Trăng sáng nhô cao, vằng vặc như ngân, rắc ánh sáng thanh lãnh đầy đất. Trên bàn đá, rượu đã được đun ấm, tản ra hương thơm thuần liệt.
Trì Úy khoanh tay, tựa vào phía sau bàn đá, góc nghiêng dưới ánh trăng càng lộ ra nét tinh xảo. Khương Ngưng Túy ngồi cạnh bàn đá, yên lặng ngưng thần, nhất thời cũng không ai nói gì, đơn giản là từ trước đến giờ nàng thích yên tĩnh, mà Trì Úy nhìn sơ cũng không phải là dạng người nói nhiều, hai người ở chung cũng không cảm thấy lúng tùng khó qua.
Chỉ là, Khương Ngưng Túy nghĩ không ra, Trì Úy tại sao lại mời mình cộng ẩm. Nếu Nhan Y Lam có thể để Khương Ngưng Túy đơn độc đi ra ngoài, chắn hẳn nhất định đã chuẩn bị vạn toàn, tuyệt đối sẽ không để Khương Ngưng Túy xảy ra chuyện dưới mắt nàng. Nếu như Trì Úy chỉ đơn giản là muốn hại nàng, cho dù có ngu ngốc hơn nữa cũng sẽ không chọn lúc này, như vậy sẽ chỉ càng làm bản thân bại lộ, càng sẽ lại hại Liễu Hoán Tuyết cũng sẽ bị liên can.
Khương Ngưng Túy nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ quả thật chỉ là do nàng ấy nhất thời hứng khởi thôi.
Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu lại nhìn thấy Trì Úy xoay người lại, chậm rượu cho cả hai, sau đó nàng nâng ly nhẹ chạm vào ly rượu của Khương Ngưng Túy, cất lời:
"Đã là cùng uống rươu, sao có thể không kính Thái tử phi một ly chứ?"
Bên bờ Thái Dịch trì lúc này vô cùng yên tĩnh, cũng không có bất kỳ ai đi qua, cho nên hành động của Trì Úy mặc dù to gan không chút quy củ phép tắc, nhưng Khương Ngưng Túy lại cảm thấy vài phần thoải mái tự tại. Người trong cung phần lớn đều cố kỵ thân phận của nàng, cho nên lời nói hay hành động đều thập phần cản thận, tất cả đều chú trọng quy củ lễ phép, không giống thời đại mà nàng từng sống, quan hện giữa người với người đều là bình đẳng, nói chuyện, làm việc đều chưa từng phải kiêng kỵ điều gì.
Trì Úy ngưỡng đầu một hơi uống cạn sạch, lãnh phong quét qua khiến tay áo nàng tung bay, Khương Ngưng Túy phát hiện trên người nàng luôn lộ ra một chút hương vị tiêu sái bất kham, đây là thứ mà nàng chưa từng thấy ở trong hoàng cung này. Thậm chí ngay cả người quyền khuynh triều dã như Nhan Y Lam, cũng khó mà có được tự nhiên tự tại này.
Khương Ngưng Túy nhấp một ngụm rượu trong ly, nhàn nhạt cất lời:
"Vì sao muốn mời ta uống rượu cùng ngươi?"
Trì Úy nghe vậy không khỏi mỉm cười, dung mạo tinh xảo kia vì một mạt ý cười nhạt mà càng vựng nhiễm ánh sáng, đẹp đến khó tả.
"Nếu đều không thích yến hội khô khan ngột ngạt giống nhau, vậy cùng uống một ly chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao?"
Vừa rồi, Khương Ngưng Túy liền đã mơ hồ nhận ra được cái đạm bạc cùng tính khí không chịu trói buộc trong tính cách của Trì Úy. Trong mắt nàng ấy thật giống như không có bao nhiêu sự trói buộc trong hoàng cung, làm việc cũng không có nửa điểm quy củ, tùy tính tùy ý. Nghĩ thế, Khương Ngưng Túy bất giác lại nhìn Trì Úy nhiều hơn một chút, tựa như có điều suy nghĩ.
"Tính tình Trì hộ vệ như vậy, vốn dĩ không nên là người dừng lại trong cung."
Người như Trì Úy, lẽ ra phải tư do vô câu vô thúc. Khương Ngưng Túy luôn cảm thấy, nếu cứ nhất mực trói buộc nàng ấy trong hoàng cung, thật sự có chút đáng tiếc.
Nụ cười trên mặt Trì Úy vô cùng đạm nhạt, tựa như phong tuyết đi qua, nặng nề đặt lại một tầng sương hoa, nàng vẫn rót đầy ly, dịch thể nóng bỏng cùng cổ họng thiêu đốt một đường trôi, nhưng vẫn không thể làm ấm được mi mắt nàng.
Khẽ lắc đầu, Trì Úy cười nói:
"Bất quá là một mạt chấp niệm quấy phá thôi."
Mà mãi đến rất lâu sau đó, Trì Úy mới thật sự hiểu rõ, chân tâm chấp niệm cái thứ trò đùa này, chẳng qua chỉ là một trò đùa đuổi chút tịch mịch trong hồng tường cung điện này thôi. Nơi này chứa đầy a dua xu nịnh, cân hồng đỉnh bạch, âm ngoan cay độc, dung được nước mắt, chứa được những lời mắng nhiếc, chỉ duy không thể chứa tình thâm ý đốc, thề không thay đổi.
(Có thể hiểu nôm na là: Một người khi có quyền thế, khi ở trên đỉnh cao, thì người ta nịnh nọt. Còn khi mất hết quyền lực thì lập tức trở mặt, thậm chí đối địch với mình..)
Tất cả cố chấp không bỏ được, cuối cùng cũng sẽ trở thành một vết sẹo trong tim.
Sự biến hóa trong khoảnh khắc đó không thể thoát khỏi ánh mắt của Khương Ngưng Túy, nàng có chút kinh ngạc, không nghĩ người túy tính như Trì Úy lại cũng tâm sự không thể nói cùng không biết làm sao.
Nhưng nói cho cùng, Trì Úy cùng Khương Ngưng Túy bất quá chỉ là khách qua đường của nhau, Khương Ngưng Túy sẽ không quên đêm đó chính Trì Úy đã ngụy trang thành thích khách hãm hại. Trì Úy vĩnh viễn nhớ rõ thân phận đối lập giữa Khương Ngưng Túy cùng Liễu Hoán Tuyết, đêm nay cả hai tình cờ gặp nhau, bỏ qua một tất cả mà cùng uống một ly, ngày mai vẫn sẽ ai thờ chủ nấy, cái gì cũng sẽ không thay đổi.
Các chủ tử có ân sủng mà các chủ tử muốn tranh đoạt, nô tài cũng có đường tiền đồ mà nô tài muốn giành lấy.
Nếu đã không thể thay đổi, vậy chi bằng đêm nay cứ cùng nhau cộng chẩm, uống say một lần.
"Chi bằng ly này ta kính ngươi." Khương Ngưng Túy nói xong, vươn tay cầm bình rượu rót cho cả hai, lại tiếp lời:
"Kính chúng ta cùng uống rượu đêm nay."
Trì Úy nghe vậy, dường như cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của Khương Ngưng Túy, nàng vô cùng ôn nhã khẽ cười, nâng ly tỏ ý.
Trên hành lang cách đó không xa, Liễu Hoán Tuyết cũng không phân phó Hạ Sanh thắp đèn, lúc nãy nàng vội vã đi đến cho nên ngay cả hồ cừu đại y đều quên phủ thêm. Mà hành lang này lại rất gần Thái Dịch hồ, từng trận lãnh phong ban đêm vù vù tấn công đến, Hạ Sanh không khỏi run rẩy vì lạnh, nàng vội vàng tiến đến phủ thêm áo khoác dầy cho Liễu Hoán Tuyết.
Đầu vai được phủ thật dầy nhưng Liễu Hoán Tuyết vẫn bất vi sở động, nàng chỉ lặng lẽ đứng, ánh mắt rơi vào ngôi đình nhỏ ở ven hồ phía trước. Lãnh phong thổi tung vài sợi tóc trước trán nàng, che phủ đi đôi mắt yêu kiều như nước kia, cũng che đi ánh sáng trong đáy mắt nàng.
Từ sau khi Hạ Sanh vào cung đã luôn đi theo Liễu Hoán Tuyết, tất nhiên cũng đọc ra ý nghĩ trong lòng nàng, thấp giọng nói:
"Nếu nương nương lo lắng cho vết thương của Trì hộ vệ, chi bằng để nô tỳ đi qua nhắc nhở một chút."
"Không cần." Thanh âm của Liễu Hoán Tuyết nhàn nhạt, tựa hồ vừa ra khỏi miệng đã bị gió cuốn đi, tất cả tâm tình bên trong đều nghe không chân thật.
"Trì Úy tự có chừng mực." Nàng nói xong, ánh mắt buồn bã nhìn chăm chú mạt bạch y thân ảnh bên trong đình, thấp giọng nỉ non.
"Hiếm thấy nàng có hứng thú như hôm nay, ngươi và ta cũng đừng quấy nhiễu."
Hạ Sanh nghe thấy lời của Liễu Hoán Tuyết, trong lòng cũng khẽ nhói, nhẹ gọi:
"Nương nương...."
Hạ Sanh dẫu sao cũng đi theo Liễu Hoán Tuyết nhiều năm, cho nên chuyện của Trì Úy cùng Liễu Hoán Tuyết tất nhiên nàng cũng luôn lặng lẽ nhìn trong mắt, có lúc, ngay cả nàng cũng không thể nhìn rõ, giữa hai người rốt cuộc ai mới thật sự là quân, ai mới là thần tử nhỏ bé từ trong cốt tủy.
"Ta đã bao lâu chưa từng thấy nàng cười rồi?" Liễu Hoán Tuyết rũ mắt, dường như chỉ cần nhìn Trì Úy thêm một chút nữa, bản thân sẽ không chịu nổi. Nàng thê lương cười cười:
"Cũng đúng, nàng hận ta như vậy mà."
Hạ Sanh không đành lòng nghe những lời bi thương như vậy từ Liễu Hoán Tuyết, đang định lên tiếng an ủi, nhưng lại thấy nàng lắc lắc đầu, xoay người đi trở về, nhẹ giọng nói:
"Hồi cung."
Trì Úy đã có chút men say, chỉ là ý thức của nàng vẫn thanh tỉnh, cho dù có uống nhiều đi nữa, đôi mắt nàng vẫn luôn thanh minh.
Trong gió truyền đến khí tức không tầm thường, Trì Úy dựa theo mạt dị động kia, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trên hành lang dài tựa như không có điểm cuối kia, thân ảnh Liễu Hoán Tuyết đang từng chút từng chút đi xa. Ánh trăng thanh lãnh rơi vào trên người nàng, thân thể vốn đã mảnh khảnh kia, lúc này càng hiện ra nhu nhược, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp.
Đáy mắt có đau đớn cùng vướng mắc chợt lóe, Trì Úy nhấp một ngụm rượu, lại phát giác vừa cay vừa đắng, cay đến miệng lưỡi tê dại, tựa hồ ngay đến cả tâm cũng bắt đầu chết lặng.
Tầm mắt đã không còn nhìn thấy thân ảnh Liễu Hoán Tuyết, Trì Úy xoay người nhìn lại, thấy Khương Ngưng Túy một tay chống đầu, nhíu mày có chút khó chịu, nàng cố sức khắc chế sự choáng váng trên đầu, giờ khắc này toàn bộ men say đã dâng lên, đầu óc bắt đầu có chút mơ màng.
E là say thật rồi.
Trước ngực trở nên rất khó chịu, Khương Ngưng Túy nghe thấy thanh âm của Trì Úy vang lên bên tai, dường như là đang phân phó cho Thanh Phù:
"Thái tử phi sợ là đã say, nhanh chóng dìu nàng về cung đi."
Thanh Phù luôn nhất mực đứng bên cạnh, hiện giờ nghe được Trì Úy giao phó, nàng vội vàng đáp:
"Vâng."
Thái Dịch trì cách Hàm Lương điện cũng không xa, Thanh Phù đã bảo phượng liễn đang chờ ngoài Hàm Lương điện đến, sau đó nhanh chóng đưa Khương Ngưng Túy trở về Phượng Nghi cung.
Đưa mắt nhìn Khương Ngưng Túy rời đi, lúc này Trì Úy mới xoay người hướng đến Thiều Hoa điện.
-----
Con đường đi đến Thiều Hoa điện sáng rực, dường nhu là đặc biệt giữ lại đèn cho Trì Úy. Bước vào điện, Trì Úy lập tức nhìn thấy Hạ Sanh đi đến nghênh đón.
"Trì hộ vệ, nương nương vẫn luôn đợi ngươi."
Trì Úy nghe vậy, lãnh đạm trong mắt ẩn hơn phân nửa, trên mặt thoáng hiện một mạt như nhuyễn. Nàng trầm thấp đáp một tiếng, đang định đi đến chủ điện, đột nhiên nhìn thấy Hạ Sanh lại lui về sau một bước ngăn cản nàng, thần sắc nàng ấy có chút khó xử, ấp úng nói:
"Thái tử vừa mới kết thúc vãn yến trở về, đang nghỉ ngơi ở chủ điện..."
Trì Úy ngây người, nụ cười bên khóe môi cứng lại, từ từ nhiễm ra một tầng băng lạnh mỉa mai. Nàng thản nhiên nhìn chủ điện một cái, không nói thêm nửa câu liền xoay người rời đi.
Dưới màn tuyết trắng ngần, Hạ Sanh chỉ cảm thấy quanh thân Trì Úy tản ra lãnh y thấu xương, tựa hồ ngay cả trong cốt tủy đều là lạnh, khiến người khác nhìn cũng khiếp sợ. Hạ Sanh chỉ vội vàng nhìn Trì Úy đi xa, vừa quay đầu liếc nhìn ánh nến trong chủ điện, không thể làm gì khác hơn là dậm chân, lắc đầu than thở.
-----
Khương Ngưng Túy ngồi trên phượng liễn mà đầu óc quay cuồng, men rượu xông lên, nàng chỉ cảm thấy trong dạ dày rối loạn, ngay cả trí não cũng bắt đầu có chút không tỉnh táo.
Khoảnh khắc bước xuống phượng liễn, nàng chủ cảm thấy hai chân giống như đứng trên mây, mềm nhũn vô lực, nhưng nàng vẫn còn có thể trấn định giữ lại chút ý thức, lảo đảo đi đến Tê Loan điện.
Bên trong điện cũng không có thắp đèn, một mảnh đen đặc không thấy năm ngón tay, Thanh Phù thay Khương Ngưng Túy mở cửa, đang định bảo cung nhân đi vào thắp đèn, nhưng tầm mắt đột nhiên nhìn thấy một mạt thân ảnh, nàng vội vàng im lặng, không dám tiếp tục bước đến trước.
Khương Ngưng Túy một tay chống đỡ trên khung cửa, không để cho bản thân vì đứng không vững mà ngã xuống, xung quanh đột nhiên trở nên trầm lắng, giờ khắc này, nàng dường như cũng ý thức được Thanh Phù có chút không đúng, thuận theo tầm mắt Thanh Phù nhìn sang, Khương Ngưng Túy chỉ thấy có một mạt thân ảnh đang chậm rãi từ nhuyễn tháp đứng dậy, men theo ánh trăng chầm chậm đến gần nàng.
Đáng tiếc, tầm mắt Khương Ngưng Túy hiện giờ rất mơ hồ, cộng thêm ánh trăng nhiễm sáng, nàng căn bản không thấy rõ người đi đến là ai.
"Uống rượu?"
Khương Ngưng Túy nghe được thanh âm trầm thấp kia, âm sắc tính cảm đó quen thuộc như vậy, mặc dù nàng đã say đến không rõ gì hết nhưng theo bản năng vẫn có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói kia.
"Là ngươi."
Thanh âm của Khương Ngưng Túy cho dù say cũng vẫn thanh thanh lãnh lãnh. Nàng nói xong, lại lần mò trong bóng tối tiến về phía trước, đáng tiếc, đôi chân mềm nhũn không nghe theo lệnh, lảo đảo một cái liền nghiêng người ngã về trước.
Nhan Y Lam theo bản năng vươn tay đỡ lấy nàng, chỉ là Khương Ngưng Túy đã say đến mơ hồ, cũng không biết phải đưa tay vịn vào khung cửa bên cạnh, cứ như vậy trực tiếp ngã vào trong lòng Nhan Y Lam, va vào miệng vết thương trên đầu vai của nàng, một cơn đau buốt truyền đến nhưng dù vậy, đôi tay ôm lấy Khương Ngưng Túy lại không có chút do dự nào.
"Nhan Y Lam." Khương Ngưng Túy nhẹ giọng gọi, ngữ khí tuy thanh lãnh nhưng cũng mơ hồ, như có như không, vừa ra khỏi miệng đã theo không khí tán đi. Nàng tựa vào trong lòng Nhan Y Lam, bàn tay bên hông nhẹ kéo lấy áo choàng lụa của Nhan Y Lam, từng chút từng chút siết chặt.
"Đừng đi."
Thật ra thì, Khương Ngưng Túy cũng biết sợ, ngay từ ngày đầu tiên nàng xuyên đến đây đã bắt đầu, mà cái loại sợ hãi này chỉ tăng chứ không giảm. Ở trong một thế giới xa lạ như vậy, bên cạnh tràn đầy những nguy hiểm cùng khó hiểu, sâu trong lòng nàng rất sợ, chỉ là không thể nói, nói không được, cho nên cũng sẽ không có ai biết. Mỗi đêm phải đối mặt với bóng đêm không thấy đáy, ngủ trong cung điện lớn như vậy, lòng nàng cũng trống trải đến sắp phát điên.
Cho nên, đừng đi, ít nhất một đêm này, Nhan Y Lam, xin ngươi đừng đi.
Đừng để ta ở trong cung điện lạnh băng này một mình.
Lời nói của Khương Ngưng Túy không còn thanh lãnh như trước, thậm chí còn mang theo chút run rẩy, bất giác khiến lòng Nhan Y Lam kéo căng. Cơn đau trên vai đã không còn cảm giác, Nhan Y Lam chỉ là có chút chần chừ nâng tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Khương Ngưng Túy, sau đó, bàn tay lại đi lên, những đầu ngón tay trượt vào trong mái tóc dài mềm nhuyễn đen nhánh của nàng, yên lặng kéo nàng vào lòng.
"Không cần sợ." Tê Loan điện tĩnh mịch, thanh âm của Nhan Y Lam trở nên ôn nhu lưu luyến chưa từng có.
"Ta ở đây."