Hiên không thích Triệu Du là được.

"Chuyện Triệu Du..."

Lời này của Lãnh Diệc Hiên khi đó không nói hết rốt cuộc là..... Kháo, vì cái gì lúc này sẽ nhớ tới việc này! Hà Duyệt không kiên nhẫn gãi gãi tóc, phiền lòng hướng đến bên giường, "Mẹ nó, yêu như thế nào liền như thế đấy đi, ta mặc kệ!"

---Hôm sau---

Khi Thải Hà hầu hạ Hà Duyệt rửa mặt nhìn thấy sắc mặt Hà Duyệt tiều tụy, lo lắng hỏi: "Chủ tử chính là thân thể không khỏe?"

Hà Duyệt lắc đầu, "Chỉ là mất ngủ, không sao."

Thải Hà còn muốn mở miệng nói chuyện, Tử Ngọc liền lôi kéo tay áo, Thải Hà chỉ có thể câm miệng hầu hạ Hà Duyệt.

Hà Duyệt tuy nói không sao kỳ thật đầu có điểm đau, phỏng chừng là tối hôm qua để cửa sổ mở cho khí lạnh vào cả đêm, lại một lần nữa Hà Duyệt cảm thấy thân thể này thật suy yếu.

---Lan Tích Điện---

Tiến vào chính điện Hà Duyệt liền thu được một đống tầm mắt phóng về mình, cái này làm cho hắn rất ngạc nhiên.

"Duyệt Khanh đã tới thỉnh an rồi, tất cả đều về đi."

"Thượng Quan ca ca, Du Quý Khanh còn chưa tới."

"Vương Ngọc, đây là ngươi không đúng rồi, ngươi biết rõ Hoàng Thượng tối hôm qua tuyên Du Quý Khanh thị tẩm." Diệp Cốc Dịch đầy mặt tươi cười nói.

"A! Ta quên mất, hôm qua Hoàng Thượng tuyên Du Quý Khanh vào Ngự Thư Phòng, hơn nữa còn giữ rất lâu, như thế nào ngủ một đêm liền quên mất." Vương Ngọc vẻ mặt kinh ngạc nói, châm chọc liếc nhìn Hà Duyệt một cái.

Hà Duyệt đương nhiên không có chú ý tới ánh mắt châm chọc của Vương Ngọc, cũng không có quan tâm sắc mặt người khác, trong đầu hắn bây giờ chỉ có một câu Lãnh Diệc Hiên tuyên Triệu Du thị tẩm.

Thượng Quan Tuyết chú ý thấy sắc mặt Hà Duyệt tái nhợt, trong lòng cười lạnh một tiếng, ngay sau đó phất tay cho mọi người lui xuống, Hà Duyệt được Thải Hà nâng dậy rời đi.

Đi ra Lan Tích Điện, Chu Tử Hoa đã đứng ở bên ngoài chờ, thấy Hà Duyệt ra tới nơi, còn chưa kịp tới quan tâm đã bị Vương Ngọc trước một bước châm chọc, mà Diệp Cốc Dịch cũng phối hợp châm chọc theo: "Hà Duyệt, đừng tưởng rằng ngươi được sủng ái mấy ngày là có thể diễu võ dương oai, ngày lành của ngươi đã hết!"

Hà Duyệt nhìn chằm chằm vẻ mặt châm chọc, tâm cao khí ngạo của Diệp Cốc Dịch, Diệp Cốc Dịch khó chịu hừ hừ rời đi, mà Vương Ngọc nhìn bóng dáng của Hà Duyệt thêm một lần rồi cũng bỏ đi.

Chu Tử Hoa thấy Vương Ngọc cùng Diệp Cốc Dịch đều đi rồi mới hướng tới bên cạnh Hà Duyệt cùng đi về Xích Nguyệt Điện.

Hà Duyệt nhìn thấy bóng người đến là Chu Tử Hoa, mặt mang nụ cười kêu: "Tử Hoa."

"Duyệt Quân không cần để ý Tuệ Thần bọn họ...."

"Tử Hoa, ta không có việc gì, Hoàng Thượng tuyên ai thị tẩm là việc của người, cùng ta thì có cái quan hệ gì?"

Chỉ bằng lời nói này, Chu Tử Hoa liền không chio rằng Hà Duyệt không có việc gì, thở dài lôi kéo tay Hà Duyệt, "Chúng ta đi tiền viện dạo một chút."

Hà Duyệt vốn định không đi, rốt cuộc hắn xác định vì chuyện này sinh khí nhưng lại không muốn cự tuyệt Chu Tử Hoa, chỉ có thể gật đầu cùng Chu Tử Hoa đi ra tiền viện.

Nói tiền viện, cũng chỉ là cái sân trước của Xích Nguyệt Điện, hai người trầm mặc một hồi, cthg mới mở miệng nói: "Duyệt Quân, ngươi cũng biết quá khứ cửa Du Quý Khanh cùng Hoàng Thượng."

Hà Duyệt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chu Tử Hoa, Chu Tử Hoa cười nhạt nói: "Du Quý Khanh là sau khi Hoàng Thượng đăng cơ một năm thì tiến cung, cùng hắn tiến cung còn có Đức Phi và Hoa Thần, còn ta chỉ tiến cung được ba năm trước, biết không nhiều lắm nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt vẫn rõ ràng."

Hà Duyệt dừng lại bước chân, Chu Tử Hoa sắc mặt nghiêm túc nói: "Trong bốn năm này, Hoàng Thượng vẫn không ít lần hỏi thăm tình hình Du Quý Khanh, thẳng đến trước đó không lâu ngươi tiến cung mới...." Hà Duyệt mặt vô biểu tình, Chu Tử Hoa tiếp tục nói: "Kỳ thật, Hoàng Thượng đối với Du Quý Khanh vẫn luôn băn khoăn."

"Băn khoăn?"

Chu Tử Hoa gật gật đầu, chậm rãi nói ra quá khứ của Triệu Du cùng Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt thực nghiêm túc nghe, đương nhiên sắc mặt cũng trở nên không được tốt, ngay cả khi Chu Tử Hoa rời đi rồi Hà Duyệt cũng chẳng chuyển biến gì.

Hai năm trước tại Thiên Vũ Chương, ngay lúc đó Triệu Du còn là một Trung Thị múa đẹp mà được Lãnh Diệc Hiên yêu thích, mà cũng ngay lúc đó Trần Vĩ- Trần Khanh vì Triệu Du được yêu thích mà ghi hận, tại Hòa Hương Viên tụ hội lần ba hạ độc Triệu Du.

Vốn dĩ ly rượu kia hẳn là mang đến cho Triệu Du lại không ngờ trên đường mang tới lại xảy ra sai sót, ly rượu này lại mang lên bản Lãnh Diệc Hiên. Mà cũng không biết tại sao Triệu Du biết được Trần Khanh muốn ám hại mình liền tự ý đoạt lại ly rượu uống cạn, trúng độc hộc máu làm Lãnh Diệc Hiên phẫn nộ, không lâu sau tra ra là Trần Vĩ làm liền mang đi xử chết, mà Lãnh Diệc Hiên vẫn còn đối với chuyện này bắn khoăn.

Hà Duyệt cười khổ không biết nói như thế nào về chuyện này, chỉ có thể đem buồn khổ để trong lòng, sau đó ở ngốc trong Xích Nguyệt Điện không đi nơi nào cả. Thẳng cho đến buổi chiều ngày hôm sau Hà Duyệt mới cho Thải Hà đi dò la thử Hoàng Thượng ngay hôm nay đi đâu, Thải Hà rối rắm nửa ngày cuối cùng nói toạt ra ba chứ Tử Di Điện, quyển sách trên tay Hà Duyệt rơi xuống...

"Chủ tử."

Hà Duyệt phất tay, "Không sao, Thải Hà, bản quân mệt mỏi, ngươi đi xuống đi."

Sau khi Thải Hà rời đi tâm tình buồn bực không ngủ được mà Hà Duyệt lại một đêm không lời ngủ thẳng đến sáng, hôm sau đi thỉnh an lại nghe Vương Ngọc trào phúng, liên tiếp ba ngày, ba ngày đều là Triệu Du thị tẩm Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt không biết nên nói cài gì, đối với Chu Tử Hoa chỉ cười nhạt cho qua, hồi cung lại gặp Tôn Đạo Toàn.

Tôn Đạo Toàn tung ta tung tăng cấp Hà Duyệt thỉnh an, "Nô tài cấp Duyệt Khanh chủ tử thỉnh an."

"Miễn lễ." (thấy nhạt thế này là biết đang điên tiết cỡ nào đấy =)))

Tôn Đạo Toàn ngẩng đầu hướng Hà Duyệt nói: "Duyệt Khanh chủ tử, Hoàng Thượng có chỉ, tuyên chủ tử nhập Long Thần Điện."

Thải Hà nghe thấy vậy liền cao hứng, Hoàng Thượng vẫn là không quên chủ tử các nàng, bất quá Hà Duyệt lại bất mãn, mẹ nó, kêu lão tử đi lão tử liền phải đi cho nhà ngươi? Lão tử không đi đấy!

Vì thế Hà Duyệt lạnh mặt nói: "Tôn công công, ngươi về nói với Hoàng Thượng bản quân thân thể không khỏe, vô pháp hầu hạ người."

Tôn Đạo Toàn cùng Thải Hà khiếp sợ nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt vẻ mặt lạnh băng rời đi làm Tôn Đạo Toàn há hốc mồm, đây là thánh chỉ a! Có thể cự tuyệt? Tôn Đạo Toàn kinh hồn tán đản chạy nhanh trở về Long Thần Điện nói lại cho Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên lần đầu nghe xong cũng cả kinh, theo sao ý vị thâm trường cười cười, Tôn Đạo Toàn sợ tới mức cho rằng xong đời, cả người đầy mồ hôi lạnh.

"Tôn Đạo Toàn, bãi giá đi Tử Di Điện."

Tôn Đạo Toàn hoàn toàn không hiểu Lãnh Diệc Hiên là đang chơi đùa cái gì, như thế nào lại đi Tử Di Điện chẳng lẽ Hoàng Thượng không thích Duyệt Khanh? Tôn Đạo Toàn rùng mình một cái, chạy nhanh cùng Lãnh Diệc Hiên rời khỏi Long Thần Điện đi Tử Di Điện.

Mà lúc này trong Tử Di Điện, Triệu Du ý cười nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt hoàn toàn không hiểu dụng ý Triệu Du, có chút không cao hứng hỏi: "Không biết Du Quý Khanh gọi Hà Duyệt đến là có chuyện gì?"

Triệu Du cười khẽ, "Duyệt Quân chính là buồn bực ta?"

"Hà Duyệt không dám."

Từ khẩu khí này còn nói là không buồn bực, Triệu Du cười lắc lắc đầu, ngay sau đó nhìn Hà Duyệt nói: "Hôm nay muốn gặp ngươi là có chuyện muốn nói."

Hà Duyệt chớp chớp mắt, không quá minh bạch nhìn Triệu Du, Triệu Du cười nhạt nói: "Hôm nay người bên Lâm Hoa Điện truyền tin tới nói Mộ Dung Trung Thị đã khỏi hẳn."

Nghe thấy Mộ Dung Bách, Hà Duyệt mới nhớ ra vì chuyện của hai người Lãnh Diệc Hiên cùng Triệu Du mà quên bắn đi chuyện của Mộ Dung Bách, hiện tại nhớ tới mới nhận ra chính mình mấy ngày nay cũng không tới thăm hỏi lần nào mà tự trách.

Hà Duyệt thở dài bị Triệu Du nghe vào tai, cười cười tiếp tục nói: "Hôm qua Mộ Dung Trung Thị đến thăm ta, còn bàn đến ngươi, nói ngươi ngày thường hay đến chiếu cố hắn còn đưa cho hắn một túi tiền, còn nói lần trước là hắn sợ ý làm suýt nữa để tiểu nhân đạt được mục đích, cũng may cuối cùng cũng tìm ra chân tướng bằng không hắn có chết trăm lần cũng không tha thứ cho bản thân."

Hà Duyệt nghe xong Triệu Du nói, cười nhạt đáp: "Này cũng không phải hắn sai."

"Đúng vậy, chuyện này hắn cũng là người bị hại, thật sự trách tội chỉ có thể trách cái hậu cung lãnh huyết vô tình này."

Lời nói lạnh lùng từ trong miệng Triệu Du thoát ra làm Hà Duyệt có chút kinh dị, nhưng nhớ tới những chuyện Triệu Du đã trải qua, Hà Duyệt cũng chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, Triệu Du cảm thấy không khí cuộc trò chuyện đi xuống liền chuyển sang đề tài khác, "Tử Hi thực đáng yêu, thiện lương như hắn căn bản không thích hợp tham gia cuộc chiến hậu cung này, Duyệt Quân về sau nên chiếu cố hắn nhiều hơn một chút."

"Chiếu cố? Du Quân nói lời này là có ý gì?" Nói chiếu cố, hắn đương nhiên sẽ chiếu cố, nhưng lời này thoát ra từ miệng Triệu Du lại rất kỳ quái.

Triệu Du đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Hà Duyệt, bình tĩnh hỏi: "Duyệt Quân, ngươi yêu Hoàng Thượng không?"

Hà Duyệt kinh dị, nhưng thực mau bình tĩnh nghiêm túc trả lời: "Ta yêu hắn!" Hà Duyệt không cho Triệu Du cơ hội trả lời, tiếp tục nói: "Du Quân, ta không muốn dối gạt ngươi, vốn dĩ lần trước liền muốn nói nhưng...kỳ thật Du Quân ngươi cũng đã hiểu đúng không?"

Triệu Du sửng sốt một chút, ngay sau đó cong môi cười nhạt, "Duyệt Quân, yêu thiên tử rất thống khổ."

Điểm này Hà Duyệt làm sao không biết, nhưng ai bảo tên hỗn đản kia làm đảo loạn trái tim lão tử rồi, rõ ràng đang thích nữ nhân lại mang cúc hoa ném đi, nhưng Hà Duyệt tự nhận là mình chưa từng hối hận, trong đầu đột nhiên nhớ tới một câu nói hiện đại rất thâm tình, "Yêu một người, một lần, một kiếp này là đủ rồi!"

Triệu Du kinh ngạc, nụ cười chua xót chợt lóe qua bên miệng, thực nhanh sắc mặt bình tĩnh nói: "Duyệt Quân, ta muốn xuất cung."

Truyện Chữ Hay