Đồ Tô tìm cơ hội hỏi Quan Văn, Quan Văn nhìn nhìn trái phải không có ai, mới nhỏ giọng đem chuyện tình hôm nay hỏi thăm được nhất nhất nói ra: hóa ra, Hồ viên ngoại kia quả thật là cùng Hồ chưởng quầy trấn trên và Cao thị cấu kết cùng một chỗ. Hồ chưởng quầy vốn đã sớm muốn tìm Quan gia gây phiền toái, nhưng hắn nhìn đến cảnh ngộ nhà Hà chưởng quầy, vì thế trực tiếp đánh mất ý niệm tới cửa gây chuyện trong đầu, liền quyết định đi lối tắt khác, vọng tưởng làm ra một biện pháp thật tốt để nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả cả đời nhàn nhã). Đúng vào lúc này, Hồ chưởng quầy về quê ngẫu nhiên gặp Hồ viên ngoại — hai người là cùng tộc, trên bàn rượu trong bữa tiệc, Hồ chưởng quầy trong lúc vô ý bộc lộ chỗ không như ý của nhà mình — sinh ý bị Quan gia chèn ép.
Hồ viên ngoại nghe xong, không khỏi hỏi kỹ tình hình cụ thể trong đó, sau khi nghe ngóng xuống, mới biết được Quan gia này hắn cũng biết, bởi vì khi Quan Hậu Cần còn trên đời, hắn cũng từng qua lại. Khi Hồ viên ngoại an ủi Hồ chưởng quầy, cũng nói ra chỗ mình không được hài lòng — ba lần vợ chết, cần cù chăm chỉ tiết kiệm, nữ tử biết làm việc diện mạo lại không tồi đều không chịu gả cho hắn, còn lại chịu gả thì hắn nếu không phải ngại người ta hết ăn lại nằm, ham hưởng lạc thì chính là ghét bỏ đối phương dung mạo thô kệch lên không được mặt bàn, tóm lại là không ai hợp ý. Hai người mượn thổ lộ tâm sự với nhau, quan hệ càng kéo càng gần.
Đột nhiên, Hồ chưởng quầy linh cơ vừa động, nảy ra ý hay. Hắn liền nói: ‘Lão ca ca, huynh thiếu một thê tử cần kiệm chăm lo việc nhà, ta thì sinh kế của cả nhà bị người đoạt mất. Hôm nay tiểu đệ ta nghĩ ra một biện pháp hay một cục đá hạ ba con chim, huynh thử nghe một chút. Hồ viên ngoại tất nhiên là chăm chú lắng nghe. Biện pháp tuyệt hảo của Hồ chưởng quầy đó là: đem Lâm thị kết hợp với Hồ viên ngoại làm vợ, thuận tiện đem Đồ Tô kết hợp với con trai ngốc của Hồ viên ngoại, như vậy, không chỉ đem ưu phiền trước mắt của Hồ viên ngoại giải quyết, mà ngay cả nỗi lo về sau cũng không có. Hồ viên ngoại làm sao có thể mất hứng? Hắn vừa nghe lập tức vỗ tay khen ngợi. Hai người cá mè một lứa này, lập tức lặng lẽ thương nghị hồi lâu, cuối cùng thỏa thuận từ chỗ Hồ viên ngoại ra mặt, phái người tới nhà Quan Diệu Tổ ở Quan Hà thôn thăm dò ý tứ.
Cao thị vừa nghe cũng là vui vô cùng. Hóa ra, nàng đã sớm xem cả nhà Đại tức phụ này không vừa mắt. Mắt thấy cuộc sống của bọn họ càng ngày càng phát đạt, nhà mình lại không thể hưởng một chút tiện nghi nào, mỗi lần mặt dày đến, đều là bị hai cháu gái xem thường đến mặt mày xám tro. Tố khổ với lão nhân, hắn trừ bỏ răn dạy vài câu vô thưởng vô phạt, cũng là không có cách nào. Về phần hai con trai con dâu khác, đều là miệng ngốc nghếch, trừ bỏ sẽ nói chút nhàn thoại, đánh chửi nhau tàn nhẫn ngoài ra hoàn toàn không có tác dụng. Trong đầu Cao thị vẫn nghẹn cháy, vừa nghe lời này của Hồ viên ngoại, thì biết cơ hội tới. Nàng vì thúc đẩy việc này, có thể nói là hao hết tâm tư, từ quở trách Quan Hậu Cần khi còn sống không tốt lại đến Lâm thị cùng huynh muội Đồ Tô bất hiếu, tiếp theo lại khóc lóc kể chuyện khó xử của hai nhà lão Nhị lão Tam. Quan Diệu Tổ vốn là đối với con lớn nhất không có cảm tình gì, càng miễn bàn Lâm thị cùng vài đứa nhỏ của nàng. Lại trải qua một phen thổi gió này của Cao thị làm sao có thể không lay chuyển được? (QA: Bộ mặt thật của mẹ kế!?)
Băn khoăn duy nhất của Quan Diệu Tổ đó là nghị luận của thế nhân và thanh danh của mình. Ai ngờ Cao thị kia giống như sớm đoán được băn khoăn của hắn, lập tức nói: “Ông là công công của Ngọc Nương, ông nội ruột thịt của bốn đứa nhỏ. Cổ nhân thường nói ‘Trăm thiện Hiếu vì trước’. Làm con cái thì phải thuận theo cha mẹ, Hậu Cần mất, vợ con hắn cũng nên là như thế. Ông cố kỵ gây khó dễ nàng thì thanh danh không tốt ra sao, nhưng vạn nhất về sau nàng tái giá, cửa hàng nhà nàng, đều sẽ mang đi hết, không chừng ngay cả đứa nhỏ cũng theo họ người ta đâu! Bốn đứa nhỏ kia hiện tại đều còn họ Quan mà, cũng không đem nhị lão chúng ta đặt ở trong mắt, về sau không biết sẽ như thế nào đâu. Quan Diệu Tổ nhớ tới trước đó vài ngày, hai cháu trai đối với mình thái độ ôn hoà, lại nghĩ nghĩ hai cháu gái kia ý không ở trong lời. Tâm tư không khỏi càng ngày càng dao động.
Cao thị nhất thời chưa khuyên được Quan Diệu Tổ, nhưng là không vội, nàng giống như nước chảy đá mòn vậy, ngày qua ngày dây dưa. Nàng sợ một người năng lực có hạn, còn làm cho hai con dâu cùng hai phòng cháu trai cháu gái thường thường đi tố nghèo kể khổ. Cuối cùng đem tâm tư bạn già hoàn toàn kéo lại đây. Cao thị cùng Hồ viên ngoại đều mang ý xấu, lén lút lên kế hoạch không ít. Chẳng qua, Cao thị so với Hồ viên ngoại càng độc ác hơn, trong mưu đồ ban đầu của nàng lại tăng thêm một điều: tức là đem Quan Mao Quan Văn cùng Tang Lạc cũng đưa tới Hồ gia. Lời khuyên của nàng lập tức đã đánh vào trong tâm khảm Hồ viên ngoại: hai huynh đệ Quan Mao Quan Văn một người mười bốn một người mười ba, kia đều là người có thể làm việc, lúc đầu cho bọn hắn một chút ngon ngọt trước để lung lạc tâm bọn hắn, ngày sau cứ xem như đứa ở không cần tiền mà sai sử. Đồ Tô tự nhiên là lưu lại cho con trai Hồ viên ngoại, Tang Lạc diện mạo khá tốt, qua hai năm tùy tiện bán cho phú thương viên ngoại nào đó làm tiểu thiếp lại là một khoản thu đáng kể. Cao thị thay Hồ viên ngoại vạch kế hoạch chu chu toàn toàn, đương nhiên, tiện nghi nhà mình cũng không ít. Sau khi cả nhà bọn họ vào Hồ gia, nhà, đất, cửa hàng của Quan gia tự nhiên muốn thu hồi về nhà mình…
Quan Văn đem những tin tức khó khăn lắm mới tìm hiểu được này nói tường tận cho Đồ Tô nghe. Đồ Tô không nghe còn tốt, vừa nghe tức giận đến ngũ tạng bốc hỏa, giận sôi lên. Ba người này đánh chủ ý thật sự là tuyệt diệu. Một đám vì chính mình, đem người một nhà bọn họ dễ dàng đuổi đi như vậy, nhân tiện đem chuyện chung thân của hai tỷ muội các nàng cũng quy định sẵn. Nàng nếu là nhịn nữa, thì chính là một đứa ngốc!
Đồ Tô nghe Quan Văn nói xong, bỗng nhiên đứng lên.
Quan Văn ngăn lại nói: “Muội định làm gì?”
“Đem mọi người cả nhà triệu tập, đem những lời này từ đầu chí cuối nói cho bọn họ!” Quan Văn có chút do dự, đứng không nhúc nhích.
Đồ Tô nói: “Nếu không để cho bọn họ biết chân tướng, về sau lại bị tính kế, sẽ phòng bị như thế nào? Chúng ta là người một nhà, tự nhiên nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Loại chuyện này nên để cả nhà đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chống lại kẻ xấu bên ngoài mới đúng…”
Lời Đồ Tô nói còn chưa dứt, chợt nghe Quan Mao ngoài cửa kích động lớn tiếng nói: “Đại muội nói rất đúng, chúng ta là người một nhà nên có nạn cùng chịu.” Lời của hắn vừa dứt, cửa đã bị đẩy ra, Lâm thị, Quan Mao cùng Tang Lạc đang tiến vào. Thần sắc Quan Mao kích động phẫn nộ, mặt Lâm thị trắng như tờ giấy, môi biến thành màu tím. Trong mắt Tang Lạc thì lóe ra tia sáng âm ngoan, liền ngay cả Quan Hậu Tề và Tô Trung Thần theo sát ở phía sau cũng là vẻ mặt oán giận cùng kinh ngạc.
Tô Trung Thần vội vàng thở dài cúi chào: “Xin lỗi, ta thật sự là vô tình đi ngang qua…”
Đồ Tô không ngại vẫy vẫy tay: “Này tính cái gì, dù sao ngươi sớm muộn gì cũng biết được. Ngồi một bên ngốc đi.”
“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Đồ Tô hợp thời đem đề tài lại vòng vo lại đây.
“Làm sao bây giờ?” Lâm thị đầu tiên là thì thào lầm bầm lầu bầu, dần dần, vẻ mặt của nàng càng phát ra kiên nghị lên, nàng đen môi từng chữ từng chữ nói: “Nương cho dù liều cái mạng này, cũng tuyệt không để cho các con tới Hồ gia sống cuộc sống ghê tởm kia!”
“Nương, con…”
“…”
Câu chuyện vừa bắt đầu, mọi người đều ồn ào, mỗi người phát biểu ý kiến của mình. Đồ Tô ở một bên lẳng lặng nghe, nghe tới nghe lui, nàng cảm thấy Lâm thị người này rất chính trực, không am hiểu cùng những tiểu nhân âm hiểm đấu nhau, mặc dù trong lòng vẫn hận, cũng nghĩ không ra những việc âm ngoan độc lạt kia. Quan Mao lại càng không cần nói tới, hắn có thể nghĩ đến chính là tới cửa liều mạng. Quan Văn dường như có chủ ý đơn giản, nhưng cũng chỉ là vạch trần âm mưu của những người này mà thôi, xa xa không đạt được tiêu chuẩn trừng phạt. Dựa vào cái gì? Bọn chúng làm ra chuyện tình dơ bẩn âm độc bực này lại chỉ bị những trừng phạt không đến nơi đến chốn kia? Chờ co đầu rút cổ mấy ngày sau khi phong ba bình ổn, lại tiếp tục đi ra gây sóng gió! Cả nhà bọn họ còn phải không ngừng đề phòng nữa?
Nàng cũng muốn nhất lao vĩnh dật giải quyết việc này, nàng muốn làm cho bọn họ từ nay về sau cũng không trở mình dậy sóng nổi! Quan Văn đánh giá thần sắc biến ảo không chừng của muội muội, trong lòng hiểu được, nàng có lẽ đã có kế sách rất tốt.
Đồ Tô suy nghĩ một lúc lâu sau, cuối cùng hạ quyết tâm, bất quá trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, nàng nói với Lâm thị: “Nương, nương gần đây tinh thần không tốt, cũng đừng quan tâm việc này. Con cùng hai ca ca đều lớn, việc này cứ để chúng con đến làm đi.”
“Các huynh nói có đúng không?” Đồ Tô nói với Quan Mao Quan Văn.
Quan Mao dẫn đầu đáp: “Đúng.” Quan Văn cũng phục hồi tinh thần lại liên thanh đáp ứng. Lâm thị lấy tay đỡ trán, nàng nhìn nữ nhi giống như định liệu trước cùng Nhị nhi tử càng ngày càng ổn trọng, suy tư sau một lúc lâu, rốt cục vẫn là nửa tin nửa ngờ đáp ứng. Đồ Tô cũng không lập tức đem suy nghĩ trong lòng nói ra, nàng chỉ nói muốn thương nghị thực tốt.
Đến buổi chiều, khi làm xong công việc trong tiệm ăn, Quan Văn liền đến trong phòng Đồ Tô.
“Muội nói cho ta nghe kế hoạch của muội một chút?” Quan Văn đi thẳng vào vấn đề nói.
Tang Lạc sợ hai người đuổi nàng đi ra ngoài, vội vàng nói: “Muội cũng là người Quan gia, muội cũng có phần.” Đồ Tô nhìn nhìn nàng, cũng không mở miệng đuổi nàng. Khóe môi Đồ Tô nhếch lên một chút cười lạnh, chỉ chỉ ghế nói: “Các người ngồi xuống, chúng ta từ từ nói…”
Đồ Tô dựa vào cái bàn, ngữ điệu ung dung đem toàn bộ kế hoạch của mình nói ra.
Hai người nghe xong, lúc này ngây ngốc sững sờ ở đó, ai cũng không nói gì.
Sau một lúc lâu, Tang Lạc mới kích động vỗ nhẹ bàn tay: “Tỷ, thật tốt quá, đầu óc của tỷ dùng thật tốt. Thế này mới kêu một hoàn đá trúng hai con chim!”
Quan Văn trầm mặc một lát, hơi có chút chần chờ nói: “Này… Có phải rất độc ác không?”
“Ác sao?” Đồ Tô hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu nói đến độc ác, nên là bọn hắn mới đúng. Huynh có từng nghĩ tới, nếu việc này thật sự phát sinh, vận mệnh cả nhà chúng ta phải làm như thế nào? Lấy tính tình của nương, tất nhiên sẽ không khuất phục? Hậu quả là cái gì huynh so với ai khác đều rõ ràng hơn. Bọn họ vì ham muốn cá nhân có thể không để ý máu mủ tình người, mà chúng ta chỉ là bị buộc phải phản kích. Hết thảy đều là bị buộc. Chúng ta vì sao phải áy náy? Cần phải áy này là bọn hắn mới đúng! Người khác đã muốn đem đao đặt tại trên cổ huynh, huynh lại đang lo lắng đả thương hắn có phải rất ác hay không, lời này của huynh thực làm cho người ta buồn cười!” Lời nói vừa nói xong Quan Văn cúi đầu không nói.
Đồ Tô sợ Quan Văn tâm tư không kiên định, vì thế liền nói khích hắn: “Nhị ca không cần khó xử, huynh nếu không muốn, cứ rời khỏi. Hết thảy đều có ta tìm cách. Ta không thèm để ý thanh danh, lương tâm cũng sẽ không tự trách. Ta chỉ biết là, ai thương tổn ta cùng thân nhân của ta, ta nhất định phải bắt bọn họ trả giá đại giới. Ta tình nguyện làm một bãi cứt chó cũng không nguyện để cho người ta tùy ý giẫm xuống bùn. Tóm lại, vì an toàn của cả nhà, ác nhân này ta làm chắc rồi!”
Vẻ mặt Tang Lạc kiên định nói: “Tỷ, muội đến giúp tỷ.”
Quan Văn bị một phen lời nói này của nàng đâm cho xấu hổ vô cùng, muội muội so với mình còn nhỏ hơn, nàng còn là nữ hài tử, nàng cũng làm ra hy sinh lớn như thế, hắn có cái gì để do dự! Nàng nói đúng, người khác đều đem đao đặt tại trên cổ bọn họ, hắn lại còn đang lo lắng những điều không đáng. Thật sự là càng nghĩ càng xấu hổ vô cùng.
Thần sắc do dự trên mặt Quan Văn trở thành hư không, trở nên kiên định chưa từng có từ trước đến nay: “Đồ Tô, Nhị ca hổ thẹn, may mắn muội nhắc nhở ta.” Đồ Tô thấy hắn đã nghĩ thông, vội vàng đem vẻ mặt giận dữ vừa rồi kia thu hồi, thanh âm cùng thái độ đều nhu hòa rất nhiều nói: “Ta có thể lý giải, người thiện lương như Nhị ca vậy khẳng định có chỗ băn khoăn. Kỳ thật ta làm sao nguyện ý làm như vậy, chỉ là bọn hắn làm cho ta không thể không như thế.”
“Ta chỉ là lo lắng chúng ta dù sao cũng là một khối, nếu Quan gia xảy ra chuyện bực này, nói ra ngoài đối với các muội cũng là không dễ nghe.” Quan Văn chậm rãi nói ra băn khoăn cuối cùng của bản thân.
Đồ Tô tự tin cười cười: “Này đừng lo. Người lưỡi dài mở miệng, tùy người ta nói lung tung. Bọn họ biết bịa đặt mê hoặc chúng sinh, chúng ta không biết làm sao? Một cái quân tử, đương nhiên đấu không lại tiểu nhân, nhưng là một cái ngụy quân tử cùng tiểu nhân chân chính, chẳng lẽ còn đấu không lại bọn họ sao?” Quan Văn cùng Tang Lạc nghe được lời ấy, không khỏi có chút suy nghĩ, Tang Lạc đột nhiên hiểu ý cười, dường như lãnh hội cái gì tâm đắc.
Quan Văn lấy ngón tay chỉ phía đông: “Nương bên kia…”
“Chỗ nương cùng Đại ca trước hết cứ gạt, không phải ta không tin được bọn họ, mà là tâm tính bọn họ rất thẳng thắn, việc này tuyệt không thể để cho người ngoài biết.”
“Ta hiểu được.” Quan Văn cùng Tang Lạc đồng thời đáp.
Sau khi ba người đạt thành nhất trí, Đồ Tô bắt đầu điều binh khiển tướng, an bài các hạng mục công việc.