Mấy ngày gần đây Bách Thần luôn đi sớm về muộn. Sau khi tan làm về tới Vương phủ ăn cơm tối rửa mặt này kia xong đã mệt gần chết, thế là lăn ra giường ngủ ngay. Đến tin tức Tiêu Lẫm đã hoàn toàn không cần dùng quải trượng nữa cũng là do Băng Nhi nói cho hắn biết.
Nhờ vậy hắn mới nhớ đã bốn hay năm ngày rồi đã không gặp tòa băng sơn kia, tình huống chân y khôi phục như thế nào cũng không rõ ràng cho lắm.
Cũng may là ngày mai được nghỉ, làm bác sĩ phụ trách, nên quan tâm đến người bệnh của hắn một tí.
Ở tân triều, ngoại trừ mấy bộ môn phải làm khẩn và các nhân viên canh gác ra thì bọn quan viên như hắn cứ cách năm ngày sẽ có một ngày nghỉ, này là nghỉ để thanh lọc.
Ngày mai Bách Thần có thể hưởng thụ ngày nghỉ thanh lọc đầu tiên của mình rồi. Mà quy luật nghỉ như thế đối với Bách Thần là một trải nghiệm rất mới mẻ.
Đời trước hắn chưa từng được hưởng thụ qua quy luật của kỳ nghỉ gì cả, cũng đừng nhắc đến hai ngày nghỉ cuối tuần, vì đối với chức nghiệp vô cùng bận rộn của bọn hắn, trong nước hay ngoài nước vất vả cỡ nào cũng phải có mặt, làm việc trong mấy năm mấy cái kỳ nghỉ đông cũng có thể gộp thành hai tháng tròn nhưng mà không thể nào xin nghỉ phép được. Bởi vì nếu không phải công tác thì cũng chính là chạy trên đường mà công tác.
"Băng Nhi, muội qua bên kia xem Tiêu công tử đã ngủ chưa." Bách Thần nói, "Nếu còn chưa ngủ thì bẩm báo với hắn một tiếng, nói huynh sẽ qua xem chân hắn."
"Vâng, tiểu công tử."
Sau khi Băng Nhi bảo vâng, đang muốn xoay người ra cửa thì nghe thấy tiếng Tiểu Hoa từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Đứng hình một giây, sau đó Bách Thần chạy ra mở cửa sổ.
Tiểu Hoa lập tức bay vào, đứng bên đầu vai Bách Thần, một bên kêu một bên cọ cổ hắn, ngữ khí ủy khuất vô cùng.
"Bên ngoài lạnh như thế sao ngươi lại bay qua đây?"
Mấy ngày gần đây đều có tuyết, là quãng thời gian lạnh nhất, vì thế lông chim Tiểu Hoa cũng mang theo hơi lạnh. Bách Thần đau lòng, đặt nó vào lòng bàn tay, tay kia áp lên nó, mong có thể ủ ấm cho nó một chút.
Tiểu Hoa tựa hồ rất thích thụ cảm giác được sủng ái như thế này, nó hạnh phúc đến nổi nheo cả hai mắt lại.
"Vật nhỏ này thật có nhân tính nha." Băng Nhi cười nói, "A, nó tới làm muội quên mất phải đi qua Tùng Trúc Uyển, muội đi qua ngay đây."
Dứt lời liền xoay người ra cửa.
"Muội chờ đã." Bách Thần gọi Băng Nhi lại, "Muội không cần đi nữa, hỏi Tiểu Hoa sẽ biết."
Băng Nhi ngẩn người, sau đó chợt nhớ, "Tiểu thiếu gia có thể nói chuyện với Tiểu Hoa mà, thiếu chút nữa muội quên mất điều này rồi."
"Tiểu Hoa." Bách Thần nâng bàn tay cao lên, cho Tiểu Hoa có thể thấy mặt hắn, "Chủ nhân của ngươi nghỉ ngơi chưa?"
Tiểu Hoa vội lắc đầu không ngừng, "Ku ku ku ku!"
Bách Thần trầm ngâm, "Thì ra còn ở thư phòng, kia vừa lúc, ngươi về trước nói với hắn, ta sẽ đi qua xem chân cho hắn."
Vừa nghe Bách Thần muốn đi qua, cặp mắt đậu đen của Tiểu Hoa lập tức tỏa sáng lấp lánh, nó nhảy tới nhảy lui, sau đó mới từ trong tay Bách Thần nhảy lên một cái rồi bay đến song cửa sổ.
"Ku ku ku!"
Bách Thần cười nói: "Đi đi."
Tiểu Hoa giơ cánh lên rồi bay nhanh như chớp.
"Vật nhỏ này hình như rất vui." Băng Nhi nói, "Muội có cảm giác nó đặc biệt thích tiểu thiếu gia, so với Tiêu tiểu thiếu gia còn thích hơn."
Bách Thần cười nói: "Nó thích ta, nhưng khẳng định nó vẫn thích chủ nhân nó nhất."
....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......
"Ku ku ku!" Tiểu Hoa trở lại thư phòng Tiêu Lẫm, sau đó tự mình bay vào lồng sắt, hưng phấn hướng chủ nhân mình báo cáo, "Nương! Tới!"
"..... Đã hiểu." Tiêu Lẫm bất đắc dĩ lắc đầu, "Đã khuya rồi mà còn kêu người ta tới, nghịch ngợm."
Tiểu Hoa không có, lập tức sửa lời y nói: "Ku ku ku chít chít!"
"Rồi, không phải ngươi kêu, mà là hắn tự mình tới." Tiêu Lẫm lười đấu võ mồm với một con anh vũ, ngẩng đầu phân phó gã sai vặt, "Như Ý, ngươi đi pha trà, Bách công tử sẽ qua đây."
"Vâng, chủ nhân."
Không bao lâu sau Bách Thần qua tới.
Bách Thần khoác áo choàng, mũ liền với áo choàng cũng được kéo lên che đầu, trên mũ vì có một vòng lông hồ ly trắng nên mặt hắn vốn đã nhỏ nay nhìn càng nhỏ hơn, nhưng mà lại không xấu trái ngược lại nhìn phi thường ngoan ngoãn đáng yêu.
"Xin lỗi, mấy ngày nay không qua thăm ngươi."
Bởi vì thời tiết quá lạnh nên khi vào cửa cũng mang theo một cổ hàn khí làm cho căn phòng vốn dĩ được than lửa sưởi ấm nháy mắt có chút lạnh đi. Bách Thần cởi áo choàng treo lên một bên bình phong trong thư phòng.
"Không cần khách khí như thế, ngươi mới vào Đại Lý Tự, mọi việc còn phức tạp", Tiêu Lẫm đặt sách xuống, giương mắt nhìn hắn, "Đám người toan hủ kia có làm khó dễ ngươi không?"
"Không quá hữu hảo nhưng cũng không quá xấu." Bách Thần ngồi xuống, cười tủm tỉm nói, "Bọn họ không ngu ngốc, không đến mức làm ra chuyện nông nỗi gì."
Tiêu Lẫm nói: "Đúng thật là, quan văn chỉ biết dùng cách tẩy chay tân nhân, không thú vị."
"Kỳ thật việc chèn ép không chỉ tồn tại trong nội bộ quan văn, đám người sùng võ như các ngươi ta không tin sẽ không có lão nhân khi dễ tân nhân, lão binh không phục tướng trẻ, mấy sự tình như thế thật sự có thể phát sinh đó." Bách Thần nói giỡn.
Tiêu Lẫm: "Đúng là có."
Bách Thần: "Vậy lúc đó sẽ giải quyết như thế nào?"
Không ngờ y trả lời vô cùng đơn giản: "Không phục thì sẽ luyện đến phục."
..... Cái cách trả lời phi thường đặc trưng của Tiêu Lẫm, đơn giản lại không thô bạo.
Trên thực tế khẳng định không chỉ đơn giản giải quyết bằng vũ lực như thế, không động não nghĩ mà chỉ cậy mạnh thì vĩnh viễn sẽ không trở thành một tướng mạnh được.
"Nghe khẩu khí của ngươi ắt hẳn trước đây có người thực sự không phục ngươi đúng không." Bách Thần thuận miệng nói.
Hắn cũng không hy vọng gì Tiêu Lẫm sẽ trả lời, vấn đề này đề cập đến quyền riêng tư, không muốn trả lời cũng là bình thường.
Nhưng không ngờ Tiêu Lẫm lại hào phóng thừa nhận, "Năm đó triệu tập dự thi, có một người có võ công cũng không kém ta là bao, hắn chắc là bôn đầu danh đi ()."
() Xin lỗi mình không tra được nó có nghĩa gì, nhưng mình mình tra được từ bôn có nghĩa là dũng sĩ, còn lại thì không rõ....
"Kết quả người nọ thua ngươi?"
Tiêu Lẫm gật đầu, "Sau đó hắn cũng vào đội hộ vệ, làm phó thủ của ta."
"Hắn không phục ngươi, ngươi liền luyện hắn đến phục đúng không?" Bách Thần không khỏi buồn cười.
Tiêu Lẫm hơi hơi nhướng mày, lộ ra thần sắc "tất nhiên rồi", rất giống một tiểu báo đen đắc ý.
"Ta có thể hỏi người này là ai không?"
Kỳ thật hắn cũng rất tò mò, đến tột cùng là tên xui xẻo nào bị Tiêu Lẫm chỉnh vậy.
"Việc này nói tiếp cũng kỳ." Thần sắc Tiêu Lẫm vi diệu nói, "Người đó là đại ca của người cùng ăn cơm với ngươi, vị tân đồng liêu Khương công tử kia, Khương Hạo Nhiên."
...... Lớn như vậy rồi lần đầu mới nghe một chuỗi định ngữ lộn xộn như thế.
Bách Thần cười gượng một tiếng, "Nhưng mà cũng thật có duyên, ca ca là đồng liêu với ngươi, đệ đệ lại trùng hợp cùng ta tham gia dự thi."
"Này không gọi là có duyên." Tiêu Lẫm hừ lạnh, "Ta không thích cái tên cuồng tự đại kia."
Bách Thần thầm nghĩ ngươi còn không biết xấu hổ mà nói không thích, rõ ràng là cao lãnh gặp tự đại, nếu đặt trong phim truyền hình sẽ cọ ra lửa tình, tổ hợp cường cường đấy.
Nhưng mà..... quả thực mỗi đệ đệ nhuyễn manh đều sẽ có một ca ca bưu hãn tặng kèm theo sao?
Đúng lúc này Như Ý tiến vào dâng khay đựng trà lên, giải cứu Bách Thần đang không biết phải tiếp lời chuyện xấu hổ này như thế nào.
"Như Ý, ngươi lui xuống đi." Tiêu Lẫm phân phó, "Thủ ở cửa, nếu có người đến thì lập tức thông báo một tiếng.",
Như Ý nhanh chóng lùi về phía sau: "Vâng ạ."
....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......
"Ngọc Yên đâu? Không hầu hạ ngươi?" Chờ đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Bách Thần mới thấp giọng hỏi.
Tiêu Lẫm nói: "Tâm tư nàng quá tạp, hiện tại ta không muốn nàng ở quá gần ta."
"..... Thì ra là thế, vậy thôi, để ta xem chân của ngươi đi." Tiêu Lẫm nói trắng ra như thế ngược lại Bách Thần cảm thấy bản thân không thích hợp tham dự đề tài về Ngọc Yên, vậy nên mau chóng nói sang chính sự."
Tiêu Lẫm gật đầu, đem ống quần xắn lên.
Bách Thần cẩn thận kiểm tra đầu gối và chân của y, tình trạng khôi phục phi thường tốt, có thể nói, tốt đến mức ngoài dự kiến của hắn.
Thân thể người này thực quá thần kỳ, năng lực tự lành rất cường đại.
"Hiện tại ta đã có thể thong thả đi lại." Tiêu Lẫm chủ động trình bày, "Chỉ là không thể đi quá nhanh, chạy nhảy càng không thể."
"Ngươi đứng dậy đi vài bước, để ta nhìn tình huống hiện tại như thế nào rồi."
Tiêu Lẫm đứng dậy, động tác thong thả, nhưng có thể phát hiện lực cân bằng của y đã tốt rất nhiều rồi. Nếu nói mười ngày trước y giống như trẻ con tập tễnh học bước, thì hiện tại đã giống với trẻ con có thể tự mình đi lại.
Tiêu Lẫm có chút nóng vội, đi được vài bước nhỏ y đột nhiên nện bước lớn hơn chút, muốn tăng nhanh tốc độ.
Nhưng nóng vội thì ắt không thành công. Thân mình y bỗng mất cân bằng lệch sang một bên.
"Ngươi quá nóng vội rồi." Bách Thần chạy lên đỡ y, "Từ từ mà tiến, không thể dục tốc bất đạt. Tốc độ khôi phục của người đã tốt hơn người khác vài lần, hiện tại là giữa tháng , ta đoán nhiều nhất ba tháng nữa là ngươi có thể lần nữa cưỡi ngựa như trước đây."
Bách Thần đỡ Tiêu Lẫm ngồi xuống, sau đó lại dặn dò: "Việc phục kiện của ngươi ngừng một ngày thôi cũng không thể, nếu ngừng sẽ thụt lùi. Nhưng cũng không được luyện tập quá độ, điều này đối với chân ngươi sẽ không tốt."
"Được." Tâm tình bây giờ của Tiêu Lẫm không tồi, rất giống một học sinh ngoan miệng liên tục đáp ứng, "Ta sẽ không làm bừa, sẽ dựa theo biện pháp của ngươi mà luyện tập mỗi ngày, hy vọng có thể sớm ngày khôi phục bình thường."
Khó mà thấy được Tiêu Lẫm có lúc nghe lời ngoan ngoãn như vậy, Bách Thần đột nhiên cảm thấy đây chắc là một mặt khác của tòa băng sơn đi?
....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......
Tuy là ngày nghỉ, nhưng mới sáng sớm Bách Thần đã dậy rồi, hắn cùng với Tiêu Lẫm có hẹn cùng nhau rèn luyện.
Hắn chỉ đạo Tiêu Lẫm phục kiện, còn Tiêu Lẫm dạy hắn luyện võ công, hoàn mỹ.
Hôm nay không gió, tuyết đọng trong viện cũng đã tan gần hết, độ ấm cũng tăng lên không còn rét lạnh thấu xương như mấy ngày trước.
Hai người chỉ mặc trung y ở bên ngoài để thoải mái luyện công phục kiện, sau khi khởi động xong một chút cũng không thấy lạnh.
Lúc Bách Thần đứng tấn xong, Tiêu Lẫm phục kiện cũng đi được một đoạn đường thì đã đến giờ nghỉ ngơi.
"Phi Vân gần đây thay ta xử lý chút việc, vì thế ta sẽ thay hắn dạy ngươi." Tiêu Lẫm nói, "Đứng tấn với lực cánh tay của ngươi cũng luyện khá đủ rồi, bây giờ có thể chọn một loại vũ khí cận chiến, ta dạy cho ngươi mấy chiêu để tự bảo vệ bản thân."
Bách Thần thầm nghĩ, kỳ thật thuật phòng thân ta cũng có, nhưng mà nếu tung ra sợ dọa người khác mất.
Nghĩ đến việc này hắn gật gật đầu, từ bên hông lấy ra tiểu chủy thủ, "Vậy dùng cái này đi, vũ khí lớn quá đem theo cũng không tiện."
Tiêu Lẫm gật đầu: "Cũng đúng, thân thể ngươi quá yếu, giơ đao múa kiếm không thích hợp."
Bách Thần:...... Đừng có kỳ thị người khác như vậy chớ, với lại thể trạng này của nguyên chủ hắn làm thế nào cũng không cải thiện tốt có được không.
Tiêu Lẫm ngồi trên ghế đá, "Ngươi dùng thanh chủy thủ này công kích ta."
Bách Thần có chút không nắm chắc, "Đánh thật?"
"Thật."
"Được!" Bách Thần cười, không hề khách khí, một đao hướng Tiêu Lẫm đâm tới.
Hắn cảm thấy tốc độ bản thân không tính là chậm, nhưng chủy thủ còn chưa tới gần thân thể Tiêu Lẫm đã bị y một tay đón đỡ, một tay khác bắt lấy cánh tay Bách Thần nhấn một cái....
Bách Thần cảm giác được một trận đau ập tới, hai chân không tự chủ mềm nhũn muốn ngã xuống.
Tiêu Lẫm nhanh tay kéo hắn, Bách Thần trực tiếp ngã ngồi vừa đúng vào trong lòng ngực y.
Hai người đều ngây ngẩn cả người, bởi vì tư thế này tương đương với.... Một lời khó nói hết.
"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, có người đưa......"
Trong tay Băng Nhi cầm một tờ giấy, đang từ ngoài cửa viện đi vào bỗng thấy được một màn trước mắt, làm nàng sợ ngây người.
Nàng vươn tay che hai mắt mình lại, "Băng Nhi cái gì cũng chưa thấy ạ!"
Bách Thần:......
Tiêu Lẫm:......
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả quân: Cuối tuần rồi, cho ngọt một tí ngọt một tí ^_^
Bách Thần: Ta không cần! Ngươi không thể chỉ vì chiều lòng độc giả mà đem ta làm trò xấu hổ như thế!
Người họ Tiêu: Làm tốt lắm!
Y lấy di động ra, không nói hai lời lập tức dùng Alipay chuyển khoản cho tác giả . nguyên.
..........