Chờ Liễu Thiên Kỳ thức tỉnh lại lần nữa đã là chuyện của vài ngày sau.
Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là đau, toàn thân đều đang đau, đặc biệt là trên lưng, đau đến hắn cử động cũng không dám.
“Đừng nhúc nhích, Kỳ Nhi!” Liễu Hà liếc thấy nhi tử tỉnh lại, vội vàng đỡ bả vai hắn.
“Phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ nhẹ gọi một tiếng.
“Kỳ Nhi, con bị thương không nhẹ.
Có hai thanh xương cột sống bị đánh đến biến hình sai vị.”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ nhíu mày lại.
“Nói như vậy là, hài nhi phải nằm liệt trên giường sao?”
“Không, sẽ không.
Diêu y sư đã giúp con nắn xương cốt lại rồi.
Con chỉ cần mỗi ngày đúng giờ ngâm thuốc tắm, nằm trên giường một tháng thì có thể khôi phục.
Đừng suy nghĩ miên man, linh mạch và nội tạng con đều không bị thương, con sẽ không sao đâu.”
Nghe được phụ thân giải thích, Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục.
“Dạ, hài nhi rõ rồi.”
Quả nhiên, đại lục tu chân và địa cầu đời trước đúng là không giống nhau nhỉ.
Nếu đời trước bị trọng thương như này, phỏng chừng không chết cũng phải thành người liệt.
Không thể tưởng được, ở nơi này một tháng là có thể dưỡng khỏe được.
Thật đúng là kỳ tích!
“Con không cần lo lắng, phụ thân sẽ mua dược tốt nhất cho con, điều trị thân thể cho con, nhất định sẽ làm con mau chóng khỏi hẳn.” Nhìn sắc mặt nhi tử vẫn trắng bệch, Liễu Hà đau lòng không thôi.
“Đa tạ phụ thân, nếu không có phụ thân kịp thời cứu giúp, lúc này đây hài nhi sợ là đã chết trên tay nhị bá." Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
Thực lực của mình quả nhiên là quá yếu.
Lúc đối mặt với Liễu Hải, hắn vậy mà cả sức để chiến một trận cũng không có, chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn.
Nếu không phải phụ thân kịp thời đuổi tới, mạng nhỏ này của hắn đã phải công đạo vào tay Liễu Hải mất rồi!
“Con và ta phụ tử hà tất nói thế.
Nhìn thấy con chịu trọng thương như vậy, phụ thân đau lòng không thôi, chỉ hận không sớm một chút đuổi tới để cứu con.” Nói đến đây, Liễu Hà thở dài một hơi.
Đã nhiều ngày nhìn nhi tử vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Liễu Hà đều có chút nghĩ mà sợ, nếu ông lại muộn một bước, như vậy, có phải nhi tử thật sự sẽ chết vào tay nhị ca hay không? Nếu ngay cả huyết mạch duy nhất Liên Nhi để lại cho mình cũng mất đi, vậy không phải ông đã làm làm cho Liên Nhi đã mất, làm đứa con mà ông yêu thương thất vọng ư?
“Phụ thân, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sao Nhị bá một mực chắc chắn, Lục ca là ta giết?” Nhìn Liễu Hà, Liễu Thiên Kỳ nói khách sáo.
Hắn muốn hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện, như vậy hắn mới có thể nghĩ ra đối sách ứng đối.
“Là thế này, mấy ngày trước, thủ hạ mà đại bá con phái đi tìm kiếm thi thể Lục ca con đã tìm được thi thể nó.
Hơn nữa, bọn họ còn tìm được trên tay Lục ca con khối ngọc bội khắc tên con.
Cho nên đại bá và nhị bá con đều hoài nghi con giết Lục ca mình.
Trước khi con bị nhị bá đả thương một ngày, đại bá con tới tìm ta, nói mọi chuyện cho ta nghe, cũng nói nhị bá con phải đợi gia gia con xuất quan, mở đại hội gia tộc, trong cuộc họp dồn con vào chỗ chết.
Ta vốn tưởng rằng chuyện này còn có thể hoãn một chút, chỉ là không nghĩ tới nhị bá con nhanh như vậy đã xuống tay với con.” Nói đến chuyện này, Liễu Hà khẽ thở dài một tiếng.
Chuyện này là do ông bất cẩn.
Nếu ông sớm nói cho nhi tử biết thì sẽ không như vậy.
“Vậy thi thể Lục ca phụ thân có từng xem qua chưa?” Mở miệng, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.
“Xem qua rồi, đã bị yêu thú ăn sạch thịt, chỉ còn lại có một bộ khung xương.
Nếu không phải trên người có quần áo rách nát của Thiên Lộ, căn bản vô pháp phân biệt.” Liễu Hà ăn ngay nói thật.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ gật gật đầu.
Thực hiển nhiên đây là Liễu Giang đang hãm hại mình.
Liễu Thiên Lộ đều hóa thành tro, ở đâu lòi ra thi thể chứ? Nói vậy, Liễu Giang là muốn lợi dụng Liễu Thiên Lộ chết tới hãm hại mình, lộng chết phụ thân sao?
“Phụ thân, khối ngọc bội gia gia tặng cho con lúc chín tuổi con đã đánh mất rồi.
Chuyện này ngài biết mà.”
“Đúng vậy, chuyện này vi phụ biết, chỉ là, gia gia con không biết, đại bá và nhị bá con cũng không biết! Chuyện này… phải làm sao bây giờ?" Nói đến cái đây, Liễu Hà có chút nôn nóng.
“Phụ thân, chuyện này nói rõ chính là có người muốn lợi dụng Lục ca chết, hãm hại hài nhi, dồn hài nhi vào đường cùng."
“Đúng vậy, vi phụ cũng cảm thấy chuyện này kỳ quặc.
Lấy tính tình nhị bá con, hắn chính là nghĩ không ra loại chuyện vu oan giá họa này đâu.
Hơn nữa, Thiên Lộ là con ruột hắn, hắn hẳn là càng hy vọng tìm được hung phạm, mà không có khả năng cứ tùy tùy tiện tiện tìm một người vu oan giá họa?” Nói lên chuyện này, Liễu Hà cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhị ca không phải người có tâm kế, hẳn là không thể nghĩ được quỷ kế ác độc như vậy hãm hại Thiên Kỳ.
Lại nói, nhị ca hãm hại Thiên Kỳ, mình cũng sẽ không được chỗ tốt gì?
“Không, không phải nhị bá.
Nhị bá chỉ là bị người lợi dụng mà thôi.
Ta nghĩ chuyện này hẳn là có quan hệ với đại bá.
Cỗ thi thể mia chính là người của đại bá tìm được.”
Nghe Liễu Thiên Kỳ vừa nói vậy, Liễu Hà bừng tỉnh.
“Ý của Kỳ Nhi là, đại bá con yếu hại con?”
“Không, hoặc là nói, không phải vì hại con, mà là vì làm phụ thân và nhị bá trở mặt thành thù, cho hai người giết hại lẫn nhau, như vậy, đại bá không phải có thể được ích lợi lớn hơn nữa sao?”
Nghe thấy chuyện này, sắc mặt Liễu Hà chuyển trắng, ngay sau đó lại biến xanh.
"Vị trí gia chủ! Nhất định là hắn vì vị trí gia chủ mới muốn lợi dụng cái chết của Thiên Lộ đến vu oan giá họa con, lại bảo lão Nhị ngầm đi giết con.
Chờ con chết rồi, ta đây cùng với nhị ca sẽ biến thành thù địch không chết không ngừng, chờ sau khi hai huynh đệ chúng ta tàn sát lẫn nhau, lưỡng bại câu thương, hắn sẽ có thể không hề có chướng ngại mà ngồi lên vị trí gia chủ nhà này.”
“Dạ, phụ thân nói rất đúng, hài nhi cũng cho rằng như vậy.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu tán đồng.
“Đáng giận, thế mà tính kế huynh đệ ruột mình như vậy!" Liễu Hà nghiến răng nghiến lợi mà nói, buồn bực mà vung ống tay áo, ghế dựa bên mép giường bị trực tiếp chém thành hai nửa.
“Phụ thân, chuyện này chúng ta nhất định phải xử lý tốt, bằng không, nếu thật trúng bẫy rập của đại bá là sẽ kết thù với nhà nhị bá.” Liễu Thiên Kỳ nhìn sắc mặt phụ thân xanh mét, bị chọc tức đến gân xanh ứa ra, vội vàng góp lời.
“Chỉ là, khối ngọc bội là bằng chứng kia, chúng ta làm sao lật đổ chuyện này chứ?” đây mới là chuyện khó nhất trước mắt.
"Khối ngọc bội kia, phụ thân không thể tìm người phỏng chế một khối sao?”
Nghe được lời này, Liễu Hà lắc đầu.
“Kỳ Nhi, con không biết rồi, ngọc bội kia có một chiêu công kích Kim Đan đại viên mãn của gia gia con.
Là vô pháp phòng phỏng chế.”
Nói đến cái này, Liễu Hà cũng có chút khó xử.
Nếu không có một đạo công kích này, muốn phỏng chế một khối ngọc bội thì có gì khó?
“Vậy sao? Nói như vậy, ngọc bội của bảy người huynh đệ tỷ muội bọn con đều có đạo công kích này ạ?" Kỳ quái, nếu là có một đạo công kích như vậy, trước đó mình giết Liễu Thiên Lộ, sao Liễu Thiên Lộ lại không sử dụng?
"Ừ, bảy huynh đệ tỷ muội bọn con đều có ngọc bội này.
Nhưng ngọc bội này chỉ có thể dùng một lần, sử dụng qua xong sẽ hóa thành bột phấn.
Lão Đại, lão Nhị, và lão Lục đều sử dụng qua ngọc bội này rồi.
Cho nên ngọc bội bọn chúng đều đã hóa thành bột phấn, mà chuyện này, gia gia con cũng có điều cảm ứng được.
Nhưng con thì chưa sử dụng qua, dù con có nói với gia gia là con dùng rồi, gia gia cũng sẽ không tin tưởng." Nói đến đây, Liễu Hà khẽ thở dài một tiếng.
Hóa ra tên trứng ngu Liễu Thiên Lộ kia đã sử dụng ngọc bội rồi sao? Hóa ra là vậy! May mắn như thế, bằng không, lần đó chết chính là Liễu Thiên Kỳ hắn!
“Hài nhi thật ra cảm thấy muốn phỏng chế một khối ngọc bội cũng không phải việc khó.”
“Hửm? Kỳ Nhi có biện pháp?” Nghe được nhi tử nói, ánh mắt Liễu Hà sáng lên.
“Phụ thân, con cảm thấy có thể làm như vầy……” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ sửa lại, dùng linh hồn lực truyền âm, nói biện pháp cho phụ thân mình.
“Ừ, ý kiến hay!” Gật đầu, Liễu Hà tiếp nhận kiến nghị của con.
“Hết thảy phải dựa vào phụ thân rồi!”
“Kỳ Nhi yên tâm, phụ thân đây đi làm ngay, nhất định sẽ không để mưu kế của những kẻ gian đó thực hiện được.”
——————————————————
Nửa tháng sau, gia chủ Liễu gia - Liễu Hán Thanh xuất quan.
Mọi người Liễu gia đến sau núi nghênh đón.
“Cung nghênh phụ thân xuất quan!”
“Cung nghênh gia gia xuất quan!”
Dưới dẫn dắt của trưởng tử Liễu Giang, nhi tử Liễu Hán Thanh, con dâu và cháu gái đều quỳ gối trước cửa phòng tu luyện ông nghênh đón.
“Ừm, đều đứng lên đi!” Liễu Hán Thanh khẽ gật đầu, ý bảo mọi người đứng dậy.
“Phụ thân bế quan mười lăm năm, thực lực lại tinh tiến rất nhiều.” Liễu Giang đứng lên, là kẻ đầu tiên tiến lên vuốt mông ngựa phụ thân.
“Vi phụ bế quan mười lăm năm, vì sao không thấy trưởng tôn của ta? Thiên Dực ở đâu?”
Trưởng tử Liễu Giang - Liễu Thiên Dực là đứa Liễu Hán Thanh thích nhất trong số bảy hài tử, cũng xem trọng nhất.
Không nhìn thấy Liễu Thiên Dực làm Liễu Hán Thanh lập tức lạnh mặt xuống.
“A, phụ thân có điều không biết, hai huynh đệ Thiên Dực và Thiên Bách mười năm trước đã thi vào học viện Thánh Đô.
Hiện tại, bọn họ đang ở trong học viện Thánh Đô khổ tâm tu luyện.” Liễu Giang vội vàng đáp lời.
“Ừm!” Nghe được lời này, Liễu Hán Thanh mới khẽ gật đầu, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
“San Nhi tiến bộ thật nhanh, tuổi đã Trúc Cơ rồi.” Ánh mắt đảo qua, tầm mắt Liễu Hán Thanh dừng trên người cháu gái.
“Đa tạ gia gia khích lệ, cháu sẽ không ngừng cố gắng nỗ lực tu luyện!” Liễu San vội vàng đáp lời.
“Phụ thân có điều không biết, San Nhi chẳng những là tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa nó còn là Phù Văn Sư cấp ba, vẫn luôn đều đi theo Tam đệ học tập phù.” Liễu Giang vội vàng góp lời.
“Vậy sao? Tốt, tốt lắm, San Nhi quả nhiên là cân quắc không nhường tu mi!” Nghe được lời này, Liễu Hán Thanh vừa lòng mà gật đầu liên tục.
(phụ nữ không thua kém gì nam giới)
“Gia gia quá khích lệ cháu rồi.” Liễu San khiêm tốn mà lắc lắc đầu, câu trả lời lại một lần giành được Liễu Hán Thanh thưởng thức.
“Lão Nhị, Thiên Lộ nhà ngươi đâu? Sao không tới nghênh đón gia gia ta đây xuất quan?” Liễu Hán Thanh quay đầu, nhìn về phía con thứ hai.
“Phụ thân, Thiên Lộ con ta đã ngã xuống.
Là bị Thiên Kỳ nhà lão Tam hại chết, thỉnh phụ thân làm chủ cho hài nhi!” Nói rồi, Liễu Hải mang theo thê tử và hai nữ nhi quỳ gối trước mặt phụ thân.
“Cái gì? Thiên Lộ đã ngã xuống?” Liễu Hán Thanh nghiêng đầu, nhìn về phía đại nhi tử.
“Đúng vậy phụ thân, Thiên Lộ vào mười tháng trước đã bất hạnh ngã xuống.” Nói đến chuyện này, Liễu Giang tiếc hận mà than một tiếng.
“Ôi……” Biết được tin tôn nhi ngã xuống, Liễu Hán Thanh cũng là thở dài liên tục.
“Phụ thân, là Thiên Kỳ nhà lão Tam giết nhi tử ta, thỉnh phụ thân vì ta làm chủ!” Liễu Hải lại nói một câu.
Nghe vậy, Liễu Hán Thanh nhìn về phía con thứ ba.
“Lão Tam, chuyện gì xảy ra, Thiên Kỳ đâu? Sao Thiên Kỳ không tới?”
“Hồi bẩm phụ thân, Thiên Kỳ con ta bị nhị ca đánh, thân bị trọng thương, hai phần xương cột sống đã sai vị biến hình.
Tuy có Diêu y sư diệu thủ hồi xuân, nhưng trong tháng này, con ta vô pháp xuống giường.
Chỉ có thể mỗi một ngày đều nằm sấp trên giường!” Nói đến đây, Liễu Hà đỏ mắt nhìn về phía Liễu Hải quỳ trên mặt đất.
“Lão Tam, nhị ca ngươi nói, Thiên Lộ là Thiên Kỳ giết, đây là có chuyện gì?”
“Nhị ca hắn nói hươu nói vượn, nghe nhìn lẫn lộn!”
“Liễu Hà, ngươi đánh rắm, nhi tử ta rõ ràng chính là nhi tử ngươi giết.
Ở trước mặt phụ thân, ngươi còn dám không thừa nhận?” Chỉ vào mũi Liễu Hà, Liễu Hải mắng to ra tiếng.
“Hồ đồ! Ta còn chưa có chết đâu? Ngươi đã định dưới mí mắt ta vung tay đánh nhau với đệ đệ sao?" Liễu Hán Thanh nhìn Liễu Hải hận không thể nhào lên, hung hăng căn Liễu Hà một ngụm, ông hét lớn ra tiếng.
“Phụ thân, là Liễu Thiên Kỳ giết chết Thiên Lộ!”
“Phụ thân, ngài vừa mới xuất quan, Thiên Kỳ cũng đang dưỡng thương, ta thấy chuyện này vẫn là chờ ngài nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chờ thương thế của Thiên Kỳ chuyển biến tốt đẹp, hài nhi lại mang theo Thiên Kỳ làm trò trước mặt ngài giải thích rõ ràng chuyện này.” Liễu Hà mở miệng nói.
“Được, vi phụ cũng định tĩnh tu một đoạn thời gian.
Trước để Thiên Kỳ dưỡng khỏe thân thể, chuyện này vi phụ nhất định truy tra đến cùng.
Nếu thật là Thiên Kỳ giết Lục đường ca Thiên Lộ của mình, vi phụ tuyệt đối không nhẹ tha.
Nhưng nếu có người dám bôi nhọ tôn tử ta, vậy ta cũng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!” Nói đến lời này, Liễu Hán Thanh nhìn về phía Liễu Hải.
“Phụ thân, Lão Tam đây là đang kéo dài thời gian, hắn muốn thả con hắn chạy, trốn tránh trách phạt đó!” Nhìn phụ thân, Liễu Hải tất nhiên là sẽ không đáp ứng chuyện này.
“Nói bậy, Thiên Kỳ bị ngươi đánh cả giường cũng xuống không được, làm sao chạy?” Liễu Hà trừng mắt nhìn nhị ca càn quấy bị người ta coi như cây thương mà sử dụng, đầu ông cũng nóng lên.
“Được rồi, đừng cãi cọ.
Cứ theo lời Lão Tam nói, để Thiên Kỳ dưỡng thương trước đi.
Lão Đại, trong lúc này, ngươi tỉ mỉ điều tra kĩ lại cho ta từ đầu đến đuôi một lần, mọi chuyện đều phải rõ ràng!"
"Dạ, phụ thân!” Theo tiếng, Liễu Giang nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.
Nhìn thấy động tác nhỏ kia của đại ca, Liễu Hà không tự giác siết chặt nắm tay.
Được lắm Liễu Giang âm độc nhà ngươi, thế nhưng nghĩ ra loại độc kế này hãm hại Kỳ Nhi nhà ta!
“Dạ, phụ thân!” Tuy rằng không tình nguyện, nhưng nhìn thấy Liễu Hán Thanh thái độ cường ngạnh, Liễu Hải cũng chỉ có thể gật đầu.