Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy tay nắm tay, cùng nhau đi vào phòng Kiều Thụy.
Kiều Thụy nhìn Liễu Thiên Kỳ đi vào phòng, nhẹ nhàng buông tay mình ra, đóng chặt cửa phòng, hơn nữa còn dán ba tấm linh phù lên cửa, y nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
“Thiên Kỳ, huynh làm gì mà dán linh phù lên cửa vậy?” Những cái đó đều là phù cấp hai á, một tấm muốn - linh thạch đó! Rất đắt!
Nghe được Kiều Thụy dò hỏi, Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía đối phương.
Kiều Thụy đụng phải ánh mắt ái nhân như ngọn lửa nóng cháy, y há miệng thở dốc, sững sờ ở tại chỗ.
Liễu Thiên Kỳ duỗi tay ôm eo Kiều Thụy, ôm người kéo vào trong lồng ngực một phen.
Ngay sau đó xoay người một cái, ấn người lên ván cửa.
“Thiên, Thiên Kỳ!” Kiều Thụy nhìn chằm chằm gương mặt nam nhân gần trong gang tấc, nhẹ gọi ra tiếng.
“Tiểu Thụy, ta nhớ đệ!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn rồi lại hôn lên môi Kiều Thụy.
"Ưm, ta cũng nhớ huynh!" Kiều Thụy gật đầu, đỏ mặt nói.
Ba tháng nay, Thiên Kỳ đều luôn bế quan, mình ở trong phủ một mình rất nhàm chán.
Mỗi một ngày, y đều nghĩ, Thiên Kỳ khi nào mới xuất quan?
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp nâng mặt Kiều Thụy lên, lại một lần nữa hôn lên cánh môi đối phương.
Lúc này cũng không phải là hôn nhẹ như trước đó nữa, mà là một nụ hôn kiểu Pháp dài nóng bỏng như lửa.
"Ưm… ưm…"
Kiều Thụy bị hôn đến choáng váng, cảm giác đầu lưỡi và môi đối phương đều như có được ma lực vô tận, bị nam nhân hôn môi như vậy, cả thân thể mình đều mềm ra, hoàn toàn không còn sức lực.
Nhìn Kiều Thụy xụi lơ trong lồng ngực mình, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu khẽ hôn độ cung duyên dáng trên cổ đối phương.
"Ưm ưm…" Kiều Thụy nắm chặt vạt áo Liễu Thiên Kỳ, cảm thấy bản thân sắp mềm thành một vũng nước.
Nếu không phải dựa bào lồng ngực nam nhân, y sẽ ngã xuống đến nơi.
“Tiểu Thụy……” Nhẹ gọi tên Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ một bên hôn nhẹ môi y, một bên nhi ôm vòng eo ái nhân, nâng người lên, ôm vào trong phòng.
Kiều Thụy nằm ngửa trên giường, nhìn nam nhân đang nhẹ nhàng sờ gò má, si mê nhìn mình, mặt y lại càng đỏ hơn.
"Thiên Kỳ, huynh, có phải huynh muốn, muốn, muốn…." hai chữ viên phòng kẹt ở cổ họng, Kiều Thụy e lệ nói không nên lời.
“Phải, ta muốn, muốn người của đệ, muốn tâm của đệ, muốn hết thảy của đệ đều là sở hữu của Liễu Thiên Kỳ ta." kéo người vào trong ngực, Liễu Thiên Kỳ khẽ hôn môi đối phương.
"Huynh… huynh muốn nhiều quá nha!" nhận được đáp án ngoài ý muốn, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt.
"Phải, ta là người rất tham lam.
Hoặc là không cần, hoặc là phải được đến toàn bộ.” Vuốt ve khuôn mặt nhỏ của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng.
Đời trước, hắn chưa từng yêu ai, thứ nhất là bởi vì sát thủ không thể có cảm tình, không thể yêu; thứ hai cũng là vì hắn chưa gặp được người nào đáng giá để hắn yêu.
Mà đời này hắn gặp Kiều Thụy, gặp người làm hắn vướng bận hai đời này, sao hắn có thể thờ ơ được?
"Huynh… huynh đúng là quá bạo quá!" Kiều Thụy vô thố mà chớp mắt, lần đầu tiên phát hiện, hóa ra vị hôn phu của mình là một nam nhân bá đạo.
Lần đầu tiên y cảm giác được dục vọng chiếm hữu cường đại của nam nhân đối với y, cùng với chấp nhất yêu thầm sâu sắc kia.
“Ta có cơ hội có được hết thảy của đệ không?” Liễu Thiên Kỳ vọng vào đáy mắt Kiều Thụy, si ngốc hỏi.
"Huynh nói xem?" Kiều Thụy không được tự nhiên dời mắt đi, ngượng ngùng mà hỏi lại.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng nho nhỏ của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp hôn lên.
“Thiên Kỳ……” Một hôn lúc sau, Kiều Thụy xụi lơ dưới thân Liễu Thiên Kỳ.
“Tiểu Thụy, ta muốn đệ, có thể chứ?” Dán bên tai Kiều Thụy, giọng Liễu Thiên Kỳ có chút khàn khàn, lộ ra tình dục nồng đậm, nghe vào tai Kiều Thụy phá lệ cảm tính mà lại mị hoặc.
Nghe được lời này, cổ và lỗ tai Kiều Thụy đều trực tiếp hồng thấu.
“Làm gì, làm gì hỏi cái này?”
Hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, Kiều Thụy cảm thấy đối phương cố ý, cố ý trêu cợt y.
“Đương nhiên muốn hỏi, nếu đệ không cam nguyện, sao ta có thể miễn cưỡng đệ?” Khẽ hôn khuôn mặt Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
“Nhưng, chính là chúng ta đã……” Nói đến cái này, Kiều Thụy cắn cắn môi, xấu hổ không muốn nói thêm nữa.
“Không giống nhau, lần trước là bởi vì đệ trúng độc nên chúng ta mới bất đắc dĩ, chỉ có thể bên nhau.
Nhưng là lúc này đây, ta muốn đệ cam tâm tình nguyện.” Vọng vào đáy mắt ái nhân, ánh mắt Liễu Thiên Kỳ ôn nhu như nước.
Bị nam nhân ôn nhu mà nhìn chăm chú vào như vậy, Kiều Thụy không tự giác cắn cắn môi.
“Vậy, nếu ta đây không muốn thì sao?” Kiều Thụy nháy đôi mắt xinh đẹp, cố ý làm khó dễ đối phương.
“Ta chờ đệ.
Chờ đến một ngày đệ nguyện ý.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cả đời đều chờ đệ.”
“Thiên Kỳ!” Nghe được nam nhân nói như vậy, Kiều Thụy mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Y ôm lấy cổ đối phương, lung tung mà hôn lên.
“Ha ha ha……” Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cười, đoạt lại quyền chủ động, lại một lần nữa hôn lên môi ái nhân.
“Đệ nguyện ý sao?” Liễu Thiên Kỳ bám riết không tha hỏi.
“Ừm.” Kiều Thụy e lệ gật gật đầu, ngượng ngùng mà dúi người vào trong lồng ngực nam nhân.
“Ha ha ha……”
Nhìn tiểu ái nhân thẹn thùng như vậy, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cúi đầu, nhanh chóng bắt giữ đôi môi đỏ của đối phương……
——————————————
Ngày kế, buổi trưa
Liễu Thiên Kỳ mở mắt, nhìn nhân nhi trong lồng ngực vẫn ngủ say, hắn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn vào thái dương đối phương, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Liễu Thiên Kỳ hắn, rốt cuộc đã có được người này sao? Rốt cuộc đã có được nhân nhi ngây ngốc này sao?
Ngẫm lại Kiều Thụy trong sách ngây ngốc mà vì yêu si cuồng, nghĩ lại Kiều Thụy trong lồng ngực thẳng thắn, rộng rãi, lại thích mình, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hắn biết, hắn sớm đã yêu người này thật sâu, hắn cũng biết, những ngày trong tương lai, hắn còn sẽ càng yêu đối phương hơn nữa.
Chỉ là, tâm tư Tiểu Thụy khiến Liễu Thiên Kỳ có chút lo lắng.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, hắn đối với Kiều Thụy là thật thật tại tại thích, thật thật tại tại yêu.
Nhưng cảm tình của Kiều Thụy đối với hắn chỉ sợ cũng có chút phức tạp.
Đầu tiên là trói buộc, hắn là nam nhân của Kiều Thụy, vào thời điểm Kiều Thụy mới lần thứ hai nhìn thấy hắn, hắn cũng đã là thân phận này.
Làm một song nhi bị tư tưởng phong kiến độc hại nhiều năm, tuy ngoài miệng Kiều Thụy nói không thèm để ý, không muốn cùng hắn thành thân, nhưng Liễu Thiên Kỳ nhìn ra được, vào lúc hắn nói chuyện thành thân, Kiều Thụy vẫn rất kích động, thật cảm động.
Có lẽ, đây là một loại trói buộc của tư tưởng phong kiến chăng? Bởi vì có thân mật da thịt, nên theo lý thường cho rằng mình là người của đối phương, hẳn phải cũng đối phương bên nhau.
Nếu không phải bởi vì loại trói buộc này, Kiều Thụy chỉ sợ không có khả năng ngoan ngoãn mà cùng mình về nhà như vậy.
Tiếp theo là cảm kích, mình cứu mạng Kiều Thụy, là ân nhân cứu mạng của y, đối phương từ trong lòng cảm kích hắn.
Còn có một loại cảm xúc là cảm động, Kiều Thụy mệnh khổ, sinh hạ tới đã bị người ta vứt bỏ trở thành cô nhi.
Sáu tuổi đã chết dưỡng mẫu, chín tuổi đã chết dưỡng phụ.
Tới mười tuổi lại trở thành một cô nhi không cha, không mẹ, không có thân nhân.
Dưới gương mặt quật cường của y, sau thiết quyền cường thế của y, che giấu vĩnh viễn là trái tim khát vọng ấm áp, khát vọng bị yêu thương, khát vọng thoát khỏi cô độc.
Mà vào ngay lúc này, một người nguyện ý yêu thương y, nguyện ý nghe y nói hết, xuất hiện trước mặt y.
Cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố y, tắm rửa cho y, mặc quần áo cho y, mua cho y tất cả những thứ y thích ăn, y chưa được ăn ngon bao giờ.
Sủng một kẻ cô độc như y lên đến trời.
Đối mặt một người như vậy, y đã cảm động thật sâu.
Một loại cảm xúc cuối cùng là thích, là loại thích do ba loại cảm xúc phía trước diễn sinh ra.
Tuy cái cảm xúc thích này có khả năng còn rất mỏng manh, có khả năng chỉ là giai đoạn nảy sinh.
Nhưng Liễu Thiên Kỳ sẽ dụng tâm mà tưới nó, làm nó khỏe mạnh trưởng thành, trở thành đại thụ che trời!
“Ưm……” Kiều Thụy giật giật cổ, nhẹ nhàng mở hai mắt, mơ mơ màng màng mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ gần trong gang tấc.
“Tiểu bảo bối, dậy rồi sao?” Liễu Thiên Kỳ hôn hôn khuôn mặt ái nhân, cười hỏi.
Nghe được xưng hô của Liễu Thiên Kỳ với mình, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên.
“Đừng, đừng gọi bậy, sẽ bị người khác nghe được.”
“Yên tâm đi bảo bối nhi, ta có dán phù trên cửa, không ai đi vào đâu, cũng không ai nghe được.”
Nghe được lời này, Kiều Thụy chớp chớp mắt.
“Huynh thật đúng là giảo hoạt!” hóa ra là sớm có chuẩn bị sao? Thiên Kỳ nghĩ chu đáo ghê á.
“Sao nào? Tối hôm qua vi phu hầu hạ phu nhân có vừa lòng không?” Liễu Thiên Kỳ dán bên tai ái nhân, cười hỏi.
Nghe được đối phương dò hỏi, mặt Kiều Thụy càng đỏ hơn.
Nghĩ đến tối qua, nam nhân trái một câu tiểu bảo bối, lại một câu tức phụ ngoan, một tiếng một tiếng gọi bên tai mình, không ngừng kể ra y có bao nhiêu tuấn tiếu, không ngừng kể ra yêu thích và cảm tình với mình.
Những ôn nhu đó, lời nói ngọt ngấy, hiện tại y nhớ tới cũng cảm thấy trong lòng ngọt như là đánh đổ một bình mật đường.
Nghĩ lại, nam nhân một đường che trời lấp đất từ đầu đến chân mà hôn môi, ngẫm lại thân thể của mình bị đối phương thương tiếc như vậy, yêu thương thật cẩn thận đối đãi như vậy, Kiều Thụy càng mặt đỏ tai hồng một trận.
Đều nói thân thể song nhi và nữ nhân không giống nhau, cùng phu quân viên phòng phần lớn đều khổ không nói nổi.
Chỉ là, Thiên Kỳ lại thật cẩn thận che chở y như vậy, chưa bao giờ làm y cảm giác được đau đớn hay không khoẻ, ôn nhu như vậy, tri kỷ như vậy, săn sóc như vậy, thương tiếc như vậy, thật là làm Kiều Thụy cảm giác được ngọt ngào và thỏa mãn.
Từ nhỏ đến lớn, y sống mười chín năm, chưa bao giờ biết, có một người nam nhân có thể không có hạn cuối, vô điều kiện sủng ái y như vậy, sủng y lên tận trời, biến y trở thành song nhi hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ cười hôn hôn bờ môi y.
“Phu nhân không nói lời nào, vậy vi phu coi như là đệ cam chịu đấy!”
Nghe người nói, Kiều Thụy đỏ mặt nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Thiên Kỳ, huynh, huynh là người đối xử với ta tốt nhấ trên đời này.”
“Đệ là vợ ta, ta tất nhiên phải đối tốt với đệ, tự nhiên muốn sủng đệ, yêu đệ!"
"Ừ, ta, ta cũng sẽ sủng huynh, yêu huynh." Kiều Thụy gật đầu, chủ động ôm lấy cổ Liễu Thiên Kỳ, dùng sức gặm một mồm to trên môi đối phương.
“Ha ha ha ha, tại sao?” Liễu Thiên Kỳ xoa sợi tóc Kiều Thụy, cố ý ghẹo y.
"Bởi vì… huynh… huynh là phu… phu quân của ta." Kiều Thụy rúc đầu vào trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhưng lời y nói Liễu Thiên Kỳ nghe được một chữ cũng không sót.
“Ha ha ha!” Liễu Thiên Kỳ vừa lòng mà cười, ôm nhân nhi trong lồng ngực càng chặt hơn.