“Không...” - Ái Khuê đưa tay lên đầu như muốn bới tung tóc của mình lên nhưng nhớ đến mình tượng thục nữ của mình liền buồn tay chạy lại bên xe lăn của anh - “Có chuyện gi? Chuyện gì khiến anh trở nên như vậy?”
Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng và sự quan tâm không hề giả tạo của cô khiến anh nghĩ cô thật sự không ghét bản thân mình? Lúc nãy chỉ là diễn thôi sao?
Nghĩ đến điều đó tâm trạng của anh hoà hoãn không ít liền mặc kệ cho cô nắm lấy tay mình.
“Sau khi em rời đi liền gặp phục kϊƈɦ. Chi viện đến trễ nên bị thương khá nặng. Bị đuổi theo xít sát vô tình được một cô gái cứu”
Chỉ ba câu nói ngắn ngọn của anh liền làm cô hiểu được tình cảnh lúc đó. Ái Khuê vốn biết võ, nếu như lúc đó cô không bỏ đi thì anh làm sao bị thương thành ra như vậy?
“Thiếu gia” - chàng thanh niên tóc trắng ngày đó tên là Bạch Lẫm nhìn thấy thiếu gia nhà mình không từ chối tiếp xúc với cô gái trước mặt sợ cô sẽ làm hại thiếu gia nhà mình.
“Anh?” - Ái Khuê lúc này mới để ý người thanh niên tóc bạc này. Không phải là cái tên tài xế hôm đó chạy xe khiến cô xém chút nữa mất mạng sao?
Nếu hắn ra là người lái xe, người mặc vest đỏ cô cũng đã thấy mặt. Vậy người đàn ông hôm đó cả người toàn máu mà cô thấy không phải là anh sao?
Nghĩ đến bộ dạng ngày hôm đó của anh làm tim cô không khỏi thổn thức. Là do cô, tất cả là do cô, nếu hôm đó cô không ngại ngùng bỏ đi, nếu hôm đó cô không phải vì mới xuyên qua liền muốn đến Phương gia để nắm tình hình nguyên chủ thì sẽ đâu có chuyện gì.
“Thiếu gia. Cô ấy là cô gái ngày hôm đó lái xe” - Bạch Lẫm vừa mình thấy Ái Khuê cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ trái đất tròn như vậy, cô ta vậy mà trở thành hôn thê của thiếu gia.
“Em xin lỗi. Nếu...nếu hôm đó...em không rời đi...anh đã không” - Ái Khuê hai mắt đỏ hồng như sắp khóc, bàn tay cô run rẫy chạm lên mặt nạ vàng. Cảm giác lành lạnh của mặt nạ truyền đến ngón tay đi thẳng đến tim làm trái tim càng thêm co rút - “Lúc đó có phải anh đau lắm không?”
“Không sao, mọi thứ đã sớm qua” - Hàn Vũ nhìn thấy hai mắt của Ái Khuê đỏ hồng có chút không đành lòng, trái tim cũng vì thế mà thổn thức theo. Câu nói anh mở miệng đặt biệt ôn như, bàn tay anh đặt lên bàn tay cô đang chạm vào mặt nạ như đang vuốt ve an ủi.
“Là ai? Ai làm anh xảy ra như vậy?”
“Để làm gì?”
“Đột da, rút gân của hắn”
Ái Khuê càng nghĩ càng tức giận. Người đàn ông cực phầm cô ngày nhớ đêm mong vậy mà bị cái tên khốn khϊế͙p͙ nào đó mà ra thành bộ dáng như vậy, tuy anh bị thương nhưng nhìn khuôn mặt này xem. Chỉ có một nửa thôi nhưng đã khiến cô như muốn truỵ tim.
“Người đàn ông của tôi mà tên đó cũng dám đụng đến” - Ái Khuê đứng lên, ngón tay đẩy khuôn mặt của anh nhìn thẳng vào mình, cảm giác không khác gì nữ vương đang ép buộc con trai nhà lành.
“Tiểu thư. Tiểu thư. Cô đâu rồi? Buổi lễ sắp diễn ra rồi. Không lẽ cô muốn rỏ trốn lễ đính hôn” - Lúc hai người mắt đối mắt, bong bóng trái tim màu hồng bay phất phới thì nữ nhân viên trang điểm đã bị Thục Khuê mua chuộc vội vả chạy khắp nơi hô lớn như thể muốn phát loa cho mọi người biết cô đào hôn.
“Em phải đi trước đây. Lát nữa gặp anh” - Ái Khuê nhìn con mụ nhân viên trang điểm hô như vậy là biết tác phẩm của anh rồi liền quay qua tạm biệt anh rồi cầm váy lên chạy qua.
“Trong phút cho tôi toàn bộ thông tin về cô ấy”
“Vâng”
—Đại sảnh buổi tiệc đính hôn—
Bầu không khí buổi tiệc vô cùng náo nhiệt. Phương Trấn Đông để khẳng định địa vị gia tộc trong thủ đô và để khoe mẻ với toàn bộ giới thượng lưu rằng nhà mình gả được con gái cho Âu Dương gia đã bỏ ra không ít công sức từ việc trang hoàng, món ăn và trang phục đính hôn của Ái Khuê đều là loại tốt nhất.
“Phương lão gia. Phương nhị tiểu thư đã tới” - Nữ nhân viên trang điểm nhận tiền của Thục Khuê la làng để mọi người biết Ái Khuê bỏ trốn khỏi bữa tiệc nhưng không ngờ cô ta lại không trốn mà tự đến đại sảnh. Để không cho Ái Khuê và Phương lão gia nghi ngờ cô ta phải giả vờ ân cần với Ái Khuê.
“Chào cha” - Ái Khuê kiềm nén cảm xúc muốn đánh cái lão cha trước mặt này mà mở miệng gọi hai tiếng vô cùng miễn cưỡng.
“Uhm” - Phương Trấn Đông nhìn cô từ trêи xuống dưới cảm thấy rất hài lòng mới nói tiếp - “Sau buổi lễ đính hôn con sẽ qua nhà Âu Dương nhị thiếu gia ở. Bên đó hai đứa bồi đắp tình cảm cho nhau. Với tư cách là một người vợ con phải biết cách chăm sóc chồng, có biết không?”
“Dạ. Nếu không còn gì nữa con xin đi trước”
“Uhm”
Ái Khuê thừa biết mấy câu dặn dò của Phương lão gia vì cô là người viết truyện mà. Có điều nếu là nguyên bản không đợi ông dặn dò hết câu cô đã náo loạn đại sảnh và đòi huỷ hôn làm Âu Dương gia mất hết mặt mũi nên Ái Khuê cũng từ đó càng bị coi là cái đi trong mắt Phương gia. Trong một lần bỏ trốn mà mất mạng.
Cũng may ngay từ khi bắt đầu nhập vào cơ thể này cô đã làm thay đổi quỹ đạo ban đầu. Cô sẽ không ngồi yên chờ bánh xe số phận đến tìm đâu.
Ái Khuê cô sẽ thay đổi tất cả, Phương gia mấy người cứ đợi đó.