Ái Khuê dù mang cặp sách ra khỏi nhà nhưng không có ý định đi đến trường. Cô chỉ mới tiếp nhận thân thể này có một ngày thôi, lỡ như bạn thân của nguyên chủ phát hiện bất thường ở cô thì làm sao đây?
Thành ra Ái Khuê nhà ta lại đi lon ton đâu đó thì cái bụng đói kêu gọi cô không ngừng. Lục tìm trong trí nhớ Ái Khuê lại đi gần một con đường nữa mới tới xe bán cháo quẩy yêu thích của nguyên chủ. Bỏ ra tệ lấy một phần cháo hai cái bánh quẩy thơm nức mũi.
Cô vừa đi vừa múc cháo ăn chẳng có chút nào hình tượng của thiếu nữ cả. Đi ngang con đường thơm nứt mũi thức ăn làm cho cháo quẩy đang ăn cũng trở thành mĩ vị.
Nguyên chủ thật là quá nghèo đi mà, tiểu thư một gia tộc lớn như Phương gia mà tiền tiêu hằng tháng cộng tiền đi làm thêm mà còn không bằng chút tiền nhuận bút của cô. Haizzz, đúng là bản thân tạo nghiệp khi lại viết một nữ phụ giàu có nhưng chỉ có tiếng không có miếng này. Biết vậy trước đó nói nguyên chủ dù bị ghẻ lạnh như nhiều tiền là được rồi.
Ái Khuê vừa ăn vừa suy nghĩ không biết là nơi này có tiểu thuyết của mình không nhỉ, mình có nên lấy mấy tiểu thuyết cũ ra viết lại kiếm tiền nhuận bút sống qua này không nhỉ?
Khá là hợp lý a, ăn xong lại đến tiệm net tìm hiểu mới được. Thế là Ái Khuê hí hưởng vừa đi vứ vui vẻ ăn mà không ngờ có một tên từ đâu chạy đến va vào mình làm hộp cháo ăn được một nửa bị đổ vào tay cô. Cảm giác nóng bỏng của cháo làm cô theo quán tính quơ tay lung tung, cái tên ăn trộm đồ kia va trúng cô tính cầu nhàu liền bị ăn một vả.
“Má, con khốn” - Tên ăn trộm cảm thấy đâu là lần mất mặt nhất từ trước đến nay của hắn, ai thấy bộ dạng trộm cướp của hắn đều chạy, con nhỏ này thì hay rồi trực tiếp cho hắn tát.
“Khốn cái đầu nhà mi” - Ái Khuê tức giận lấy cái tay bị bỏng tán tên cướp đom đóp.
“Cướp. Bắt tên cướp” - Từ phía xa một người phụ nữ dẫn đầu theo sau là ba bốn người cảnh sát đang hướng đến chỗ bọn họ.
“Ch chết”
“Chạy đi đâu”
Làm bà đây bị bỏng rồi muốn chạy hả, đâu có dễ. Ái Khuê một tay túm tên đó lại, chân nhanh chóng đá vào óng khuyển làm tên đó đau đớn khuỵu một chân xuống đất.
“Bắt được mày rồi ha” - Người phụ nữ bị lấy túi xách nhanh chóng chen lên đẩy Ái Khuê qua một bên còn mình tay đấm chân đá với tên ăn cướp.
Ái Khuê thấy bà ta không thèm cảm kϊƈɦ bản thân bắt trộm giúp bà ta còn đẩy cô ra ngoài nữa chứ, cũng may cô đứng vững không lại té xuống đất vết bỏng bị nhiễm trùng thì tiêu luôn.
Nhìn đám người đang bận bịu áp giải tên ăn cướp cô cũng bỏ đi kiếm nhà thuốc xử lý vết thương. Cũng may trêи đường lớn này có một nhà thuốc lớn mà những dược sĩ ở đó cũng tốt bụng băng bó vết thương cho cô.
Có điều ăn một hộp cháo tệ mà phải bỏ ra tệ để cứu bỏng này cũng hơi đắc là nha.
Băng bó cái tay bỏng xong cô lại không biết phải đi đâu nữa, thôi kiếm tiệm net để lập tài khoản viết truyện vậy. Theo trí nhớ nguyên chủ đi vào đường nhỏ phía trước lại vòng vèo trái phải sẽ đến tiệm net nhỏ giá khá rẻ.
Nhưng suy nghĩ là một chuyện và việc thực hiện được hay không là một chuyện khác nhau a. Lúc Ái Khuê đi đến gần con hẻm thì một chiếc xe hơi màu đen đang lao như điên về phía cô, cũng may cô kịp thời lui lại né thoát nhưng tay áo phòng của cô lại bị mắc vào kính xe hơi đó a. Ái Khuê nhà ta đang không hiểu gì hết thì bị lôi đi một cách không tình nguyện.
“Vào đây” - Một người đàn ông trong xe cả người mặc vest đỏ thấy cô đang tội nghiệp khi đu bám bên ngoài xe nên đưa tay lôi cô vào, cũng may xe không đóng cửa sổ nên cô mới có điềm bám và cô chui vào nhờ cái cửa sổ nhỏ đó.
“Anh, không biết cô ta là địch hay bạn sao lại cho vào?” - Người đàn ông tóc trắng đang lái xe không khỏi tức giận người đang ông đã giúp cô.
“Cô cảm phiền một chút, vô tình lôi cô vào chuyện này thiệt không phải. Nhưng nếu chúng tôi chạy thoát thì tôi sẽ cho cô đi”
Người đàn ông mặc vest đỏ lên tiếng thì cô mới ý thức được tình hình không đúng, trong xe thoang thoảng mùi máu tươi, người cho cô vào xe và người đang lái xe cả người toàn là máu. Bên cạnh người đàn ông mặc vest đỏ chiếc áo cũng đã bị nhuộm một màu đỏ thẫm và bên cạnh anh ta cũng là một người toàn thân bị thương, nửa khuôn mặt toàn là máu không nhìn rõ hình dạng nhưng nửa bên mặt này trông có chút quen.
“Ầm”
“Ầm”
Phía sau xuất hiện hai ba chiếc xe đã đuổi tới liên tục thúc vào đích xe của bọn cô. Cũng may đây đang ở thành phố bọn người này không dám làm liều xả súng nếu không thì không biết có bao nhiêu người chết nữa.
Tự nhiên cô lại bị kéo vào đống rắc rối này vậy trời