Hai tháng sau,
Nhìn cột đá trong viện bị ba ngọn lửa Hỏa Diễm Kiếm của Kiều Thụy nhanh chóng hòa tan, đốt thành một dúm tro bụi, Liễu Đồng khiếp sợ, đôi mắt còn phối hợp chớp mấy cái.
“Đồng bá, bộ công pháp Hỏa Diễm Kiếm này con luyện thành rồi!” Kiều Thụy nhìn lão nhân gia đứa bên người mình, kích động như trẻ nhỏ.
"Ừ, Kiều thiếu thật là thiên tư tuyệt hảo, không thể tưởng được ngắn ngủn hai tháng đã luyện thành bộ công pháp cấp hai này, hơn nữa còn tăng thực lực lên một bậc, hiện tại đã là Luyện Khí tầng tám nữa.”
“Ha ha ha ha, đều là nhờ Liễu thúc thúc đưa công pháp tốt, nếu không có bộ quyền phổ trước đó và bộ công phu này, thực lực của con cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy!”
Trong khoảng thời gian này, ban ngày Kiều Thụy luyện tập quyền phổ cấp hai và công pháp linh thuật, buổi tối thì dùng Kim Diệp tuyền Thiên Kỳ cho để ngâm tắm, lại hấp thu linh thạch củng cố thực lực.
Trong tay có công pháp lại không thiếu linh thạch, nên khoảng thời gian này Kiều Thụy tiến bộ nhanh chóng.
“Có công pháp tốt, nhưng cũng cần Kiều thiếu có tư chất tu luyện tuyệt hảo mới được."
“Ha ha ha, Đồng bá cũng đừng khen con.
Thiên Kỳ đã bế quan Trúc Cơ, con mới Luyện Khí tầng tám, còn kém xa huynh ấy mà." Kiều Thụy lắc đầu, khiêm tốn mà nói.
"Sao có thể giống nhau được, thiếu gia có công pháp Tam gia mua, Trúc Cơ đan, linh thạch, còn có các linh bảo khác.
Bế quan thăng cấp cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Chính là Kiều thiếu ngài từ trước vẫn luôn khuyết thiếu tài nguyên, nhưng thực lực lại trước sau không kém ai cả.
Thật có thể nói là là tư chất nghịch thiên!”
Liễu Đồng nghĩ: Nếu vị Kiều thiếu này xuất thân có thể lại tốt hơn một chút, có lẽ, giờ này khắc này thực lực y sẽ càng cao hơn bây giờ.
Nhưng mặc dù không có song thân, Kiều Thụy lại vẫn tự mình nuôi sống mình, tự mình kiếm lấy linh thạch, tự mình mười chín tuổi đã thành tựu thực lực Luyện Khí tầng bảy, cũng coi như là không đơn giản!
“Hì hì hì, Đồng bá chỉ thích khen con!” Kiều Thụy cười, lấy khăn lông lão nhân gia đưa lau lau mặt, y thân thiết làm nũng với lão nhân gia.
“Kiều thiếu là chủ tử tính tình tốt nhất mà lão nô đã gặp qua."
“Được rồi Đồng bá, đừng khen con nữa.
Gần đây con vẫn luôn ở nhà luyện tập công pháp Hỏa Vân Kiếm này, cũng nửa tháng không ra cửa rồi.
Chúng ta ra ngoài đi dạo đi?"
"Được, lão nô mang theo hộ vệ cùng đi với Kiều thiếu.”
“Không cần, không cần, con có thể tự bảo vệ mình.
Hai người chúng ta đi là được rồi, không cần kinh động nhiều người như vậy." Kiều Thụy lắc đầu, cũng không định phiền toái hộ vệ trong phủ.
"Chỉ là Tam gia có phân phó, ra cửa phải dẫn theo nhiều người, bảo đảm Kiều thiếu an toàn.”
"Được, được rồi ạ, vậy mang hai hộ vệ đi." Kiều Thụy sợ Đồng bá khó xử, đành phải gật đầu đáp ứng.
Kiều Thụy mang theo Đồng bá và hai hộ vệ, vô cùng cao hứng mà ra cửa.
——————————
Đi dạo một vòng quanh thị trường đồ cũ, không tìm được món nào tâm đầu ý hợp, Kiều Thụy lại mang mọi người dạo một vòng quanh các tiệm tạp hóa lớn lớn bé bé, vẫn là không tìm được bảo bối hợp ý.
“Hôm nay vận khí không phải quá tốt rồi!” Kỳ thật, bản thân Kiều Thụy cũng biết, bảo vật không có khả năng mỗi ngày đều có thể gặp được, nhưng tìm không thấy bảo bối, hai tay trống trơn, vẫn làm trong lòng y hoặc nhiều hoặc ít có chút mất mát.
“Linh thảo, yêu hạch, linh thảo mới, yêu hạch, thú cốt đây……”
Đột nhiên, một tràng tiếng rao hàng lọt vào tay, Kiều Thụy tìm tiếng nói, nhìn qua góc đường bên kia.
Y liếc thấy, người rao hàng là một đại hán cường tráng, trên mặt râu nhiều lên cả má, trên má trái còn có một vết sẹo do đao cắt, nhìn rất thấm người.
“Đồng bá, chúng ta qua nhìn xem!”
Nhìn thấy bộ dáng đại hán kia, Kiều Thụy vui mừng trong lòng, người này vừa nhìn đã không giống tiểu thương buôn bán, càng như là những thành viên dong binh đoàn thường xuyên lui tới núi rừng săn giết yêu thú, mà trên sạp hắn có yêu hạch của yêu thú, da thú, xương thú, còn có các loại đá và linh thảo, vừa thấy đã biết là từ trong núi mang ra.
"Được." Liễu Đồng nhìn Kiều Thụy cao hứng qua đó, vội vàng đuổi kịp.
Thông qua ba tháng ở chung này, Liễu Đồng biết, vị Kiều thiếu gia này có một đam mê nho nhỏ, đó chính là thích cất chứa một ít đồ vật hiếm lạ cổ quái, tỷ như, cục đá gì đó chỉ đẹp mà không dùng được, còn có một vài pháp khí rách nát, cùng với một ít linh thảo héo úa sắp chết vân vân.
Nhưng những trò đó cũng không tiêu bao nhiêu linh thạch, Kiều thiếu thích, người làm hạ nhân như ông tất nhiên là không tiện nói nhiều.
Vô cùng cao hứng mà đi đến trước sạp, ánh mắt Kiều Thụy đảo qua toàn bộ hàng hóa bên trong, cuối cùng dừng ở một gốc linh thảo nửa khô héo.
"Linh thảo này bán thế nào?"
“Năm khối linh thạch!” đại hán nhìn một chút linh thảo Kiều Thụy chỉ, báo giá.
“Năm khối, ngươi giựt tiền hả? Linh thảo này của ngươi có sáu cái lá, đã khô héo hết ba cái rồi, chỗ nào trị giá năm linh thạch chứ! Hai khối cũng còn tạm ấy."
Nghe được Kiều Thụy trả giá người ta, Liễu Đồng lắc đầu bật cười.
Kiều thiếu là xuất thân hài tử khổ, mỗi lần mua đồ đều muốn trả giá, dùng nhiều một cái linh thạch y cũng ngại lãng phí.
“Vị đạo hữu này, thấy ngươi ăn mặc không giống như người không có linh thạch.
Chúng ta đây đi Yêu Thú Sơn một chuyến, thiệt hại ba huynh đệ, còn có tám huynh đệ đều bị thương, dựa vào những hàng hóa này bán lấy tiền cho huynh đệ ta trị thương kia kìa.
Năm linh thạch không nhiều lắm.
Đây là một gốc cây linh thảo cấp hai, nếu không khô héo cũng có thể bán hai mươi linh thạch ấy chứ.”
"Nhưng mà héo mất rồi á.
Ta lấy về có thể lấy dưỡng sống lại hay không cũng là một vấn đề ấy chứ.
Nếu chết thì không phải ta mất trắng linh thạch sao."
“Bốn, bốn khối, thấp nhất bốn khối!” Cắn chặt răng, hán tử hạ giá cả xuống.
"Hai bên nhường một bước, ba khối, ba khối thế nào?”
“Cái này……” Nhìn Kiều Thụy mặc cả như thế, đại hán có chút cạn lời, vừa muốn đáp ứng, liền nghe được một giọng nói khác.
“Không phải chứ, nghèo thành như vậy, năm khối linh thạch linh thảo nát cũng muốn mặc cả với người ta?"
Nghe được giọng nói sau lưng kia, Kiều Thụy giận đến cắn chặt răng.
Y quay đầu lại, hung tợn mà nhìn về phía Liễu Vũ.
“Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư!” Liễu Đồng cúi đầu, cùng các hạ nhân khác vội vàng đi tới chào hỏi ba tỷ muội.
“Kiều Thụy, ngươi thật đúng là làm người Liễu gia chúng ta mất mặt, linh thảo tươi mới để ở đó ngươi không mua, càng muốn mua một gốc cây sắp khô héo, giá cả năm linh thạch còn muốn tranh với người ta một chút.
Thật là thứ không lên được mặt bàn!"
Chỉ cần vừa thấy Kiều Thụy, Liễu Vũ đã hận đến ngứa răng, hận không thể trực tiếp làm thịt tên này.
Từ nhỏ đến lớn không có một người nào dám đánh nàng, còn đánh nàng đánh tàn nhẫn đến vậy, Kiều Thụy này là kẻ đầu tiên!
“Hừ, dưỡng thương xong rồi hả? Lại chạy tới tìm đánh phải không?” Kiều Thụy híp mắt, nhìn thủ hạ bại tướng của mình, y nâng cằm lên, vẻ mặt trào phúng, cũng không để đối phương vào mắt chút nào.
“Ngươi……” Nghe vậy, Liễu Vũ nắm chặt nắm tay định tiến lên, lại bị Liễu Ti kéo lại.
“Không cho phép nháo sự!” Liễu Ti nhìn ra được, Kiều Thụy này là đang cố ý chọc giận Ngũ muội, mục đích chính là muốn Ngũ muội động thủ trước.
Làm tỷ tỷ, sao nàng có thể để Ngũ muội động thủ?
“Tứ tỷ?” Liễu Vũ nhíu mày, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn về phía tỷ tỷ mình.
Trước đó nàng bị tên khốn này đả thương nặng như vậy, thù này sao nàng có thể không báo cho được?
“Ngươi đã quên Tam thúc cảnh cáo ngươi cái gì sao?” Nhìn muội muội xúc động, Liễu Ti lạnh giọng nhắc nhở.
Nghĩ đến Tam thúc, Liễu Vũ lập tức giống như bóng cao su xì hơi, cúi đầu không dám nói thêm nữa.
“Vị này chính là vị hôn thê của Thất đệ, Kiều Thụy đệ đệ sao? Ta là……” Liễu San cất bước đi lên trước, chủ động mở miệng giới thiệu mình.
Đây là lần đầu tiên Liễu San nhìn thấy Kiều Thụy.
Tuy rằng một cái chớp mắt nhìn thấy Kiều Thụy kia, Liễu San có một loại cảm giác rất không thoải mái.
Nghĩ đến người này trước khi chưa đính hôn với Thất đệ đã cùng Thất đệ làm chuyện phu phu, Liễu San đối với người này càng không ưa.
Nhưng nàng cảm thấy, mặc kệ như thế nào cũng là người một nhà.
Làm đường tỷ, nàng hẳn phải nên rộng lượng hơn một chút.
“Không cần giới thiệu.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Ngươi có thể đi cùng Liễu Vũ nha đầu thúi này, thuyết minh ngươi cũng không phải người tốt gì.
Cho nên ta không có hứng thú quen biết ngươi!”
“Kiều Thụy, ngươi thật vô lễ, ngươi có biết chúng ta đều là đường tỷ của Thất đệ hay không? Là thân nhân của Thất đệ, ngươi thân là vị hôn thê của người ta, lại vô lễ với tỷ tỷ nhà chồng như thế.
Rốt cuộc ngươi có hiểu cái gì là lễ giáo và quy củ hay không?" Liễu Vũ bắt được Kiều Thụy sai lầm, có lý không tha người mà nói.
"Người tốt thật tình đối đãi với Thiên Kỳ, ta tất nhiên coi người đó là thân nhân mà đối đãi.
Những kẻ cả ngày khi dễ Thiên Kỳ, luôn mồm gọi huynh ấy là phế vật, không xứng được ta tôn trọng!” Kiều Thụy mắt lạnh nhìn nàng, nói đúng lý hợp tình.
“Ngươi……” Nghe thấy cái này, Liễu Vũ bị tức giận đến ngứa răng.
“Tam tỷ, Ngũ muội, chúng ta vẫn nên đi trước đi!” Nhìn nhìn Liễu San và Liễu Vũ, Liễu Ti đề nghị rời đi.
Kiều Thụy này nói chuyện những câu có gai, rõ ràng chính là muốn chọc giận Ngũ muội, làm Ngũ muội ra tay đánh y trước.
Liễu Ti làm tỷ tỷ tất nhiên không thể để chuyện này phát sinh.
Nếu Ngũ muội lại cùng Kiều Thụy đánh nhau, Tam thúc bên kia tuyệt đối không tha cho Ngũ muội.
“Ừ, đi thôi!” Kiều Thụy này thật sự làm Liễu San không thích, nên Liễu San cũng không muốn ở lâu.
Nhìn thấy ba người xoay người rời đi, Kiều Thụy không sao cả mà nhún vai, quay đầu nhìn về phía hán tử kia.
“Thế nào, ba linh thạch bán hay không bán đây? Không nhiều hơn nha!"
Nghe được lời này, hán tử bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, “Được rồi, bán cho ngươi!”
“Lấy!” Cho đối phương ba viên linh thạch, Kiều Thụy cười ha hả mà cầm lấy cây linh thảo kia.
————————————————
Trở lại Liễu phủ, Kiều Thụy bảo Liễu Đồng tìm tới một cái chén giúp y.
“Kiều thiếu, ta thấy linh thảo này đều khô vàng, sợ là nuôi không sống được.” Nhìn người đang hứng thú bừng bừng mà đùa nghịch linh thảo, Liễu Đồng nhịn không được giội nước lã.
“Cây linh thảo này đương nhiên là sống không được.
Cái này sáng sớm con đã nhìn ra rồi.” linh thảo căn cũng khô cạn, sao có thể dưỡng sống được.
“Hả? Kiều thiếu, ngươi, ngươi biết rõ này linh thảo dưỡng không sống, ngươi còn mua?” Nhìn Kiều Thụy, Liễu Đồng nghi hoặc hỏi.
“Ta mua không phải linh thảo, mà là con Tiểu Trùng tử này.” Nói rồi, Kiều Thụy bẻ xuống một mảnh lá cây linh thảo, bỏ vào chén nhỏ Đồng bá lấy lại đây.
“Này, đây là sâu gì?” Nhìn con sâu đen tròn xoe dính trên lá linh thảo vẫn không nhúc nhích, lớn nhỏ cỡ một cái móng tay, Liễu Đồng tò mò hỏi.
“Nó là trùng Đánh Rắm, có thể ăn, có thể ngủ, có thể đánh rắm.
Ta phải nuôi nó cho tốt, chờ đến ssu khi Thiên Kỳ xuất quan, đưa cho Thiên Kỳ làm khế ước thú, Thiên Kỳ nhất định thích.” Nói đến đây, Kiều Thụy lại xé xuống hai mảnh lá non bỏ vào trong chén.
“Kiều thiếu, ngài đặt nó trong chén, nó sẽ không chạy trốn sao?” Nhìn trùng Đánh Rắm trong chén đã bắt đầu gặm ăn lá linh thảo, Liễu Đồng không yên tâm hỏi.
“Yên tâm đi Đồng bá, tiểu gia hỏa này lười lắm.
Có ăn có ngủ, nó sẽ không chạy loạn đâu."
“Vậy à.” Nghe Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Đồng lúc này mới an tâm.
Nghĩ thầm: Không biết thiếu gia thu được lễ vật đặc biệt này sẽ có cảm tưởng thế nào?