Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta đánh thức ngươi?
Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam, đôi mắt luôn lãnh đạm giờ lại chứa đầy ánh sáng chói lọi, nàng nghe vậy, im lặng gật đầu một cái.
Nhan Y Lam thấy dáng vẻ thành thực như vậy của Khương Ngưng Túy, ngay cả chút lời khách sáo cũng không nói, nàng không khỏi bật cười, sóng mắt lưu chuyển, tựa như tan chảy từ trong tịch mịch vĩnh hằng, hóa thành tràn đầy ôn như lưu luyến.
"Nghe Bích Diên nói, ngươi đã giảm sốt rồi?"
Khương Ngưng Túy vẫn gật đầu.
Lần này, Nhan Y Lam không cười nữa, nàng đột nhiên cầm lấy tay Khương Ngưng Túy, muốn mang nàng đi vào nội điện. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau, bởi vì lòng bàn tay lạnh băng của nàng mà Khương Ngưng Túy không tự chủ được co rụt lại một chút, Nhan Y Lam tựa hồ cũng nhận ra, vừa định muốn thu tay trở về, nhưng đột nhiên lại cảm giác được Khương Ngưng Túy lại trở tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt yên lặng nhìn nàng.
"Ta đã nghe nói rồi."
Đoán được lời của Khương Ngưng Túy nhất định là liên quan đến chuyện của Xích Trúc lúc sáng, Nhan Y Lam thoáng chút hoảng thần, sau đó lại cười nói:
"Ta không giết nàng ta, ngươi sẽ trách ta sao?"
Khương Ngưng Túy vẫn lắc đầu, thanh âm bình bình nói:
"Trong cung, người người nguy hiểm, lại không có người tốt tuyệt đối, tự nhiên cũng không có người chân chính xấu xa, bất quá là lợi ích bất đồng thôi. Huống chi, vốn là ta tự chui đầu vào lưới, làm sao có thể trách Xích Trúc tâm ngoan thủ lạt?"
"Ngươi trái lại nhìn rất rõ ràng." Nhan Y Lam bật cười, chợt lại chuyển đề tài, than thở nói:
"Đáng tiếc, lại chính là nhìn quá rõ rồi."
Khương Ngưng Túy cũng không nói lời nào, nàng chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình kia, bàn tay đó đã từng cứ thế cầm chặt thân kiếm sắc bén, thương đến tận xương, hôm nay vải băng trên tay đã tháo, nơi lòng bàn tay bỗng nhiên lưu lại một đạo vết rõ rẹt.
Đã qua nhiều ngày, Khương Ngưng Túy vẫn nhớ ánh mắt lạnh lẽo tận xương của Nhan Y Lam ngày hôm đó. Nàng chưa từng thấy bất kỳ một ai, thời điểm đối mặt với sinh tử lại ngoan tuyệt lãnh mạc như Nhan Y Lam.
Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy nhẹ giọng nói:
"Trưởng công chúa hơn nửa đêm quấy nhiễu thanh mộng của người khác, là có ý gì?"
Nhan Y Lam khẽ run, sau đó liền cười nói:
"Ngươi mộng thấy cái gì?"
"Không nhớ rõ." Khương Ngưng Túy cố gắng sơ lượt nói:
"Bât quá khi tỉnh lại, tâm tình thoải mái, chắc là mộng đẹp."
Nhất thời không ai nói gì nữa, Nhan Y Lam cầm tay Khương Ngưng Túy quay trở về nội điện, điểm chút lửa trên vài ngọn nến cắm trên giá, bên trong phòng liền chập chờn ánh sáng, tản ra ấm áp lúc hoàng hôn.
Nhan Y Lam buông tay ra, dìu Khương Ngưng Túy ngồi ở mép giường, khẽ nói:
"Nghỉ ngơi sớm đi."
"Hôm đó ta bị phạt quỳ ở tông miếu, nghe Thanh Phù nói, sau khi ta hôn mê bất tỉnh, là Trưởng công chúa đưa ta trở về Phượng Nghi cung." Khương Ngưng Túy ánh mắt lãnh đạm, thanh âm cũng không có chút cảm xúc nào.
"Không ngờ lại cho Trưởng công chúa thêm phiền toái."
Nhan Y Lam nghe vậy, ánh mắt khẽ trầm xuống.
"Chuyện đêm hôm đó, ngươi cũng không nhớ?"
Khương Ngưng Túy trái lại cũng thản nhiên.
"Không nhớ được."
Trầm mặc hồi lâu, Nhan Y Lam cười như không cười quan sát Khương Ngưng Túy, đến khi nhìn thấu Khương Ngưng Túy không được tự nhiên, ngẩng đầu dùng lãnh mạc nhìn nhau, Nhan Y Lam mới đột nhiên trêu đùa bật cười một tiếng, mi mắt thoáng chốc cũng lây dính ý cười, nhìn lại càng mê mị, thanh âm cũng trầm khàn như muốn cào tâm người khác.
"Đã như vậy, có cần ta nói lại cho ngươi biết không?"
Nói xong, chỉ thấy Nhan Y Lam đột nhiên cúi người xuống, hương thơm độc hữu của nàng trong nháy mắt tấn công đến, khiến người khác một trận choáng váng. Đột nhiên bị bao trùm trong một mạt bóng mờ, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy tựa như bản thân rơi vào tấm lưới mà Nhan Y Lam dệt nên, không cách thoát thân. Nàng chợt lui người về sau, đưa tay không chút nghĩ ngợi đẩy ra người đang áp sát đến kia.
Nhịp tim nhất thời nhanh như trống đập, ký ức đêm đó như bài sơn đảo hải tràn vào đầu, ngay cả trên môi cũng có cảm giác tê dại như lửa đốt.
Ký ức chưa từng quên được, giờ khắc này lại càng trở nên rõ ràng.
"Xì." Đương lúc tay chân luống cuống, Khương Ngưng Túy đột nhiên nghe từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, như là đang cười một người trấn định như nàng cũng sẽ có thời khắc hốt hoảng, lại vừa tựa như đang cười nàng không đánh đã khai. Nhan Y Lam trêu đùa nói:
"Xem ra Thái tử phi không chỉ nhớ, mà ký ức hãy còn mới mẻ."
"Hành động ấu trĩ của Trưởng công chúa, trái lại khiến ta nhớ đến một chuyện khác." Điều chỉnh lại tất cả cảm xúc không nên có, Khương Ngưng Túy lại khôi phục nhất phái lãnh đạm cùng trấn định, dưới ánh mắt nghi hoặc nhương mi của Nhan Y Lam, nàng nhạt nhàn nói:
"Trưởng công chúa thật là một kẻ vô lại."
-----
Hôm sau, trời vừa mờ sáng, trong ngoài hoàng cung một mảnh yên lặng.
Trong Thiều Hoa điện, đột nhiên có tiếng bước chân chợt xuất hiện, phá vỡ bầu trời yên tĩnh.
Hạ Sanh một đường bước nhanh vào chủ điện, thành sắc khó nén được ngưng trọng, nàng đẩy cửa đi vào nội điện, tìm được thân ảnh Liễu Hoán Tuyết trước bàn trang điểm, nàng quan sát một cái, ngay sau đó mới hành lễ nói:
"Nương nương."
Liễu Hoán Tuyết xuyên qua gương nhìn Hạ Sanh, đạo:
"Thái tử đã vào triều sớm rồi, có chuyện cứ nói, không sao."
"Nghe cung nữ hôm qua dò xét nói, Xích Trúc...Xích Trúc bị điều đến Phượng Nghi cung của Trưởng công chúa rồi, sợ là sẽ không trở lại.
"Lách cách."
Phượng trâm trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, Liễu Hoán Tuyết cũng quên phải nhặt lên, nàng chậm chạp nhắm hai mắt lại, thanh âm hết sức kiềm nén bình tĩnh.
"Ta biết."
"Nương nương..." Hạ Sanh đứng lên, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Liễu Hoán Tuyết, lên tiếng nói:
"Xích Trúc tuy là từ cung chúng ta đi ra, nhưng những năm nay đã sớm cắt đứt tới lui, nương nương quả thực không cần vì nàng mà quá mức thương tâm."
Tâm tư của Liễu Hoán Tuyết, Hạ Sanh làm sao sẽ biết được, làm sao có thể hiểu rõ. Xích Trúc nhất định là dữ nhiều lành ít, tâm tư của Trưởng công chúa không ai có thể biết được, nhưng cách xử sự quyết đoán vô tình của nàng, Liễu Hoán Tuyết nhưng rất rõ ràng. Hôm nay, nàng ta ngay cả một cung nữ đều không bỏ qua, lại thế nào sẽ bỏ qua cho Trì Úy lúc đầu đã gài tang vật cho Khương Ngưng Túy?
Ngày trước, tuy nói vì tính tình của tùy ý của Trì Úy mà thường xuyên phạm chút lỗi nhỏ trong cung, nhưng may mắn là có nàng chu toàn cầu tình trước mặt Thái tử, luôn có thể chuyển nguy thành an. Nhưng là lần này không giống nhau, Thái tử đã nói sẽ không tiếp tục lưu Trì Úy, mất đi sự che chở của Thái tử, nàng phải lấy cái gì để bảo hộ Trì Úy?
Nghĩ vậy, đáy lòng bất an nóng nảy của Liễu Hoán Tuyết không thể nào xua đi, ngực giống như đột nhiên bị cái gì đó hung hăng đập vào, làm sao cũng không cách nào bình phục.
Hạ Sanh chưa từng nhìn thấy chủ tử nhà mình phương tấc đại loạn như vậy, nàng không khỏi cũng khẩn trương theo vẻ mặt của Liễu Hoán Tuyết, thanh âm cũng khẽ run lên.
"Nương nương...?"
Liễu Hoán Tuyết lại giống như không nghe thấy, nàng thẫn thờ nhìn phía trước, yếu ớt thấp giọng lẩm bẩm:
"Để ta suy nghĩ một chút...suy nghĩ một chút..."
------
Buổi trưa, ánh mặt trời gay gắt chói mắt, dường như có thể xua tan làm sạch khắp mọi nơi u ám trong hoàng cung.
Hiếm khi tiết trời tốt như thế, đáng tiếc trong cung vĩnh viễn đều bị bao phủ một tầng khí tức nặng nề, tất cả nguy hiểm đều ở đây ẩn nấp chờ cơ hội.
Hôm nay, Thiều Hoa điện lại đặc biệt an tĩnh, Trì Úy lẳng lặng đứng ngoài cửa, nàng một thân bạch y được ánh mặt trời nhuộm lóa mắt, tóc đen theo gió khẽ bay, bóng lưng luôn tiêu sái bất kham nay chỉ còn một mảnh trầm mặc.
Không biết đứng ngoài cửa bao lâu, thân người Trì Úy khẽ giật, đẩy cửa bước vào.
Liễu Hoán Tuyết đang đứng trước bàn trong điện loay hoay dọn điểm tâm trong đĩa, nghe thấy tiếng vang, động tác của nàng dừng một chút, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ giao nhau, chỉ là lần này, không đợi Trì Úy dời đi tầm mắt, Liễu Hoán Tuyết đã cúi đầu.
"Ngươi đến rồi?"
Trì Úy không cử động, cũng không đáp lời, nàng đạm nhiên nhìn Liễu Hoán Tuyết đang đứng trước mặt cố chấp không chịu ngẩng đầu, hồi lâu cũng không nói gì.
"Ta đã làm điểm tâm mà ngươi thích ăn, ngươi mau đến nếm thử một chút." Liễu Hoán Tuyết nói xong, lại nâng đũa ngọc trong tay lên.
"Chỉ là ta đã lâu rồi chưa từng xuống nhà bếp, cũng không biết trù nghệ đã thoái hóa thế nào."
Ánh mắt của Trì Úy vẫn rơi trên mặt Liễu Hoán Tuyết, nàng trầm mặc chốc lát, theo lời tiến đến phía trước, cầm lấy đôi đũa trong tay Liễu Hoán Tuyết, gắp một khối nếm thử.
Nhìn thấy Trì Úy động đũa, Liễu Hoán Tuyết lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói:
"Mùi vị thế nào?"
Cao điểm vào miệng liền tan đi, hương vị lưu trên đầu lưỡi, chỉ là hạt sen được cất giữ từ mùa đông, ăn vào miệng khó tránh nhàn nhạt đắng. Buông xuống đôi đũa trong tay, Trì Úy đạm nhiên nhìn Liễu Hoán Tuyết.
"Biểu tình của nàng hôm nay cùng lúc không từ mà biệt rời đi Quỳnh hoa lâm, giống nhau như đúc."
Nụ cười miễn cưỡng của Liễu Hoán Tuyết thoáng chốc cứng đờ, mục quang lay động vỡ thành từng mảnh, thân người hơi run rẩy, thần tình nhìn qua không chịu nổi một kích.
"Ta biết, ngươi luôn trách ta. Nếu không có ta, nhân sinh của ngươi nhất định sẽ không phải tràng cảnh như hôm nay."
Thần tình của Trì Úy hơi đông lại, trong mắt lại càng trầm mặc.
"Cho đến nay là ta quá ích kỷ, không nên đem ngươi vây hãm trong cung, cùng ta phí hoài tuổi xuân, phí hoài năm tháng." Thanh âm của Liễu Hoán Tuyết hết sức ẩn nhẫn, nhưng mang chút nức nở vang lên.
"Lục hoàng tử ái mộ ngươi nhiều năm, chuyện này người người trong cung đều biết, những năm này, hắn đối với ngươi thủy chung như một, tuy nói chiến tích trong triều không thể so với Ngô vương cùng Thái tử nhưng tư chất tào hoa cũng không thể xoi mói."
Liễu Hoán Tuyết nói xong, đợi lâu cũng không thấy Trì Úy đáp lại, nàng tịch mịch cúi đầu, tầm mắt chậm rãi bắt đầu có chút mơ hồ. Môi nàng run run mấy phen mới có thể đem lời nói ra khỏi miệng:
"Nếu ngươi nguyện ý, không bằng...liền gả cho hắn đi."
Nghe vậy, mặc dù trong lòng Trì Úy đã sớm có cảm giác, nhưng đến khi thật sự nghe Liễu Hoán Tuyết nói ra khỏi miệng, nàng chỉ cảm thấy ngực giống như mất đi một khối, vô tận đau đớn hỗn loạn thay nhau ùa đến. Biết rõ khi Liễu Hoán Tuyết nói những lời này nhất định không dám nhìn nàng, nhưng nàng vẫn nghiêng đầu nhìn Liễu Hoán Tuyết, muốn nhìn rõ lúc nàng nói ra những lời này, rốt cuộc là biểu tình gì.
Cho dù chưa từng ngẩng đầu, Liễu Hoán Tuyết vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của Trì Úy. Nàng cắn chặt môi, rất sợ cơn đau tê tâm liệt phế này sẽ bởi vì nghẹn ngào mà bị Trì Úy biết được. Cố gắng ẩn nhẩn chua sót cùng khổ sở nơi yết hầu, Liễu Hoán Tuyết cường ngạnh chống đỡ, nói:
"Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ đích thân mở miệng cùng Lục hoàng tử, xuất cung rồi, ngươi liền tự do, sẽ không còn có bất cứ quan hệ nào cùng Liễu gia. Chờ đến lúc đó, bất kể ngươi muốn làm gì đều có thể."
Chỉ cần xuất cung, bằng vào bản lĩnh của ngươi, nhất định có thể rời khỏi Lục hoàng tử, lúc đó trời cao biển rộng, ngươi có thể đi bất kỳ đâu ngươi muốn.
Ta biết, lấy tính tình của ngươi, trói buộc ngươi trong cung lâu như vậy, thủy chung là quá ủy khuất ngươi.
Trì Úy cực kỳ nhẹ cười một tiếng, bên trong tràn đầy mỉa mai. Lòng Liễu Hoán Tuyết thoáng chốc đau như đao cắt, nàng nghe Trì Úy dùng ngữ khí băng lãnh thấu xương nói:
"Tốt a."
Tốt a.
Ngắn ngủi hai chữ, nhưng Liễu Hoán Tuyết lại cảm thấy bên tai ong ong, đáy lòng tuyệt vọng như phạm nhân bị tuyên án tử.
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài xuyên qua cửa sổ, ánh vàng rơi vào giữa hai người, nhưng không thể ủ ấm nổi thân thể cả hai. Im lặng ngồi, bất quá chỉ cách nhu ba thước nhưng lại là chỉ xích thiên nhai.
(gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.)
Bên cạnh đã sớm không còn âm thanh, Liễu Hoán Tuyết dù chưa từng ngẩng đầu nhưng nàng biết Trì Úy không có rời đi. Nàng ẩn nhẫn xung động muốn khóc, cố gắng bình tĩnh nói:
"Ta sẽ nhanh chóng thay ngươi nói với Lục hoàng tử. Trì Úy, sau khi ra ngoài liền quên đi những năm tháng trong cung, thay ta nhìn thế giới bên ngoài nhiều chút."
Lời nói tiêu tán, giọt lệ rơi xuống trên y phục, toát ra một đóa hoa thê diễm. Hồi lâu, mới nghe được Liễu Hoán Tuyết nhẹ giọng phảng phất như tự nói:
"Ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ sủng quan đông cung."
Nghe được một câu cuối cùng này, trong lòng Trì Úy bỗng nhiên đau xót, cơ hồ không thể hô hấp. Nàng cuối cùng nhìn Liễu Hoán Tuyết một cái, nhưng lại phát hiện bả vai người đó hơi lay động, dường như là đang chịu đựng thống khổ to lớn, thúy nhược đến tựa như gập lại sẽ gãy mất.
Trì Úy đột nhiên rất muốn vươn tay ôm lấy thân ảnh yếu ớt đó, nhưng nàng lại không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thống khổ, sau đó thống khổ từ bỏ bản thân.
Tiếng bước chân của Trì Úy vang lên, Liễu Hoán Tuyết hốt hoảng ngẩng đầu, lại phát hiện trong điện không có một bóng người, đã sớm không còn thân ảnh Trì Úy.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến, nàng có một lời từ đầu đến cuối quên hỏi Trì Úy, nhưng nhiều năm trôi qua, sợ là cũng không còn cơ hội nữa.
Nghĩ vậy, thân thể Liễu Hoán Tuyết mềm nhũn, trượt ngồi trên đất, nội tâm đau đớn khó ức chế, nàng che mặt thất thanh khóc lên.
----
(Nguyên gốc là thử khứ kinh niên 此去经年. Một câu trong khúc 'Vũ Lâm Linh', thơ Liễu Vĩnh.)
Hoa Quỳnh.