Bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, Quan Đồ Tô rất sớm đã tỉnh. Trời mới tờ mờ sáng, nàng đã lặng yên đứng dậy. Nhưng là nàng vừa động, cái giường phá hư kia lập tức kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, thanh âm thập phần chói tai. Nàng động tác lại nhẹ hơn nữa cũng vô dụng, Tang Lạc vẫn là bị đánh thức.
“Tỷ, tỷ muốn dậy sớm như vậy?” Tang Lạc xoa xoa mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ than thở nói.
“Mấy ngày nay ngủ nhiều quá.” Quan Đồ Tô một bên mặc quần áo một bên đáp. Hoàn hảo, quần áo này cũng không phải quá phức tạp, nàng hơi nghiên cứu đã lưu loát mặc. Tang Lạc cũng chậm chậm xuống giường mặc quần áo. Hai tỷ muội cùng nhau đến trong viện múc nước giếng rửa mặt.
“Đã dậy.” Lâm thị đang ở trong sân làm việc, nhìn thấy Đồ Tô đi ra thuận miệng hỏi một câu.
“– nương, hôm nay muốn xuống ruộng sao?” Quan Đồ Tô làm kiến thiết tư tưởng thật lâu mới miễn cưỡng gọi lên xưng hô này.
“Xuống ruộng? Không cần đi. Con cùng Tang Lạc ở nhà là được, ta với hai ca ca con đi.”
Lâm thị xong công việc trong sân rửa sạch tay lại đi làm điểm tâm. Tang Lạc không cần nàng phân phó, tự giác đi phòng bếp nhóm lửa. Quan Đồ Tô cũng đi theo vào phòng bếp. Phòng bếp không lớn, dựa vào tường phía bắc có một cái thớt lớn, bên cạnh có một cái giá gỗ nhỏ, phía trên để một ít tạp vật. Trên tường phía nam là bếp có hai nồi sắt lớn.
Tang Lạc thuần thục tìm đá nhóm lửa, thêm củi. Lửa đỏ vừa đốt cháy. Lâm thị hướng trong nồi sắt lớn thêm nửa nồi nước, chỉ múc hai nắm gạo bỏ vào đi.
Quan Đồ Tô khẽ thở dài một cái, nhà này nghèo ăn cơm cũng sắp thành vấn đề. Nàng phải nhanh chóng nghĩ chút biện pháp, kiếm chút tiền trinh. Cái khác miễn bàn, trước tiên đem vấn đề ấm no giải quyết nói sau.
Nàng đang than thở, chợt nghe trong viện bùm một tiếng, như là có cái gì vào được. Đồ Tô vội vàng chạy ra đi thăm dò tình huống xem.
Nàng vừa thấy không khỏi ngây ngẩn cả người, vào được là một con thỏ hoang cùng chim trĩ, máu trên da lông con mồi còn đang tí tách, hiển nhiên là vừa từ trên núi săn đến.
Lâm thị cũng nghe được động tĩnh, lau tay từ phòng bếp chạy đi ra.
Nàng đi đến trước con mồi, nhìn chằm chằm trong chốc lát, khẽ thở dài một tiếng không thể nghe thấy, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Đem những thứ này thu vào đi, cất cho con bổ thân mình.”
“Ai đưa tới vậy?” Quan Đồ Tô nhìn Lâm thị ánh mắt khác thường, nhịn không được hỏi nhiều một câu. Lâm thị nhìn thoáng qua Đồ Tô, lại nhanh chóng đem ánh mắt chuyển hướng nơi khác.
“Con quản nhiều như vậy làm chi, làm việc của con đi.”
Đồ Tô đành phải thức thời không truy vấn nữa. Nàng từ phòng bếp bưng nước ấm, ngồi ở cửa, bắt đầu vặt lông gà.
Tang Lạc ánh mắt ngắm con chim trĩ phì nộn kia, không tự chủ được nuốt chút nước miếng. Đợi đến khi Lâm thị lên phòng, nàng mới nhỏ giọng nói thầm một câu: “Quan Ngũ thúc thật sự là người tốt. Trong thôn này cũng chỉ thúc ấy cùng Tề nãi nãi là thật tâm đối với chúng ta, chỉ tiếc nha, những người nhiều chuyện chết tiệt kia, bằng không Ngũ thúc cũng sẽ không ngay cả cửa nhà chúng ta cũng không dám vào. Ai…”
“Quan Ngũ thúc là ai?” Quan Đồ Tô càng phát ra tò mò.
“Cái gì, tỷ không nhớ rõ thúc ấy? Tỷ trước kia thực thích Ngũ thúc.” Tang Lạc không khỏi đề cao giọng.
“Ta không phải đã sớm cùng muội nói, trong đầu có vài thứ nhớ không rõ.”
“A — ”
“Hư, việc này đừng nói với nương, nàng sẽ lo lắng, qua vài ngày thì tốt rồi.” Quan Đồ Tô thấy Lâm thị đi ra, vội vàng bảo với muội muội. Tang Lạc giống con gà con mổ thóc gật đầu. Lâm thị vừa tới gần, hai người liền ăn ý nói sang chuyện khác.
Đồ Tô đem lông gà vặt xong, cháo trong nồi cũng tốt. Quan Mao cùng Quan Văn cũng từ bên ngoài trở về. Người một nhà ngồi vây quanh cái bàn chỉ có ba chân ăn điểm tâm.
“Hai người các con đem gà chuẩn bị cho tốt là được, con thỏ chờ Đại ca con trở về lại lột da. Đồ Tô ở nhà nghỉ ngơi, Tang Lạc con bớt thời gian đi tới dưới chân núi hái chút rau dại, nhớ rõ đừng đi quá xa.” Lâm thị vừa cơm nước xong thì bắt đầu an bài công việc cho mấy người.
“Đã biết nương.”
“Còn có, nhớ rõ đừng tìm người ta cãi nhau. Con về sau lại cậy mạnh lanh mồm lanh miệng, cẩn thận ta đánh con!”
“Đã biết đã biết.” Tang Lạc rất nhanh đáp. Lâm thị nói xong Tang Lạc lại nhìn nhìn Đồ Tô, môi giật giật, lại đem lời muốn nói nuốt đi xuống. Điểm tâm xong, ba người khiêng cái cuốc đi xuống ruộng.
Tang Lạc tranh đi rửa chén, Quan Đồ Tô lấy cái khăn lau rách đem cái bàn lau một lần.
“Tỷ, đầu óc của tỷ thật sự bị đụng vào… Hỏng rồi?” Tang Lạc thật cẩn thận hỏi.
“Không có gì trở ngại, dù sao trong đầu cũng không có gì nhiều.” (QA: -_-!!! Đây là tự biết đúng không!?)
“Tỷ nói cũng đúng, tỷ cùng Đại ca giống nhau, trong đầu cũng không có gì nhiều, không nhớ rõ cũng không sao.” Tang Lạc theo lời của nàng nói. Quan Đồ Tô có chút chán nản, người này như thế nào nói như vậy… (QA: biết mà!!!)
“Vậy muội đem trong đầu có những gì nói ra đi, ta thật muốn xem một chút trong chỗ đó của muội chứa bao nhiêu thứ?” Quan Đồ Tô dỗi nói. Nàng kì thực là đang khích tướng Tang Lạc, Tang Lạc khanh khách cười, không nhận ra ý đồ của nàng, nàng ta giống như là khoe khoang những gì đó trong đầu quả dưa của mình toàn bộ trút ra.
“Nhị thẩm chúng ta tỷ nhớ rõ không?”
“Nhớ không nhiều.”
“Người nọ là không tốt nhất, con dâu nuôi từ bé trong nhà nàng thấy nàng thì như chuột thấy mèo vậy.”
“Tam thẩm thì sao?”
“Nhớ rõ một chút.”
“Nàng người này là thích chiếm tiện nghi nhỏ, người khác đánh cái rắm, nàng đều hận không thể ở phía sau đâu…” So sánh này thật là hình tượng.
…
Hai người một hỏi một đáp, Quan Đồ Tô cố ý dẫn Tang Lạc nói nhiều. Nàng còn thật sự nghe, rất nhanh hấp thu tin tức hữu dụng. Hấp thu xong cũng không quên khích nàng ta một câu: “Trong đầu muội cũng chỉ có chút đồ như vậy!”
Tang Lạc thực không để ý, nàng vẫy vẫy bím tóc khô vàng giống cỏ mùa thu của mình, kiêu ngạo nói: “Tỷ cũng đừng coi thường muội, muội có thể so với nữ hài tử trong thôn chúng ta này hiểu nhiều hơn rất nhiều, hừ, tỷ xem xem Tiểu Hồng tiểu Thúy lớn bằng ta, không một cái lên được mặt bàn.”
“Trong nhà cũng không có việc gì, chúng ta không bằng đi lấy rau dại đi.”
“Được.” Hai người bắt đầu đi tìm rổ cùng xẻng sắt nhỏ.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy ngoài viện có người kêu: “Có ai không? Nương Đại Mao ở nhà không?”
Quan Đồ Tô vừa muốn lên tiếng trả lời, thì thấy Tang Lạc nhanh chóng dùng tay ra hiệu chớ có lên tiếng. Quan Đồ Tô không rõ cho lắm, liền nghe lời câm miệng không nói. Tang Lạc lại duỗi tay kéo Quan Đồ Tô trốn trong một cái góc ẩn nấp, hai người nín thở yên lặng cùng đợi.
Các nàng vừa trốn tốt, cửa sân đã bị đẩy ra, Quan Đồ Tô nhìn chăm chú, chỉ thấy từ bên ngoài tiến vào một người phụ nhân mặt giống cái chậu, thân hình giống hạt táo, hai bên ở giữa to nhọn. Phụ nhân kia ánh mắt không lớn quay tròn chuyển động, ánh sáng mơ hồ giống kẻ trộm, thấy trong viện quả thật không người, nàng mới quen thuộc hướng ổ gà bên cạnh sờ soạng. Quan Đồ Tô kết hợp với tư liệu vừa rồi, lập tức đoán được người này chính là Tam thẩm của mình Dương thị.
Nàng hóa ra là đến ăn trộm trứng gà! Quan Đồ Tô vừa muốn có động tác. Tang Lạc lại túm nàng một chút, ý bảo nàng đừng nhúc nhích. Đồ Tô đánh giá nàng là muốn bắt quả tang, xem ra mình còn không trấn định bằng tiểu hài tử, nàng đành phải tiếp tục chịu đựng.
Phụ nhân hình hạt táo kia hì hục cúi thắt lưng trốn, tốn sức từ trong ổ gà lấy ra hai quả trứng, còn chưa kịp cất vào trong lòng, Tang Lạc đã lôi kéo Đồ Tô cười hì hì từ trong góc đi ra, nàng thanh âm thanh thúy hô: “A, Tam thẩm, ngươi tới giúp nhà ta thu trứng gà a?” Phụ nhân hình hạt táo đại khái không dự đoán được trong viện còn có người, bỗng dưng bị dọa một trận, trứng gà trong tay thiếu chút nữa rớt xuống dưới.
Tang Lạc một bước dài chạy đi lên, đoạt trứng gà trong tay nàng nói: “Sẽ không phiền Tam thẩm hỗ trợ. Chút việc nhỏ ấy ta vẫn là có khả năng.”
“Tang Lạc, ta là nhìn cửa viện nhà ngươi không có khóa thì tới đây nhìn xem…” Tam thẩm trên mặt có chút xấu hổ nói tiếp.
“Xem thì xem, nhưng là ngươi hướng ổ gà nhìn cái gì a.” Quan Đồ Tô lạnh lạnh nói tiếp.
“Tỷ, tỷ có điều không biết, Tam thẩm này a –” Tang Lạc nói tới đây, cố ý kéo dài âm điệu, sau đó cười nói: “Gà trong nhà Tam thẩm cũng không đẻ trứng, cho nên cứ thích chui ổ gà nhà người ta.” Dương thị nghe nói như thế, mặt lớn nhanh chóng từ trắng biến thành màu đỏ như gan heo. Hai tay của nàng chống eo, rất giống như cái bình trà vậy.
“Ngươi nói nhà ai gà không đẻ trứng! Của nhà các ngươi mới không đẻ trứng!” Dương thị lúc này như là bị túm cái đuôi giống như chó bị túm cái đuôi trụi, gấp đến độ không khỏi cả người vươn về phía trước, thịt mỡ trên người run lên run lên.
“A, gà nhà ngươi nếu đẻ trứng, tại sao luôn nhớ thương ổ gà nhà chúng ta. Hơn nữa, ta chỉ là nói gà, lại chưa nói cái khác không đẻ trứng, ngươi phát hỏa lớn như vậy làm gì?” Tang Lạc không nhanh không chậm nói tiếp.
Cái Dương thị này lại hổn hển, nàng nhảy dựng thật cao, buông ra giọng chửi bậy nói: “Các ngươi này hai cái đồ tiểu đê tiện, cả ngày miệng không đứng đắn bố trí người khác, cũng không sợ thối đầu lưỡi. Quả nhiên là giống xấu kết không ra quả tốt được, lão nương bị coi thường, khuê nữ có thể tốt đến đâu đi! Đừng cho là ta không biết nhà các ngươi làm chuyện tốt gì, sáng nay ta đã nhìn thấy Quan Hậu Tề kia ở cửa nhà ngươi đi lại — ”
“Ngươi gà mái béo không đẻ trứng này, ngươi dám vũ nhục nương ta! Ngươi mới là đồ đê tiện, người đàn bà chanh chua! Ta xem ngươi thuần túy là đố kỵ nương ta, ai chẳng biết nói, ngươi người này bởi vì đời đời tổ truyền độc môn mắt chó cái, thực là miệng Trư Bát Giới một bụng đầy ý nghĩ xấu, lúc tuổi trẻ không có người tới cửa cầu hôn. Kết quả còn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngu ngốc lại coi trọng cha ta, cha ta không nhìn đến ngươi, trong lòng ngươi khó chịu…”
Dương thị nghe được Tang Lạc vạch trần gốc gác của mình, trên mặt nhất thời từ hồng biến xanh, bộ ngực căng phồng kia của nàng dùng sức ưỡn về phía trước, nước miếng bay tứ tung mắng Tang Lạc. Tang Lạc tự nhiên không cam lòng yếu thế. Một lớn một nhỏ, hai bình trà đối diện nhau mắng.
Quan Đồ Tô xem như nghe xong một trận mắng cao nhất trong thôn. Nàng căn bản không xen miệng vào được, bởi vì Tang Lạc một người vẫn ứng phó lên. Nhưng là hai người càng mắng càng khó nghe, càng mắng càng dung tục, mắt thấy song phương sẽ hướng đến những từ cua đồng tiếp đón nhau. Cữ như vậy đi xuống, chịu thiệt vẫn là Tang Lạc, nàng dù sao cũng là cái tiểu cô nương, Dương thị này là cái phụ nhân, nàng lời gì cũng đều mắng ra miệng được.
Quan Đồ Tô cao giọng khuyên hai người, còn ý đồ đem Dương thị kéo ra bên ngoài. Nhưng là Dương thị nghĩ đến nàng là muốn đánh mình. Đồ Tô vừa lại đây, nàng đã tiên hạ thủ vi cường mãnh liệt đẩy Đồ Tô một chút. Tang Lạc vừa thấy Dương thị động thủ cũng nóng nảy, nàng bay nhanh chạy tới, bưng lên một chậu nước rầm một cái hất lên trên người Dương thị.
Dương thị bị giội ướt sũng giống như chuột lột, cả người chảy nước. Cái này, nàng lại tức giận muốn hỏng mất, vừa muốn đi lên đánh Tang Lạc. Quan Đồ Tô tự nhiên không cho nàng thực hiện được, khi ba người đang muốn xé rách, chợt nghe thấy ngoài cửa một tiếng tiếng hô: “Các ngươi đây là làm gì đâu, đều dừng tay cho ta!” Dương thị vừa nghe thanh âm này, vội vàng dừng tay lại.
Quan Đồ Tô nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy đi vào một người phụ nhân trung niên thân hình béo sụt xuống, quấn khăn trùm đầu màu lam, mặc y phục vải màu xám tro.
“Bà nội.” Tang Lạc giống như là làm theo lệ kêu một tiếng, Đồ Tô cũng đi theo kêu một tiếng. Kêu đồng thời, nàng lại liếc mắt một cái đánh giá bà nội Cao thị được tặng kèm này. Theo nàng từ chỗ Tang Lạc hỏi thăm tin tức, Cao thị này là bà nội kế của nàng, cùng một nhà các nàng tuyệt không thân. Khi cha nàng Quan Hậu Cần ở nhà, bà thấy còn có chút tiện nghi có thể chiếm, phần lớn trên mặt cũng là không có trở ngại, từ khi Quan Hậu Cần vừa đi, bà liền bắt đầu khiến cho Quan lão nhân đối với một nhà này mặc kệ không hỏi, đối với việc hai con dâu khác của mình là Dương thị và Tiêu thị đối với Lâm thị chèn ép cũng là giả câm vờ điếc. Có khi thấy các nàng thật sự ầm ĩ tàn nhẫn, vì mặt mũi mới quan tâm quản giáo. Hôm nay việc này bà vốn không muốn quản, nhưng bà nhìn hàng xóm kia báo tin vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, mới nén giận lại đây.