Nhan Y Lam chưa bao giờ hảo tâm như vậy, càng sẽ không làm chuyện không mục đích.
Trì Úy trong lòng ẩn ẩn có phỏng đoán, cho nên nghe xong lời của Nhan Y Lam, nàng cũng bất giác kinh ngạc, trái lại cười nói:
"Ta hiện nay là khâm phạm triều đình, tự thân còn khó mà bảo toàn, không ngờ người như ta theo lời Trưởng công chúa nói, dĩ nhiên còn có chỗ hữu dụng?"
"Có chỗ hữu dụng hay không..." Nhan Y Lam vẫn cười, "Đến lúc đó ngươi tự sẽ hiểu."
Trì Úy nhướng mi hỏi:
"Không định nói cho ta biết bây giờ?"
"Không gấp." Nhan Y Lam chậm rãi bán ra một cái nút thắt.
"Dù sao tạm thời các ngươi cũng không thể xuất thành."
Trì Úy nghiêng thân dựa vào bàn đá, xoa mi cười.
"Không bằng nói là hiện giờ Trưởng công chúa đang nắm mệnh của Hoán Tuyết trong tay, cho nên mới không lo ngại như thế." Dù sao, nàng căn bản không có quyền cự tuyệt.
Bất luận sau này Nhan Y Lam đưa ra điều kiện gì, miễn là vì Liễu Hoán Tuyết, dù muốn nhảy vào nước sôi lửa bỏng, sợ rằng Trì Úy cũng sẽ không chút nhíu mày.
"Phốc xuy." Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng Trì Úy, Nhan Y Lam nhịn không được mà bật cười.
"Yên tâm, nếu các ngươi xuất cung, bản cung tự nhiên không cần thiết làm khó các ngươi nữa."
"Trưởng công chúa nói những lời này, ta trái lại tin. Chỉ có điều..." Gương mặt đạm nhã hiện lên vài phần tinh quái, Trì Úy đột nhiên xấu xa cười.
"Thứ ta tin không phải Trưởng công chúa, mà là Thái tử phi."
Nghĩ cũng biết dụng ý lúc Trì Úy nói ra những lời đó, rõ ràng là mang Khương Ngưng Túy ra trêu đùa Nhan Y Lam, người sáng suốt cũng nhìn ra được, Trưởng công chúa Nhan Y Lam độc chưởng triều chính Nhan Quốc nhiều năm, ngay cả quốc quân Ương Quốc cũng đều không nhìn vào mắt, lại hết lần này đến lần khác với Thái tử phi Khương Ngưng Túy, một chút biện pháp cũng không có.
Đạo lý tuy là người người đều hiểu, thế nhưng người dám thẳng thắng nói ra lại không nhiều, Nhan Y Lam cũng không tức giận, đặt tách trà trong tay xuống, cười nói:
"Tính tình không sợ chết này của ngươi, lại giống nàng y đúc."
Trì Úy như có điều suy nghĩ.
"Thay vì nói chúng ta có chút giống nhau, chi bằng nói nàng càng giống một người khác."
Tiếu ý bên môi dần phai nhạt, Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn Trì Úy.
"Ngay cả ngươi cũng cảm thấy như vậy?"
"Từ sau khi Thái tử phi rơi xuống nước tỉnh lại, lần đầu ta gặp lại nàng liền có loại cảm giác đã từng quen biết, loại quen thuộc này vô pháp dùng bất kỳ đạo lý gì giải thích." Trì Úy cân nhắc chốc lát, nói thẳng.
"Cùng Thái tử phi ở chung, luôn khiến ta nghĩ đến tỷ tỷ của nàng, đôi khi ta sẽ cảm thấy, các nàng giống như cùng một người."
Sự thẳng thắn của Trì Úy khiến Nhan Y Lam nháy mắt thất thần, đáy lòng đột nhiên có đau đớn ngắn ngủi ập đến, cảm giác đau nhói này khiến nàng hồi thần. Nàng lại nhặt lên tiếu ý, đứng dậy nói:
"Đáng tiếc, Sơ Ảnh đã chết."
Những lời này dường như đang nhắc nhở Trì Úy, lại tựa như đang nhắc nhở chính nàng.
Trì Úy trầm mặc, theo động tác đứng dậy mà ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Y Lam, ánh sáng trên đỉnh đầu bị thân thể Nhan Y Lam chắn đi một nửa, trong quang ảnh giao thoa, nàng thấy khí thế nơi đáy mắt người đó đã phai nhạt, lộ ra một tia tối tăm cùng mệt mỏi khó giải, không giống vị quân vương lạnh lùng thường thường luôn đứng ở nơi cao kia, trái lại có chút giống như phượng hoàng gãy cánh rơi xuống phàm trần.
"Người như Thái tử phi, cũng không thích hợp ở lại trong cung." Trì Úy chỉ trầm ngâm.
"Vì để tránh cho nàng lại giẫm lên vết xe đổ, Trưởng công chúa không nên lại tiếp nàng hồi cung."
"Từ ban đầu, bản cung đã không định sẽ mang nàng hồi cung." Nhan Y Lam ung dung cười, tiếu ý đã quét đi nỗi cô đơn nơi đáy mắt khi nãy.
"Cho nên, trong khoảng thời gian bản cung không thể bồi bên cạnh nàng, bản cung hi vọng ngươi có thể thay ta lưu tâm nàng nhiều một chút."
Lần này, ngay cả Trì Úy cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
"Đây chính là việc Trưởng công chúa muốn ta làm?"
"Tính tình của Ngưng Túy, ngươi cũng đã biết, nếu bản cung phái thám tử ở bên ngoài Tướng Quân phủ trông chừng nàng, nàng nhất định sẽ không vui." Đối mặt Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam chỉ thấy thủ đoạn cùng mưu kế của mình hoàn toàn không có tác dụng.
"Chỗ Ngô vương vẫn còn không thể coi thường, bản cung cũng đã hết cách, tính đi tính lại, ngoài cung chỉ có ngươi là có thể tin được."
Đây là lần đầu tiên, Trì Úy thấy được phần nhu nhuyễn tỉ mỉ bị giấu đi dưới vẻ ngoài cường thế lạnh lùng của Nhan Y Lam.
Chẳng trách Khương Ngưng Túy sẽ động tâm với Nhan Y Lam, đổi lại là bất cứ ai, cảm nhận được một Nhan Y Lam ôn nhu tinh tế như thế đều sẽ nhịn không được mà khuynh tâm.
Trì Úy gật đầu.
"Được."
Nghe Trì Úy đáp ứng, Nhan Y Lam khẽ cười, nàng vươn tay vỗ vỗ vai Trì Úy, tựa hồ tất cả lời nói đều bao hàm bên trong động tác này, sau đó, nàng xoay người rời đi.
-----
Khương Ngưng Túy đứng trong biển hoa Quỳnh đợi một chút liền thấy thân ảnh của Nhan Y Lam từ bên ngoài đi đến.
Đứng yên tại chỗ bất động, thẳng khi Nhan Y Lam đến bên cạnh nàng, Khương Ngưng Túy mới mở miệng nói:
"Nên trở về rồi."
Biết là Khương Ngưng Túy sợ Khương phu nhân lo lắng, cho nên vội vã muốn trở về Tướng Quân phủ, Nhan Y Lam gật đầu.
"Được." Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn Liễu Hoán Tuyết yên lặng đứng bên cạnh, ý cười như người tốt.
"Trì Úy đang đợi ngươi."
Lời của Nhan Y Lam rất nhẹ nhàng bình thường, bên trong lại mang một loại ngữ khí nghiền ngẫm, khiến Liễu Hoán Tuyết không khỏi cảm thấy trên mặt nóng ran, nàng ấp úng đáp lời, mặt càng nóng hơn, vội vàng theo hướng Trì Úy mà đi đến.
Yên lặng quan sát hết thảy, đến tận khi Liễu Hoán Tuyết gấp gáp chạy đi, Khương Ngưng Túy mắt lạnh liếc Nhan Y Lam một cái.
"Trưởng công chúa lại hồ nháo rồi."
Tâm tư xấu xa đều đã bị Khương Ngưng Túy phát hiện, Nhan Y Lam cũng không cảm thấy quẫn bách, nàng kéo khóe môi, ý cười yêu dã, mang theo Khương Ngưng Túy đi về phía xe ngựa dưới chân núi.
------
Xe ngựa dừng bên ngoài Tướng Quân phủ, không ngoài sở liệu của Nhan Y Lam, các nàng vừa xuống xe, lập tức thấy Khương phu nhân đang ở bên ngoài phủ bước nhanh đến nghênh đón.
"Thần phụ bái kiến Trưởng công chúa."
Nhan Y Lam tiến đến nâng Khương phu nhân dậy.
"Phu nhân không cần đa lễ." Nàng lướt mắt qua Khương phu nhân nhìn đến đám hạ nhân đang quỳ bái phía sau.
"Đều đứng lên đi."
"Trưởng công chúa hạ cố đến đây, sao không sớm sai người thông báo cho thần phụ một tiếng, nếu như chậm trễ Trưởng công chúa, đây như thế nào cho phải a?"
Nhan Y Lam mỉm cười, nói:
"Nghe nói thân thể phu nhân gần đây có bệnh, bản cung cùng Thái tử trong lòng vẫn luôn ghi nhớ, chỉ là chính vụ bận rộn, chung quy không thể dành chút thời gian đến thăm. Khó có được lúc này đây Ngưng Túy hồi phủ mấy ngày, bản cung liền thuận đường đến thăm phu nhân một chút."
Khương phu nhân vừa dẫn Nhan Y Lam vào phủ, vừa trả lời:
"Trưởng công chúa có lòng, thần phụ chỉ là thỉnh thoảng bị phong hàn, cũng không đáng ngại."
Nhan Y Lam vào phủ, nghe vậy, nàng bất động thanh sắc nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, cười nói:
"Vậy bản cung yên tâm rồi."
Cảm giác được ánh mắt phong tình vạn chủng của Nhan Y Lam bắn đến, Khương Ngưng Túy thản nhiên hạ mắt, cũng không rảnh bận tâm.
Khương phu nhân sớm đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn, Khương Ngưng Túy nhìn thấy trước mắt bày la liệt đủ loại sắc thái, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khương phu nhân đang mời Nhan Y Lam nhập tọa, đột nhiên hiểu rõ phân lượng của Nhan Y Lam trong lòng Khương phu nhân.
"Những ngày qua Ngưng Túy ở trong cung, đã phiền Trưởng công chúa chiếu cố rồi."
Nhan Y Lam cung kính có lễ mà cười.
"Phu nhân khách khí." Nói xong cũng không quên dùng dư quang liếc mắt nhìn Khương Ngưng Túy.
"Ngưng Túy rất nhu thuận, chưa từng gây phiền gì cho bản cung."
Từ trong miệng của Nhan Y Lam nghe được hai từ 'nhu thuận', thật sự nghe thế này cũng cảm thấy không thuận tai, bàn tay cầm đũa siết chặt, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam, lại ngại có Khương phu nhân đang ở đây, cho nên chỉ có thể thu tất cả cảm thụ nuốt lại vào bụng.
"Vậy là tốt." Khương phu nhân đương nhiên vô cùng tin lời của Nhan Y Lam, bà không khỏi vui mừng mà vỗ vỗ bàn tay Khương Ngưng Túy đang ngồi bên cạnh, lại nói:
"Ngưng Túy tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm sống không nhiều, mới vừa vào cung, vẫn mong Trưởng công chúa cùng Thái tử có thể bao dung nhiều hơn."
Lời của Khương phu nhân mặc dù không rõ ràng, nhưng thâm ý bên trong, Nhan Y Lam lại nghe hiểu, nàng giấu đi sự không thoải mái thoáng chốc này vào lòng, cười nói:
"Ngưng Túy cùng Thái tử cảm tình sâu đậm, mẫu hậu cũng thường khen Ngưng Túy thông minh hiểu chuyện trước mặt bản cung, còn cười nói tướng quân cùng phu nhân có cách dạy dỗ, bồi dưỡng ra một nữ nhi tài mạo vẹn toàn như vậy."
Những lời này đương nhiên chỉ có thể lừa gạt một Khương phu nhân không biết chuyện gì, chí ít ở trong mắt Khương Ngưng Túy, những lời này, không hề có một chữ là thật. Khương Ngưng Túy lại có chút bội phục Nhan Y Lam ngồi đối diện, nói bừa liên thiên, hồ ngôn đầy miệng, trên mặt lại không mang chút khác thường.
Thật sự là khiến người ta thấy mà ngứa răng.
"Vậy là tốt rồi." Khương Ngưng Túy bên này không ngừng thầm oán, mà Khương phu nhân lại hiển nhiên tin những lời hồ ngôn loạn ngữ của Nhan Y Lam, vui mừng gật đầu đáp lại. Có lẽ là lời của Nhan Y Lam rốt cuộc khiến nỗi lo lắng những ngày qua của Khương phu nhân rơi xuống, bà một bên quan tâm Nhan Y Lam dùng bữa, một bên đề nghị:
"Trưởng công chúa khó có được một chuyến đến Tướng Quân phủ, lúc này đêm đã khuya, nếu như Trưởng công chúa không ngại, chi bằng đêm nay cứ ở lại Tướng Quân phủ?'
"Mẫu thân!"
"Được a."
Khương Ngưng Túy vừa định ngăn cản cái quyết định vô cùng tệ hại này của Khương phu nhân, không ngờ còn chưa nói xong, liền nghe được Nhan Y Lam ngồi đối diện đã vui vẻ nhận lời, cuối cùng còn không biết sống chết mà nhìn Khương Ngưng Túy, mặt đầy vô tội cười cười.
"Dù sao đường tối khó đi, ở lại một đêm cũng không sao." Lời của Nhan Y Lam tuy là nói với Khương phu nhân, nhưng ánh mắt lại luôn đảo quanh gương mặt đóng băng của Khương Ngưng Túy, ý cười càng ngày càng minh diễm.
"Ngươi nói đúng không, Ngưng Túy?"