Lôi Thiết Nhĩ dường như chắc chắn Bạch Hạo là người mềm lòng, động bất động liền biến thành đại lão hổ, sau đó lăn lộn làm nũng khiến hai mắt Bạch Hạo tỏa sáng.
Bối Á Đặc học theo, rèn luyện tốt thân thể, ăn uống no đủ, thời điểm không có việc gì làm, liền biến thành một tiểu cẩu màu ngân hôi …Được rồi, là tiểu lang, đối với tiểu Âu Cảnh kêu ngao ngao làm nũng.
Tiểu lang mùa đông có một thân lông tơ thật dày, đôi mắt lục sắc, cái mũi nhỏ phấn phấn, so với Lôi Thiết Nhĩ càng khả ái.
Bạch Hạo tựa vào bộ lông dày của đại lão hổ, nhìn trên giường sưởi tiểu Âu Cảnh cùng tiểu lang lăn thành một đoàn, thực hâm mộ.
Lôi Thiết Nhĩ mất hứng khi phong thái của bản thân bị người khác đoạt đi, đem cái đuôi Bạch Hạo đang thưởng thức trong tay rụt về, không kiên nhẫn đập đập trên mặt đất: “Khi ta còn nhỏ, nghe nói là tiểu thú nhân đáng yêu nhất trong bộ lạc.”
Bạch Hạo mắt trợn trắng, cái này cũng so đo? Bất quá hắn tưởng tượng một chút bộ dáng trước đây của đại lão hổ, vẫn là không nghĩ ra được.
Lôi Thiết Nhĩ nhìn biểu tình Bạch Hạo, thật cẩn thận bổ sung:“Bảo bảo của ta sau này, sẽ càng thêm khả ái……”
Bạch Hạo bắt lấy cái đuôi của đại lão hổ tiếp tục ngoạn, xem nhẹ câu nói kia:“Nga, phải không?”
“Đương nhiên ! !” Lôi Thiết Nhĩ có chút kích động, y liếm liếm ngón tay Bạch Hạo: “Cho nên, ngươi làm bạn lữ của ta đi ……”
Ánh mắt Bạch Hạo phiêu xuống phía dưới bụng đại lão hổ, thấy cái vật dữ tợn kia ẩn giấu trong bộ lông dày, kiên quyết trả lời: “Rồi nói sau, ta bây giờ còn chưa tính tìm bạn lữ.”
Lôi Thiết Nhĩ thất bại kêu ô ô mất hứng.
Không đợi Lôi Thiết Nhĩ nghĩ ra biện pháp tiếp tục triển khai thế tấn công, trong bộ lạc đến một đám khách không mời.
Khi Bạch Hạo đang chỉ đạo các tiểu thú nhân làm sao thực hiện đúng động tác của quân thể quyền, phía cửa bộ lạc truyền đến tiếng người ồn ào.
Nói là cửa, kỳ thật cũng chỉ là phía đối mặt với thảo nguyên dùng mấy tảng đá đắp lên làm tượng trưng mà thôi.
Bạch Hạo bảo các tiểu thú nhân tiếp tục luyện tập, sau đó cùng bọn Tây Lợi Á chạy đến xem náo nhiệt.
Đó là một đàn thú nhân khác, nhìn qua rất mệt mỏi không chịu nổi. Còn có thú nhân thủ lĩnh đang cùng Lôi Thiết Nhĩ nói xong cái gì đó, Tuyết Lai cùng một vài giống cái biết về dược thảo bận rộn chữa trị vết thương cho các thú nhân bên kia.
Lôi Thiết Nhĩ đem đám thú nhân kia trước an bài trên quảng trường, sau đó để Đạt Khắc Tư cùng Tuyết Lai tìm địa phương trú thân cho bọn họ. Trong bộ lạc mặc dù vẫn có phòng trống, nhưng mà tuyệt đối không đủ cho toàn bộ bọn họ ở lại.
“Đây có chuyện gì?” Bạch Hạo nhìn Lôi Thiết Nhĩ nhăn chặt mày, nhẹ giọng hỏi Tây Lợi Á. Từ khi hắn đến đây, chưa từng nhìn thấy biểu tình Lôi Thiết Nhĩ âm trầm như vậy, dường như có chuyện đại sự xảy ra.
“Ta cũng không biết, ngươi chờ ta đi hỏi thăm.” Tây Lợi Á chạy đi tìm bạn lữ của mình hỏi thăm tiết lộ chút tin tức.
Bởi vì thú nhân ngoại lai ảnh hưởng, bọn Bối Á Đặc cũng tạm thời đình chỉ huấn luyện. Bạch Hạo nhìn các tiểu thú nhân cùng giống cái đóng băng run cầm cập trên quảng trường, không đành lòng, bảo Bối Á Đặc đưa các tiểu hài tử cùng mụ mụ bọn họ vào trong nhà mình sưởi ấm một lát.
Bạch Hạo hành động như vậy làm cho thú nhân thủ lĩnh bên kia rất là cảm kích, lại thấy hắn ở trong căn nhà lớn nhất bộ lạc, lập tức nhận định đây là bạn lữ của thú nhân thủ lĩnh vừa xưng là Lôi Thiết Nhĩ kia.
Đến khi Tây Lợi Á mang theo chút tin tức nhỏ chạy tới, Bạch Hạo đang múc từng bát lớn canh nóng, cấp cho các giống cái cùng tiểu thú nhân khu hàn.
“Bộ lạc bọn họ bị liệt xỉ long tập kích.” Sắc mặt Tây Lợi Á cũng trở nên thập phần ngưng trọng:“Lại là liệt xỉ bạo long, bạn lữ cùng hài tử của A Thụy Nhĩ chính là bị loại dã thú này làm cho…..” Hắn dừng một chút: “A Tư Lan nói liệt xỉ bạo long năng lực sinh sản phi thường lớn, hơn nữa vào mùa đông khó tìm kiếm thức ăn, bọn chúng thường xuyên đến tập kích các bộ lạc. Năm trước nơi đây cũng bị vậy, bất quá Lôi Thiết Nhĩ mang theo thú nhân trong bộ lạc đã đuổi hết liệt xỉ bạo long xung quanh đi ….. Nhưng mà không nghĩ tới chúng nó cư nhiên còn dám trở về.”
Nói tới đây, có mấy cái giống cái bắt đầu thấp giọng khóc, bạn lữ vì bảo hộ bọn họ mà đều bị cắn chết, nếu không phải giống đực trong bộ lạc liều chết bảo vệ, phỏng chừng bọn họ cũng….
Từ nói chuyện qua lại, Bạch Hạo biết đây là một bộ lạc nhỏ, toàn bộ cũng chỉ có hai mươi mấy hộ người. Mà loài liệt xỉ bạo long này mỗi lần xuất động đều kết thành quần thể gần trăm con rầm rầm bao vây tấn công, liều mạng muốn cắn chết càng nhiều người càng tốt, gây nên tinh thần hoảng loạn. Các thú nhân cho dù cường hãn hơn nữa, cũng không thể ngăn chặn tập kích như vậy.
“A Tư Lan còn nói, đây là tiểu bộ lạc gần chúng ta nhất, cho nên bọn họ chạy tới đây hy vọng được bảo hộ….. Nhưng là, rất có khả năng sẽ đưa đến cả liệt xỉ bạo long.” Tây Lợi Á cắn môi, sắc mặt có điểm trắng bệch, tuy rằng hắn không trải qua trận chiến đẫm máu kia, nhưng mỗi khi nghĩ đến bộ dáng thương tâm của A Thụy Nhĩ, liền cảm thấy khổ sở.
Bạch Hạo nhớ tới trước kia xem thế giới động vật từng nói đến loài linh cẩu ăn xác chết, cái loài chuyên kết thành quần thể bầy đàn trên thảo nguyên, coi thường nhỏ yếu, lấy nhiều địch ít. Liệt xỉ bạo long này, cũng rất có phong cách của linh cẩu……
Lôi Thiết Nhĩ an bài tốt chỗ ở cho thú nhân ngoại lai, giống cái độc thân thì ở cùng giống cái độc thân trong bộ lạc, bạn lữ thì ở cùng bạn lữ, già yếu cũng ở cùng nhau, cho dù là như vậy, y cũng đem cả phòng ở của bản thân đưa cho người ngoài, để thủ lĩnh cùng bạn lữ của bộ lạc kia ở.
Buổi tối, bên ngoài bắt đầu nổi lên gió tuyết lớn.
Bạch Hạo để Âu Cảnh cùng Bối Á Đặc chạy đến ở nhờ đi ngủ trước, hắn thu thập da thú còn thừa cùng quần áo mới đã làm xong, ngày mai đưa cho các giống cái mới đến.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm tất tất tác tác, Bạch Hạo xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện ngoài cửa có thêm một đại lão hổ, co ro thân mình trong gió tuyết ghé vào trước cửa nhà mình.
Này rõ ràng chính là Lôi Thiết Nhĩ! ! Bạch Hạo biết chuyện y đem phòng ở của mình cho người ta, nhưng mà không nghĩ đến gia hỏa tử bì lại kiểm này lại chạy đến ngốc trước cửa nhà mình, này tính gì? Dùng bộ dáng đáng thương dụ dỗ mình ra mở cửa sao? Cũng không phải là đại hôi lang cùng ba con heo a!
Bạch Hạo quyết định không nhìn con hổ ngốc kia, thu dọn xong này nọ, tắt đèn, trèo lên giường chui vào chăn, ta đi ngủ.
Nhưng mà không ngủ được a ! ! !
Bên ngoài truyền đến tiếng hắt xì đặc biệt của động vật, Bạch Hạo nhịn không được đứng lên nhòm trộm qua phía trên cửa sổ xem xét.
Đại lão hổ kia trên người đầy tuyết, đang không ngừng dùng lưỡi liếm cái mũi. Bạch Hạo biết động vật đều có thói quen bảo trì cái mũi ướt át, nhưng thời tiết rất lạnh, vừa liếm xong cái mũi lập tức đã bị đông cứng một tầng băng sương, đành phải không ngừng liếm a liếm, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Bạch Hạo vò đầu: Đến tột cùng là có cho y vào nhà hay không …… Không cho vào vậy y cứ như vậy ngốc cả đêm ở bên ngoài sao ! ! Người này muốn làm cái gì a? Tấn công kiểu nhu tình cùng đáng thương sao? Bạch Hạo ta thà chết chứ không chịu khuất phục, tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi như vậy liền đem trinh tiết mặt sau dâng ra ngoài a! !
Lại là một tiếng hắt xì nho nhỏ, Bạch Hạo nhìn hai hài tử đang ngủ say sưa, thở dài, nhón chân chạy ra mở cửa, không phát hiện ra phía sau có một đôi mắt lục sắc trong suốt sáng lên.
Nội tâm Bối Á Đặc không ngừng trào phúng Lôi Thiết Nhĩ: Dù gì cũng là cái thủ lĩnh a, đây là đang làm cái gì? Ai…… Quên đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm của ta cùng tiểu Cảnh là được rồi, tùy y đi.
“Mau vào !” Bạch Hạo mở cửa, bị gió lạnh bên ngoài thổi đến đong cứng run run.
Lôi Thiết Nhĩ vội vàng nhảy dựng lên, lắc lắc đi tuyết bám trên người, lủi vào phòng.
Bạch Hạo vội vàng đem cửa đóng lại, đem mành bằng da buông xuống che thật kín.
“Ngươi thắng rồi!” Bạch Hạo phiên ánh mắt xem thường đến Lôi Thiết Nhĩ, Lôi Thiết Nhĩ đạt được mục đích, vui vẻ đi theo sau mông Bạch Hạo muốn vào phòng trong.
“Ngươi qua gian bên kia ngủ!” Bạch Hạo chỉ vào phòng phía tây cho đến bây giờ không có người ở: “Đi, qua bên kia.”
Lôi Thiết Nhĩ không vui, lập tức bày ra bộ dáng đáng thương, trong cổ họng ô ô kêu, chớp chớp đôi mắt to:“Ta lạnh quá ….. Giống như sắp sinh bệnh ……”
Ta bóp chết ngươi! Bạch Hạo binh bại như núi đổ:“Tùy tiện ngươi, đừng để tiểu hài tử tỉnh dậy!”
Lôi Thiết Nhĩ được đồng ý cái đuôi vẫy vẫy, nhẹ nhàng lủi nhanh, trèo lên giường sưởi.
Giường sưởi vốn rất lớn, bị đại lão hổ dài gần ba thước nằm một cái, lập tức trở nên chật chội.
Bạch Hạo bất đắc dĩ :“Ngươi muốn cứ ngủ như vậy sao? Còn không nhanh chóng biến trở lại !” Vừa dứt lời, đại lão hổ liền dần dần thu nhỏ, Lôi Thiết Nhĩ cười hì hì ngồi xếp bằng ở trên giường, : “Nơi này thật ấm áp.”
“Câm miệng, ngủ !” Bạch Hạo vứt cho mỗ đại gia hỏa không biết thẹn nào đó một tấm da thú để che chỗ nào đó phía trên đùi:“Còn nói lộn xộn, đuổi ngươi đi ra ngoài !”
Lôi Thiết Nhĩ tuân lệnh, vội vàng nằm yên, quy củ dùng da thú quấn lấy thân mình:“Tốt lắm, tốt lắm, đi ngủ.”
Đại khái là thiên tính của dã thú, Bối Á Đặc khi ngủ thích chui đầu trong lòng Âu Cảnh, Lôi Thiết Nhĩ cũng vậy, đã cái đại lão gia, khi ngủ lại không hề hình tượng, cái đầu to lớn chui trong lòng Bạch Hạo, cánh tay khoát lên thắt lưng Bạch Hạo, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy đặc trưng của động vật họ mèo, không lớn, nhưng lại làm cho người ta nghe mềm lòng.
Bạch Hạo vốn muốn cho tên đang chiếm tiện nghi mình một chưởng đuổi sang bên kia, nhưng mà nghe thấy tiếng hừ hừ kia, đành phải thở dài nhận mệnh .
Ôm ngủ liền ôm ngủ đi, bản thân cũng không phải chưa từng cùng chiến hữu ôm nhau ngủ, quên đi quên đi, ngày mai còn có nhiều chuyện cần quan tâm, cần phải làm đâu !
Lôi Thiết Nhĩ thay đổi tư thế thoải mái, ôm Bạch Hạo ngủ càng thêm không kiêng nể gì .
Hừng đông ngày hôm sau, Bạch Hạo mang theo bọn nhỏ tiếp tục huấn luyện, chuyện người lớn bận rộn, cũng không đến lượt bọn họ quan tâm.
Lôi Thiết Nhĩ thần thanh khí sảng đi ra từ phòng Bạch Hạo, nhìn bên ngoài một mảng màu ngân bạch, mĩ mĩ vặn vẹo thắt lưng.
Thú nhân trong bộ lạc thấy y đều cho y một cái ánh mắt chúc mừng.
Lôi Thiết Nhĩ mĩ mãn đến mức muốn bay lên a.
Bạch Hạo sáng sớm nấu cháo thịt, đặt phần còn lại trên bếp lò cho nóng.
Lôi Thiết Nhĩ ăn uống no đủ, nhìn thân ảnh mang theo bọn nhỏ chạy bộ bên ngoài, bắt đầu ảo tưởng đến hình ảnh đẹp đẽ khi các bảo bảo của mình chạy nháo xung quanh.
Bạch Hạo, ngươi liền theo ta đi……