Ngô vương cũng chưa từng biết, trên gương mặt lãnh nhược hàn sương của Khương Ngưng Túy cư nhiên lại có thể có biểu tình ôn nhu như vậy.
Mà ánh mắt nàng nhìn Nhan Y Lam tuy điềm đạm, bên trong lại đầy vui mừng, dường như cả thiên hạ này đều không to lớn bằng một Nhan Y Lam trước mắt, Ngô vương không khỏi có chút ngây người, hắn đột nhiên cảm thấy nhiều năm như vậy, hắn tựa như chưa bao giờ hiểu được Khương Ngưng Túy.
Nghĩ đến đây, Ngô vương hồi thần, thứ trước tiên nhận ra được chính là ánh mắt lẫm liệt như có gai sau lưng của Nhan Y Lam, hắn điều chỉnh tình tự trong lòng, tiến lên vài bước.
"Trưởng công chúa."
"Ân." Không để tâm mà ứng tiếng, Nhan Y Lam cười nói:
"Bản cung trái lại không ngờ sẽ gặp Ngô vương ở đây."
Lời của Nhan Y Lam mang theo tiếu ý mạn bất kinh tâm, Ngô vương nghe vậy, hồi đáp:
"Bản vương cũng là nhất thời ý khởi."
Nhẹ nhàng 'nga' một tiếng, Nhan Y Lam cũng không quá lưu tâm lời hắn nói.
"Thì ra là như vậy."
Ngô vương nhất lược hành lễ.
"Bản vương còn phải trở về quân doanh chuẩn bị việc rời kinh, sợ là phải xin cáo lui trước."
"Ngô vương thong thả."
Nghe được Ngô vương chấp tay cáo từ, Nhan Y Lam cũng không lưu giữ, chân thành mỉm cười nhìn hắn rời đi.
Thẳng đến xe ngựa của Ngô vương dần đi xa, Khương Ngưng Túy trước tiên thu hồi ánh mắt nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam, nói:
"Trưởng công chúa lần này đến đây, đã phái người thông báo cho mẫu thân biết trước rồi?"
"Không có" Nhan Y Lam lắc đầu.
"Ta cũng là nhất thời ý khởi."
Bị lời nói tùy ý của Nhan Y Lam nghẹn một trận, Khương Ngưng Túy hơi nhíu mày, vừa định khiển trách Nhan Y Lam hồ nháo, không ngờ nàng lại trước một bước kéo bản thân đến.
"Lần này ta xuất cung, bất quá chỉ là muốn tới thăm ngươi một chút, cho nên cũng không định kinh động quá nhiều người."
"Hồ đồ." Khương Ngưng Túy lãnh thanh khẽ quát, nàng nói đến đây liền dẫn Nhan Y Lam đi vào trong nội đường.
"Mẫu thân còn đang nghỉ trưa, Trưởng công chúa cho là, ngươi nghênh ngang tiến đến như vậy, có thể lừa gạt được người khác sao?"
Lúc Khương Ngưng Túy nói lời này, thân ảnh vừa vặn đi đến chỗ rẽ trên hành lang, Nhan Y Lam bắt kịp thời cơ, vài bước tiến đến, tại không gian nhỏ hẹp của khúc ngoặc vươn tay từ phía sau ôm lấy Khương Ngưng Túy.
"Phu nhân muốn lúc nào đi thăm cũng đều có thể, Ngưng Túy, ta muốn mang ngươi đi một nơi."
Nhan Y Lam cúi người ở bên tai nàng trầm thấp lại vui vẻ thì thầm, Khương Ngưng Túy vốn định đẩy nàng ra lại chợt dừng lại, nàng tùy ý bản thân rơi vào trong cái ôm ôn noãn của Nhan Y Lam, môi mỏng mím chặt lại thả lỏng, cuối cùng lại như cũ chọn một loại ngữ khí nghe có vẻ bình thường nhất, nói:
"Mấy ngày trước đây là ngày giỗ của nàng ấy, nếu đã đến rồi, ngươi không muốn vào gặp nàng ấy một lần sao?" Khương Ngưng Túy chưa từng nói ra tên của Khương Sơ Ảnh, nhưng nàng hiểu Nhan Y Lam nhất định nghe hiểu.
Đôi tay đang ôm Khương Ngưng Túy đột nhiên cương cứng, Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn sườn mặt ẩn trong một phiến âm ảnh kia, lòng không khỏi trầm xuống.
Kỳ thực Nhan Y Lam ít nhiều có thể đoán được Ngô vương đã nói gì với Khương Ngưng Túy, chuyện năm đó, trải qua bao năm như vậy, qua nhiều ngươi như thế, tai miệng tương truyền, cái gọi là chân tướng sớm đã trở nên hoàn toàn thay đổi, nàng chưa bao giờ nghĩ đến phải đi biện giải cái gì, cũng không quan tâm người ngoài bình luận nàng ra sao, nhưng giờ khắc này nàng lại cảm thấy mờ mịt trước nay chưa từng có.
"Không cần." Nhan Y Lam khẽ cười.
"Người chết không thể sống lại, ta luôn nhớ được dáng vẻ nàng ấy năm đó, như vậy là đủ rồi."
Thanh âm của Nhan Y Lam nhẹ tênh, nhưng ý vị trong những lời này lại rất nặng, mỗi một từ đều như đang đánh vào tim nàng. Nàng không biết một người phải trải qua cái gì, mới có thể làm cho bản thân lúc nói ra chuyện sinh tử đau đớn lại vân đạm phong khinh như vậy, đó không phải cái gọi là khoáng đạt, Khương Ngưng Túy nghĩ, đó đại khái là chết lặng.
Bởi vì quá mức đau đớn, nên đã gần như chết lặng.
"Cho nên Ngưng Túy." Nhan Y Lam lần nữa tự tay ôm nàng, ôm càng chặt, giống như người chìm sâu trong nước đang ôm lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
"Ta biết bản thân đang làm gì, cũng phân rõ ngươi trước mắt ta là ai. Ngươi căn bản không cần thăm dò ta."
Tâm sự giấu ở trong lòng không nguyện thừa nhận hoàn toàn bị Nhan Y Lam nhìn thấu, Khương Ngưng Túy nhất thời chỉ cảm thấy trái tim sắp nứt, nàng rất muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Nàng khẽ cúi thấp đầu, nghĩ đến vừa rồi dự định dùng Khương Sơ Ảnh đến thăm dò tâm sự của Nhan Y Lam, trong lòng lại muốn tự cười nhạo bản thân không có tiền đồ.
Bản thân như vậy, thật sự là quá khó coi không chịu nổi rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Túy hít sâu một hơi, nàng trong vòng tay của Nhan Y Lam xoay người, dùng đôi mắt trong suốt nhìn Nhan Y Lam, ý cười điềm tịnh, đôi mi cũng tiêm nhiễm nhu nhuyễn, gương mặt lãnh đạm cũng có sinh cơ. Y theo cư ly tương thiếp gần gũi giữa hai người, Khương Ngưng Túy hơi nghiêng người về trước, đôi môi lạnh lẽo có chút run rẩy rơi xuống trên môi Nhan Y Lam.
Ngôn ngữ trở nên dư thừa, có lẽ chỉ có cái hôn trực tiếp nóng bỏng, mới có thể đem những suy tư sở tưởng trong lòng biểu đạt.
Đây có lẽ là việc to gan nhất mà Khương Ngưng Túy làm cả đời này, Nhan Y Lam sẽ không biết được, một cái xoay người một nụ hôn nhẹ này, nàng cần vứt đi bao nhiêu lý trí, cổ vũ bao nhiêu dũng khí mới có thể thúc giục bản thân làm được.
"Nếu ta cố tình thăm dò Trưởng công chúa, Trưởng công chúa lại dự định như thế nào?" Dáng vẻ Khương Ngưng Túy giương mắt nhìn Nhan Y Lam lúc này lãnh diễm động nhân thế nào, ánh mắt đạm mạc lại lộ ra chút giảo hoạt.
"Chuyện đã qua, ta tuy không có quyền tham dự, chẳng lẽ còn không có quyền hỏi đến sao?"
Lời nói mang theo trêu đùa, đi qua giọng nói thanh lãnh của Khương Ngưng Túy nghe vào lại như đang gây khó dễ hoặc như là một loại hờn dỗi như có như không.
Khương Ngưng Túy như vậy thực sự là thú vị, Nhan Y Lam cúi đầu ôm lấy nàng, chôn mặt nơi đầu vai mà thấp thấp cười.
"Nếu ngươi muốn biết, ta cho ngươi biết là được."
Đối với quá khứ của Nhan Y Lam cùng Khương Sơ Ảnh, Khương Ngưng Túy đích xác là tò mò, nàng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là nữ tử như thế nào mới có thể khiến cho Nhan Y Lam khuynh tâm tướng đãi như vậy, nàng cũng hiếu kỳ giữa bọn họ rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu triền miên đau khổ, mới có thể khiến Khương Sơ Ảnh không tiếc vứt bỏ tính mệnh cũng muốn thay Nhan Y Lam thủ hộ mảnh giang sơn này, nàng có rất nhiều điều muốn biết, nhưng nàng chỉ nhẹ lắc đầu.
"Ta không muốn biết."
Đó chung quy cũng là chuyện của bọn họ, tuy nàng hiếu kỳ, nhưng cũng không muốn biết quá nhiều. Đoạn quá khứ đó, vết sẹo đó, nàng không nguyện lại vạch trần nơi lòng Nhan Y Lam. Cũng không phải tất cả đều vì Nhan Y Lam, nàng làm như vậy, kỳ thực cũng tồn chút tư tâm của bản thân.
Nàng hi vọng nữ nhân mà nàng yêu từ giờ về sau, vui cũng được, buồn cũng được, đều chỉ vì một mình nàng.
Nhan Y Lam đặt đầu trên vai Khương Ngưng Túy, nàng nghe vậy, nâng mắt nhìn Khương Ngưng Túy một cái, cũng không biết rốt cuộc nàng có nhìn ra tâm tư mà Khương Ngưng Túy không nguyện lộ ra hay không, nàng chỉ là cười, vòng tay càng ôm chặt, tham lam ngửi lấy hương khí nguyệt lân đạm đạm trên người người nọ.
"Ta muốn mang ngươi đi một nơi."
Khương Ngưng Túy vốn tưởng rằng Nhan Y Lam sẽ trực tiếp mang nàng hồi cung, vì vậy, lúc nghe nàng ấy nói vậy, nàng không khỏi kinh ngạc.
"Đi đâu?"
Nghe được ngoài hành lang có tiếng bước chân đang dần đến gần, Nhan Y Lam đúng lúc buông lỏng Khương Ngưng Túy, lui về sau vài bước, kéo ra cự ly thích hợp với nàng. Thay Khương Ngưng Túy chỉnh lý y sam có chút loạn, Nhan Y Lam cười nói:
"Ngươi đi thì sẽ biết."
Đoán không ra trong hồ lô của Nhan Y Lam bán cái gì, Khương Ngưng Túy cũng lười phí tâm tư đi đoán, nàng gật đầu, tùy Nhan Y Lam mang nàng rời đi.
Quản gia lúc này đã nghe được thị vệ gác cổng bên ngoài thông báo liền vội vàng ra nghênh đón, không ngờ cư nhiên vừa vặn gặp phải Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy, hắn vội vàng dẫn chúng hạ nhân quỳ xuống bái lạy, run run nói:
"Bái kiến Trưởng công chúa."
"Bình thân đi." Nhan Y Lam khẽ dừng bước, nâng tay.
"Bản cung muốn cùng Thái tử phi xuất phủ một chuyến, không cần kinh động phu nhân, rõ chưa?"
Quản gia nghe được, liên tục gật đầu đáp:
"Nô tài hiểu rõ."
=====
Rời khỏi Tướng Quân phủ, Khương Ngưng Túy thuận theo chỉ dẫn của Nhan Y Lam lên xe ngựa, đến tận khi xe ngựa chậm rãi chạy, nàng mời nghiêng đầu nói:
"Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?"
Khẽ tặc lưỡi, Nhan Y Lam không nhịn được mà cười nhạo:
"Thói xấu truy căn cứu để này của ngươi, bao giờ mới có thể thay đổi đây?"
Dù đối mặt với sự than phiền của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy vẫn thờ ơ cải chính.
"Ta chỉ là không giống Trưởng công chúa thích cố lộng huyền hư mà thôi."
Tuy nói dáng vẻ nghiêm túc chính kinh của Khương Ngưng Túy thực sự là có chút không thú vị, nhưng Nhan Y Lam chỉ cười cười, không chút để tâm sự vô lễ của nàng.
"Hà tất gấp như vậy, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết."
Nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa, Khương Ngưng Túy không đúng trọng điểm lắm mà nói:
"Trưởng công chúa rất thích chơi đùa chút tạp kỹ nhàm chán này sao."
"Ta chỉ là muốn cho ngươi chút kinh hỉ." Đối với đánh giá không mang tí tình tự nào của nàng, Nhan Y Lam nghiêng đầu cười diễm mị, vươn tay búng trán nàng một cái.
"Đầu gỗ nhà ngươi, trong đầu chẳng lẽ không thể có chút chờ mong nào sao?"
Đẩy bàn tay đang tác quái của Nhan Y Lam ra, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn nàng, cười lấy lệ.
"Ta sẽ thử ôm chút kỳ vọng."
Tựa hồ Khương Ngưng Túy luôn có bản lĩnh chọc cho lòng Nhan Y Lam không thoải mái, nàng bật cười một tiếng, càng nhìn gương mặt thờ ơ của Khương Ngưng Túy càng tức giận, vì vậy nàng đơn giản nghiêng người đến, một phen kéo Khương Ngưng Túy, hung hăn hôn xuống.
Đôi môi của Khương Ngưng Túy mỏng manh lại lạnh lẽo, cực kỳ giống con người nàng. Nhan Y Lam một tay chống trên xe ngựa đang lay động, một tay gắt gao cố định sau đầu Khương Ngưng Túy, toàn bộ chủ đạo nụ hôn mang theo ý vị nghiêm phạt này.
Xe ngựa sốc nảy khiến Khương Ngưng Túy có chút ngồi không vững, sau lưng bị Nhan Y Lam bức ép vào một góc, trong không gian ánh mắt chạm đến, tất cả đều là dáng vẻ của Nhan Y Lam, nàng chỉ có thể nắm được cánh tay đang đặt bên cạnh đầu mình của Nhan Y Lam, làm chống đỡ.
Nhan Y Lam hơi hé răng, nhẹ cắn đôi môi luôn quen nói lời lãnh ngôn lãnh ngữ kia làm trừng phạt, nghe được nàng nhẹ giọng hút khí, Nhan Y Lam lúc này mới hài lòng buông ra, đổi thành dùng đầu lưỡi nhẹ liếm, sau cùng mới tiến quân thần tốc, môi lưỡi triền miên.
Khương Ngưng Túy hiện giờ rất muốn trách cứ Nhan Y Lam lớn mật, phóng mắt khắp Nhan Quốc, đại khái không có ai sẽ không chút cố kỵ thân phận địa vị như nàng ấy, tùy tâm sở dục đến mức cả gan làm loạn. Đáng tiếc nàng chỉ có thể gắng gượng lãnh tĩnh hung hăn liếc mắt nhìn Nhan Y Lam một cái, đáy lòng lại như trống đáng vang, giống như bị một loại đầu độc không tên, nàng chậm rãi nhắm mắt, môi khẽ mở, ngầm đồng ý hành vị công thành đoạt đất của Nhan Y Lam.
Xe ngựa một đường hướng đến trên núi, xốc nảy hơn một canh giờ, Khương Ngưng Túy nghe được tiếng xa phu dừng ngựa, xe ngựa rốt cuộc ngừng lại.
Nhan Y Lam là người đầu tiên bước xuống, nàng phân phó thị vệ đánh xe chờ ở đây, sau đó mang Khương Ngưng Túy hướng đến đỉnh núi.
Còn chưa lên đến nơi, Khương Ngưng Túy liền mơ hồ ngửi được một cổ hương hoa đạm nhã, theo gió quẩn quanh lướt đến mặt, khiến người tâm thần sảng khoái. Men theo hương hoa mà đi, Nhan Y Lam dẫn dắt Khương Ngưng Túy rẽ qua vài khúc ngoặt, cảnh trí trước mắt lập tức khiến Khương Ngưng Túy ngốc lăng tại chỗ.
Đó là một phiến Quỳnh hoa như biển nhìn không thấy cuối, nhụy hoa khiết bạch theo gió nhẹ trên đỉnh núi lung lay dao động, hương hoa quấn quanh, hồ điệp như tinh linh nhẹ nhàng nhảy múa trong biển hoa, cùng nhau chơi đùa, cảnh trí nhìn đến, đẹp không tả xiết.
Khương Ngưng Túy bị cảnh sắc trước mắt chấn kinh, nàng ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, lại thấy ánh mắt của Nhan Y Lam đang hướng về phía xa xa, không biết là nhìn thấy cái gì, nàng đột nhiên cong khóe môi cười, cả gương mặt cũng lây nhiễm tiếu ý, sáng rực như hoa.
Chỗ không xa có tiếng vó ngựa, trái tim Khương Ngưng Túy theo thanh âm ngày càng gần, càng nhảy dồn dập, thân ảnh kia càng rõ ràng trong tầm mắt, hô hấp của nàng có chút ngưng trệ.
Trì Úy vẫn là dáng vẻ như trong ký ức của Khương Ngưng Túy, bạch y như tuyết, mi mục như họa, tóc đen như mực nổi bật đôi mắt sáng như sao của nàng, không nhiễm chút bụi trần. Đến khi Trì Úy thúc ngựa đến trước mặt các nàng, Khương Ngưng Túy thấy dưới áo choàng của nàng ấy có chút lay động, trong lòng đang cảm thấy kỳ lạ, phút chốc nàng đột nhiên nhìn thấy Liễu Hoán Tuyết từ bên trong vươn đầu ra, gương mặt minh mị lộ ra ý cười nhàn nhạt, đôi mắt yêu kiều như suối trong cong cong nhìn nàng.
"Tỷ tỷ."