Không nghĩ tới vương phủ lại có một chuyện cũ khúc chiết như vậy.
Trong lúc nhất thời, Bách Thần không biết nên đánh giá như thế nào, chỉ có thể nói, giống Khương gia, trong phủ Khang Vương cũng là Tiêu Lẫm vô tội nhất.
Ứng câu nói kia -- mọi nhà có quyển sách riêng.
Khang Vương nhắm mắt lại, không thấy khí thế ngày xưa, chỉ thấy đầy mặt tang thương. Hắn phẫn uất, tức giận đến hô hấp đều dồ dập.
Bách Thần nhìn ra Tiêu Lẫm cũng thực tức giận, rất khổ sở, nhưng hắn vẫn là nỗ lực vẫn duy trì bình tĩnh.
Hắn đi đến trước mặt Mạc Liên Sầu, lạnh lùng nói: “Nói đi, Tiêu Xuyên đến tột cùng là con của ai, có phải ngươi ôm từ nơi khác tới lừa gạt phụ thân? Nếu ngươi nói sẽ được toàn thây, nếu không nói, chờ Tiêu Xuyên đã trở lại, những lời nói dối đều sẽ bị vạch trần.”
Thần sắc Mạc Liên Sầu cứng lại.
“Ngươi vì để Tiêu Xuyên trả thù vương phủ, bịa đặt không ít lời nói dối đi?” Tiêu Lẫm cười lạnh một tiếng, “Ngươi đừng quên, không riêng gì ngươi, tướng công dị tộc kia của ngươi cũng cung cấp độc dược cho Lý Hoàn Nhi, là tòng phạm mưu sát thượng thư phu nhân, nếu đưa đi Đại Lý Tự cũng sống không được.”
“Đừng! Cầu xin ngươi không cần bắt tướng công ta!” Mạc Liên Sầu dập đầu, “Hắn là vô tội! Hết thảy đều là ta làm!”
Xem ra, loại người ác độc nào cũng đều có uy hiếp.
“Mạc Liên Ái người này căn bản không tồn tại, đúng hay không?” Bách Thần hỏi nàng, “Ta đã tìm đọc qua hộ tịch của ngươi, ngươi căn bản không có tỷ muội. Từ đầu đến cuối, ngươi đều diễn kịch cho Tiêu Xuyên xem, đúng hay không?”
Cả người Mạc Liên Sầu lại bắt đầu phát run, run đến cả người đều quỳ không được, xụi lơ ở trên mặt đất.
“Ngươi không biết từ chỗ nào ôm tới một hài tử, giấu diếm Vương gia cùng Vương phi, nói dối là hài tử của mình.” Bách Thần thầm nghĩ quả nhiên là như thế này, liền tiếp tục hỏi nàng, “Ngươi cho rằng có thể giấu trời qua biển, ngươi lợi dụng tín nhiệm Vương phi đối với ngươi, hạ dược nàng. Chỉ cần nàng không có có thai, một ngày nào đó ngươi sẽ chân chính hoài thai con nối dỗi của Vương gia. Đáng tiếc không bao lâu, hành động của ngươi bại lộ, bị đuổi ra vương phủ, mà hài tử trở thành cốt nhục của Vương gia, ngươi từ lúc ấy liền chôn xuống hạt giống cừu hận. Chờ khi Tiêu Xuyên trưởng thành, ngươi trăm phương nghìn kế tiếp cận hắn, bịa đặt ra một tỷ muội, nói dối là mẹ đẻ hắn, còn bịa đặt nàng bị vương phủ hãm hại, muốn lợi dụng hắn báo thù.”
“Đúng,” bị người nói trúng, Mạc Liên Sầu ngược lại không hề sợ như vậy, nàng cố chống thân thể, “Ngươi nói cũng chưa hết, Tiêu Xuyên không phải nhi tử của ta, cũng không phải nhi tử Vương gia, hắn là do ta tìm nua được.”
Nàng nhìn chằm chằm Bách Thần, trong mắt ác độc cơ hồ muốn tràn ra: “Ta ngàn tính vạn tính, không ngờ hết thảy đều bị ngươi phá hủy, nếu ngươi không gả vào vương phủ, kế hoạch của ta đã thành công! Đều do ngươi! Ngươi chính là đồng lõa một nhà bọn họ!”
“Thiện ác đến cùng đều có báo ứng.” Bách Thần nói, “Nếu không có ta, ngươi cũng sẽ không thành công.”
“Phi!” Mạc Liên Sầu mắng to, sau đó lại cười ha ha, “Đường đường Khang Vương, còn không phải bị hạ nhân như ta chơi đến xoay mấy vòng sao!”
“Tiện nhân! Chúng ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại đối với húng ta như thế!”
Khang Vương tức giận đến đánh nàng một bạt tai, Mạc Liên Sầu bị đánh đến tóc tán loạn, khóe miệng rỉ máu, lùi lại vài bước, đứng thẳng không xong lại té ngã trên mặt đất.
……
“Vì cái gì, ngươi vì cái gì muốn làm như vậy?”
Thời điểm đang hỗn độn, Vương phi đột nhiên xuất hiện ở cửa, nàng trợn to hai mắt, sắc mặt tái nhợt, không dám tin tưởng mà nhìn Mạc Liên Sầu.
Tiêu Lẫm kinh ngạc nói: “Mẫu thân……”
“Lan Tâm, sao ngươi lại tới đây?” Khang Vương vội vàng tiến lên đỡ nàng, bị Vương phi ngăn cản.
Nàng đi đến đến trước mặt Mạc Liên Sầu, lã chã chực khóc: “Từ khi ngươi bán thân tiến vào phủ, mãi cho đến đi theo ta đến vương phủ, ta chưa bao giờ khắt khe ngươi, trước khi phát hiện ngươi hạ dược ta, ngươi đều tươi cười đầy mặt mà kêu ta tiểu thư, nói ta đối với ngươi tốt nhất…… Ta niệm tìn ngươi sinh hạ Xuyên Nhi để lại cốt nhục Tiêu gia, hài tử cũng là vô tội, liền xem hắn như cốt nhục thân sinh nuôi lớn…… Ngươi, ngươi vì sao phải làm như vậy?”
“Vì cái gì?” Mạc Liên Sầu đột nhiên liền táo bạo, “Ngươi nhìn xem ngươi, vĩnh viễn đều là một bộ dạng Bồ Tát không tranh không đấu, ở nhà mẹ đẻ có cha mẹ sủng, gả chồng lại được Vương gia che chở đầy đủ, ngươi căn bản không biết cái gì gọi là khó khăn, mỗi khi thấy ngươi như thế ta đều rất buồn cười, ta chính là không quen nhìn ngươi giả thiện lương, ta chán ghét ngươi! Đã hiểu chưa?!”
Vương phi phảng phất hóa thạch, nước mắt còn treo ở trên mặt nàng.
“Ngươi kỳ thật là ghen ghét Vương phi đi.” Bách Thần nói, “Ghen ghét nàng vì cái gì từ khi sinh hạ tới trưởng thành đều một đường bằng phẳng, ghen ghét nàng tính cách bình thản đơn thuần, ghen ghét nàng có phụ mẫu sủng ái, càng ghen ghét nàng được Vương gia phủng ở lòng bàn tay, đúng không?”
Mạc Liên Sầu cũng khóc, “Vì cái gì ta sinh ra đã nghèo khổ như thế, chỉ có thể bán thân mới có thể an táng phụ thân, thế gian vì sao lại không công bằng như thế? Vì cái gì nàng là có mọi thứ, có thể được Vương gia sủng ái?! Ta càng không muốn nàng sống tốt, ta muốn nhìn nàng có thể làm được người thiện lương mãi hay không. Không nghĩ tới a, nàng thật đúng là ngốc đến mức xem ta như tỷ muội, đem người ngoài nuôi như con ruột, ha ha ha ha.”
Mạc Liên Sầu chính là điển hình của kiểu người “Ta vĩnh viễn không sai, sai chính là thế giới này”, nàng cho rằng thế gian hết thảy đều là hắc ám, cố tình Vương phi lại là ngậm thìa vàng sinh ra, phụ thân không có nạp thiếp, chỉ sinh hai huynh muội bọn họ. Nàng dưới sự bảo vệ của phụ mẫu lớn lên, ngay cả hậu trạch tranh đấu đều chưa bao giờ trải qua.
Hai người này ở cùng nhau, hơn nữa Mạc Liên Sầu biết diễn kịch, Vương phi bị người từng bước tính kế, cũng không khó lý giải.
Vương phi như chịu đã kích lớn, che lại trán, lui ra phía sau vài bước, thiếu chút nữa té xỉu, Khang Vương vội vàng đỡ nàng ngồi vào ghế.
“Lan Tâm, ngươi đừng tức giận.” Khang Vương khuyên nhủ, “Tức giận hại thân”
Vương phi bị đả kích đến cơ hồ nói không nên lời, chỉ khóc ròng nói: “Ta thực xin lỗi Lẫm Nhi, ta hồ đồ, hồ đồ a……”
Tiêu Lẫm ánh mắt buông xuống, cái gì cũng không nói.
Mạc Liên Sầu ngửa mặt lên trời cười dài: “Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, cho dù chết cũng đáng ha ha ha ha!”
Thời điểm nàng điên cuồn, Vương phi vốn xụi lơ trên ghế đột nhiên bạo khởi, nàng nắm kiếm trên bàn, dùng sức đâm vào ngực Mạc Liên Sầu.
Tiếng cười Mạc Liên Sầu đột nhiên im bặt, miệng phun máu tươi, cúi đầu nhìn kiếm xỏ xuyên qua thân thể mình, hai mắt trợn lên, trong miệng nói: “Ngươi, ngươi, rốt cuộc không thể thành thành Bồ Tát.”
Ngay sau đó tắt thở mà chết.
Một kiếm này tựa hồ dùng hết sức lực Vương phi có, tay nàng kịch liệt run rẩy, trong tay đầy máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Hiện trường lại loạn thành một đoàn, tất cả mọi người không nghĩ tới, Vương phi mềm yếu như thế sẽ bạo khởi giết người.
“Lẫm Nhi, nơi này ngươi xử lý, ta mang mẫu thân ngươi đi nghỉ ngơi.”
Khang Vương không hề quản thi thể, bế Vương phi, nôn nóng mà đi đến phòng ngủ.
Chỉ còn thân thể Mạc Liên Sầu chết không nhắm mắt mà nằm trong vũng máu.
“Ngươi không sao chứ?” Bách Thần vỗ vỗ bả vai Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm lắc đầu, “Không có việc gì.”
Hắn đều bình tĩnh trước sau như một, xử lí hiện trường hỗ độn đâu vào đấy.
Lâm Phi Vân mang đến mấy hắc y nhân bịt mặt, Tiêu Lẫm nói: “Đem thi thể mang tới hầm.”
“Vâng.”
Ngay sau đó, hai hắc y nhân nâng thi thể Mạc Liên Sầu, dư lại hắc y nhân bắt đầu rửa sạch vết máu.
“Vậy là kết thúc.” Tin tức của một ngày này lớn đến nỗi gần bằng cả tin tức nữa năm hắn ở đây, tuy là Bách Thần cũng có chút khó lòng giải thích, “Chỉ chờ thu thập Tiêu Xuyên.”
Lúc này, một người hắc y nhân tiến vào, đem một tờ giấy.
“Chủ nhân, đây là ở ngoài hành lang phát hiện.”
Tiêu Lẫm tiếp nhận trang giấy, vừa nhìn liềm nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Bách Thần thò lại gần vừa thấy, là một công văn ly hôn, phía trên Tiêu Xuyên đã thiêm thượng đại danh, ấn thượng thủ ấn.
Thực hiển nhiên, Tiêu Xuyên nguyên bản là cầm công văn ly hôn tới tìm Khang Vương, kết quả nghe thấy trong phòng phát sinh sự tình, hoảng loạn chạy trốn để sót vật ấy.
“Chúng ta vẫn là sơ sót.” Bách Thần có chút ảo não.
“Muốn chạy?” Tiêu Lẫm cười lạnh nói, “Không dễ dàng như vậy.”
……
Ban đêm, một con tuấn mã màu trắng chạy như điên, một đường hướng tới cửa thành.
“Là ai ban đêm tự tiện xông vào cửa thành!”
Binh lính thủ cửa thành giơ thương, ngăn cản người cưỡi ngựa đến.
Người cưỡi ngựa mặc áo choàng, hắn giơ lệnh bài “Ta là phụng mệnh Khang Vương ra khỏi thành làm việc.”
Thủ thành binh lính nhìn kỹ lệnh bài, thu hồi trường thương, mở ra cửa hông, “Mời.”
Hai chân hắn kẹp bụng ngựa, tuấn mã lập tức chạy đi, rất nhanh mất không còn bóng dáng.
……
Tiêu Xuyên ra khỏi thành, không hề do dự, hướng tới phía nam mà đi.
Bọn họ nhất định rất nhanh phát hiện hắn, hắn cần phải nhanh lên.
Nhưng kỳ quái chính là, con tuấn mã kia lại không nghe chỉ huy của hắn, không chịu đi phía nam, xoay quanh tại chổ, có vẻ đặc biệt nôn nóng.
“Hu ~~” Tiêu Xuyên cảm giác không đúng, muốn cho tuấn mã dừng lại.
Nhưng giọng nói đều bị tiếng ngựa ách đi, con ngựa cũng hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, ngược lại càng ngày càng cuồng bạo, thế nhưng mang theo hắn chạy phía bắc.
“Ngươi súc sinh ngu xuẩn, mau dừng lại!” Tiêu Xuyên nhịn không được buồn bực mà mắng.
Giờ phút này hắn vô cùng hối hận chính mình không có luyện khinh công, nếu không liền có thể nhảy ngựa.
Nhưng hiện tại tốc độ con ngựa rất nhanh, hắn nếu tùy tiện nhảy xuống, tất nhiên sẽ bị thương nặng, hắn không dám mạo hiểm, chỉ có thể liều mạng kéo dây cương, muốn cho nó dừng lại.
Hắn thoát rất vội vàng, không nghĩ tới chuồng ngựa chỉ có một con, hắn đột nhiên nhớ tới con ngựa này do Tiêu Lẫm tự mình thuần phục, trừ bỏ Tiêu Lẫm, ai nói cũng không nghe.
Tiêu Xuyên khó thở, người xui xẻo lên uống nước lạnh cũng sẽ chết.
“Dừng lại, để ta xuống!” Hắn lại hung hăng kéo dây cương.
Lần này hoàn toàn chọc giận con ngựa trắng, nó phẫn nộ mà đem thân thể run lên, Tiêu Xuyên trực tiếp bị quăng đi.
Hắn đêm hắn vốn bị ăn đánh, một cái quăng ngã này cơ hồ đem xương cốt Tiêu Xuyên đều gãy hết, hắn đau đơn rên rỉ, hôn mê bất tỉnh.
……
Tiêu Xuyên chậm rãi mở mắt ra, là một mảnh đen nhánh, dãy núi lờ mờ nơi xa giống như quỷ cảnh, vô cùng đáng sợ, mà cách bên người không tới ba trượng chính là là vực sâu vạn trượng.
Hắn trong lòng cả kinh, phát hiện hắn hiện tại nằm ở nơi lúc trước Tiêu Lẫm ngã ngựa.
Vì cái gì? Vì cái gì lại đi tới cái này?
Tiêu Xuyên tâm như ở biển sâu, cả người đều lạnh, hắn muốn chạy trốn, tại sao lại đến đây.
Không bao lâu sau, một đạo thân ảnh màu đen đi tới trước mặt hắn.
“Chuyện của chúng ta, nên tính toán rồi.” Thanh âm bình tĩnh như nước, thậm chí còn mang theo một tia ý cười, “Đại ca tốt của ta.”
______________________
Đọc cái truyện này mà hóng tới lúc anh công mê mệt thụ quá đi -.-
Bật mí: chương có chút điểm tâm ăn đó: