Sau khi suy nghĩ thật lâu, Liễu Thiên Kỳ hạ quyết tâm muốn đi cướp lấy phần cơ duyên này.
“Phụ thân, hài nhi định rời nhà, đi tìm kiếm cơ duyên.”
“Kỳ Nhi!” Nghe được nhi tử nói, Liễu Hà không khỏi mà nhíu chặt mày.
Làm phụ thân, ông tất nhiên là không muốn để nhi tử đi mạo hiểm.
“Phụ thân, chúng ta là tu sĩ, vốn chính là tranh mệnh với trời.
Nếu con phải hướng về phía trước, cần một lượng tài nguyên rất lớn, hài nhi không thể cứ mãi dựa vào phụ thân.
Hài nhi định tự mình ra ngoài tìm kiếm một phen, nhìn xem có cơ duyên thích hợp, hỗ trợ thăng cấp hay không."
Nghe được nhi tử nói như vậy, Liễu Hà gật đầu.
“Con nói cũng không phải không có lý.
Chỉ là con hiện tại chỉ có thực lực Luyện Khí tầng chín, để con ra ngoài tìm cơ duyên như vậy, vi phụ thật không yên lòng."
“Phụ thân yên tâm đi, hài nhi sẽ bảo vệ tốt chính mình!” Cơ duyên dù tốt nhưng không có tính mạng để dùng cũng thế, tính mạng quan trọng hơn.
Loại người như Liễu Thiên Kỳ đã chết qua một lần, tất nhiên càng thêm quý trọng mạng sống của mình.
“Như vậy đi, con không nên gấp gáp.
Phụ thân chuẩn bị cho con một chút.
Ba ngày sau con hẵng đi, được không?" nhìn thấy nhi tử kiên trì như vậy, Liễu Hà cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Dạ được, vậy hết thảy phải làm phiền phụ thân rồi!”
Ba ngày sau……
Nhìn đồ vật phụ thân để trên bàn, Liễu Thiên Kỳ nhịn không được cứng lưỡi.
“Kỳ Nhi, đây là một kiện pháp y cấp hai, con mặc nó trên người đi.
Còn có tòa Tiểu Kim Sơn này cũng là pháp khí cấp hai, có thể trợ giúp con đối địch.
Còn có tấm phù văn công kích cấp bốn, tấm phù văn công kích cấp ba, uy lực đều là cực lớn.
Nhưng con cấp bậc không cao, một lần không nên sử dụng quá nhiều, miễn cho hao tổn nhiều linh khí.
Còn có đan dược nữa, đây là chữa thương, đây là cầm máu, cái này là bổ sung linh lực, còn đây là thuốc bột thoa ngoài da.
Ngoài ra phụ thân còn mua cho con một con yêu mã cấp hai để thay thế đi bộ, còn chuẩn bị một ít quần áo và đồ linh tinh nữa." nhìn nhi tử, Liễu Hà giới thiệu đồ vật trên bàn.
“Đa tạ phụ thân, phụ thân suy nghĩ quá chu đáo!” Cầm lấy pháp y, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp mặc bên trong áo ngoài, còn pháp khí, linh phù và đan dược cũng đều bị hắn thu vào nhẫn không gian.
“Kỳ Nhi, đây là yêu mã.
Cứ như vậy đặt trong túi dưỡng thú là được, không cần bỏ vào nhẫn không gian!”
“Dạ, con đã biết phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cuối cùng cầm lấy túi dưỡng thú trên bàn.
“Kỳ Nhi, con theo ta ra sân, phụ thân dạy con cách dùng túi dưỡng thú, lại dạy con khế ước yêu thú!"
“Dạ, phụ thân!” Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ cầm túi dưỡng thú, đi theo Liễu Hà cùng nhau ra ngoài sân.
Đi vào sân, Liễu Hà quen thuộc niệm động chú ngữ, một con yêu mã màu trắng liền từ túi dưỡng thú bay ra.
Nhìn con yêu mã trên mặt đất, so với ngựa bình thường không khác biệt lắm, trên đầu có sừng, xương sườn có hai cánh, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày, cảm giác yêu mã và thú một sừng trong thần thoại phương tây khá giống nhau.
“Kỳ Nhi, nhớ kĩ chú ngữ của túi dưỡng thú không?"
“Nhớ kỹ ạ!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.
“Vậy con tới thử xem!” Liễu Hà đem túi dưỡng thú giao cho nhi tử.
Liễu Thiên Kỳ theo phụ thân chỉ dạy niệm động chú ngữ, yêu mã liền tự động về lại túi dưỡng thú.
Lại lần nữa đọc chú ngữ, yêu mã lại bay ra ngoài.
“Được rồi, chúng ta hiện tại tới khế ước.” Liễu Hà lấy ra một cây chủy thủ, nhẹ nhàng rạch ngón tay Liễu Thiên Kỳ.
"Đọc chú ngữ theo ta, sau khi niệm xong con đem linh lực dung hòa với máu đầu ngón tay, đem máu đó điểm vào giữa mày của yêu mã."
“Dạ, hài nhi nhớ kỹ!”
Dưới sự trợ giúp của Liễu Hà, Liễu Thiên Kỳ thành công ký khế ước với yêu mã.
“Phụ thân, yêu mã này bay rất nhanh đúng không?"
“Không, yêu mã thực lực chỉ có cấp hai, mỗi ngày chỉ có thể bay một canh giờ, thời gian khác nó chỉ có thể chạy trên đất bằng.
Nhưng con cũng không nên xem thường nó, nó chạy cũng rất nhanh.
Có nó, con không cần vất vả mà trèo đèo lội suối như vậy!”
“Dạ, hài nhi nhớ kỹ.
Đa tạ phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, lại lần nữa nói lời cảm tạ.
Liễu Thiên Kỳ cảm thấy, nếu tự mình chuẩn bị, chắc chắn sẽ không chuẩn bị đầy đủ hết như vậy.
Có linh phù cấp ba và cấp bốn của phụ thân, chuyến này hắn cũng càng thêm an toàn.
“Kỳ Nhi, trên đường phải cẩn thận.
Đi ra ngoài một hai năm, rèn luyện một phen xong thì trở về đi.
Cơ duyên chớ có cưỡng cầu, con tìm không thấy cũng không sao, phụ thân sẽ giúp con nghĩ cách!”
Nhi tử mới tuổi, lần đầu tiên rời khỏi gia môn, làm phụ thân khó tránh khỏi có chút không yên lòng.
Nhưng trong lòng Liễu Hà cũng minh bạch, nhi tử là tu sĩ, sớm muộn gì cũng phải độc lập.
Đi ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên này nọ, sớm muộn cũng phải đối mặt.
“Dạ, hài nhi bái biệt phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ thi lễ thật sâu rồi mới xoay người rời đi.
Liễu Hà đứng trong viện nhìn theo bóng dáng nhi tử rất lâu, thẳng đến khi không còn bóng người mới vào nhà lại.