Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

chương 45: liên hoa (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Không được, ta..." Chu Khải Ngọc còn chưa nói hết lời, liền bị Vệ Băng Thanh sau lưng cho đánh bất tỉnh.

Vệ Băng Thanh tiếp được Chu Khải Ngọc, lẳng lặng nhìn ca ca nhà mình, "Ca ca, muội tin tưởng huynh sẽ không bao giờ gạt muội."

Vệ Chiếu cho nàng một nụ cười, đồng thời cũng yên lặng thắp cho Chu Khải Ngọc đã té xỉu một cây nến.

Dường như một năm này, dưới sự chỉ đạo của Chu Khải Ngọc, võ công của muội muội càng ngày càng lợi hại nhỉ.

"Muội muội, muội có nghĩ tới không, nếu như muội thật sự không kiểm soát được thì sao?" Vệ Chiếu nghĩ nghĩ, vẫn lắm miệng hỏi một câu "Kỳ thật, huynh không hoàn toàn chắc chắn."

"Chịu đựng là được rồi." Vệ Băng Thanh nói nghiêm túc, "Không được thì hãy trói muội lại. Nhiều năm như vậy muội đều sống thế, nhưng bây giờ có biện pháp có thể cứu chàng, muội không thể không thử."

"Nếu như giữa huynh và hắn chỉ có một người được sống thì sao?" Vệ Chiếu tiếp tục hỏi.

Vệ Băng Thanh buồn bực không thôi, "Ca ca, huynh ghen rồi sao?"

"Khụ, có một chút, dù sao muội cũng là do một tay huynh nuôi lớn đến vậy." Vệ Chiếu có phần hơi xấu hổ, "Muội vẫn chưa trả lời vấn đề của huynh."

"Muội đương nhiên hi vọng ca ca còn sống." Vệ Băng Thanh không chút do dự nói.

"Vậy Chu Khải Ngọc thì sao?"

"Ca ca, muội còn trẻ hơn huynh rất nhiều." Vệ Băng Thanh mỉm cười nhìn Vệ Chiếu, "Muội sẽ chăm sóc phụng dưỡng ca ca đến khi huynh qua đời rồi sẽ đi tìm chàng. Chờ lúc ấy, trên thế gian này cũng không còn người nào đáng giá cho muội lưu lại. Ca ca, huynh không trách muội thì tốt rồi. Nếu ca ca hy vọng muội sống lâu, thì muội sẽ cố gắng sống thật lâu."

Vệ Chiếu cảm thấy tam quan của muội muội mình có lẽ không phải rất đúng đắn.

Nhưng không sao, chính hắn cũng là như thế.

Nghe thấy Vệ Băng Thanh trả lời như vậy, trong lòng Vệ Chiếu thật ra rất vui.

"Ngoan, đi cứu hắn đi." Vệ Chiếu phất phất tay, "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, đợi sáng mai, sẽ có kết quả."

"Khụ, ca, huynh có thứ gì làm mẫu không?" Vệ Băng Thanh có chút không được tự nhiên lại gần, mặc dù đã từng xem qua hiện trường trực tiếp, nhưng bây giờ Chu Khải Ngọc đã bị nàng đánh cho bất tỉnh, nên làm như thế nào dường như cũng trở thành một phiền toái.

... Bình thường không?

Nữ chính của một thế giới thịt văn mà lại tới hỏi hắn chuyện này?

Có phải ta nuôi quá tốt rồi không?

Vệ Chiếu nhịn không được liên tục hỏi mình ba vấn đề như thế, cuối cùng, hắn nghe thấy câu trả lời của mình là, "Đi theo trái tim của muội đi."

"Dạ?"

"Buổi tối muội không cần nhịn, tùy tiện đi." Vệ Chiếu thở dài nói. Mặc dù là tự mình hạ độc cho mình, nhưng bây giờ Vệ Chiếu vẫn có một chút nhàn nhạt thương tâm.

Đầu óc Vệ Băng Thanh mơ hồ rời đi.

Nàng cởi hết y phục của Chu Khải Ngọc ra, cũng buông hết màn giường xuống, kiến tạo cảm giác không gian riêng tư.

Thân thể Chu Khải Ngọc vẫn rất đẹp, tối thiểu so với bất kỳ nam nhân nào trước kia Vệ Băng Thanh từng nhìn lén qua đều đẹp hơn rất nhiều.

Cảm giác có lẽ mình kiếm lời rồi.

Vệ Băng Thanh không ngừng vuốt ve thân thể Chu Khải Ngọc, vừa hồi tưởng xem lúc trước những người kia làm thế nào.

Đợi đến ban đêm khi cảm giác quen thuộc kia lại tới, Vệ Băng Thanh phát hiện dường như mình đột nhiên hiểu ra.

Chu Khải Ngọc giữa đường tỉnh lại.

Có chút xấu hổ.

Tên đã lên dây không bắn không được, hiện tại cũng đã không còn là thời điểm hắn có thể khống chế được nữa.

Hai tay hắn đều bị trói lại, Vệ Băng Thanh ngồi ở trên người hắn, hắn càng giống như một con cá trên thớt gỗ hơn.

Vệ Chiếu ngồi ở gian phòng của mình uống trà, rốt cuộc đã đợi được âm thanh quen thuộc của hệ thống.

【 Nhiệm vụ thất bại, mời ký chủ... 】

"Hệ thống, ta nhớ được khi ta hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ ở thế giới thứ nhất, ngươi nói ta có thể đổi một viên đan dược tiêu trừ trạng thái dị thường đúng không, đối với bất cứ sinh mạng nào cũng đều hữu hiệu." Vệ Chiếu mở miệng hỏi.

【 Chỉ có thể đổi một lần, mời ký chủ liên tục xác nhận. 】

"Không cần xác nhận." Vệ Chiếu khẽ cười nói, "Ta cầm loại đan dược này cũng không có tác dụng gì, mỗi thế giới ta đều phải chết, còn không bằng đưa nó cho người cần nó."

Vệ Băng Thanh không giống.

Hắn một tay biến đổi tất cả vận mệnh của nàng, chứng kiến nàng từng bước từng bước sống đến bây giờ, hắn không có cách nào đơn giản coi nàng thành một NPC của nhiệm vụ.

Trên thực tế, xâm nhập vào trong nhiệm vụ ở các thế giới này càng lâu, thì càng có cảm giác như các nàng không giống NPC thông thường.

Đương nhiên, Vệ Chiếu cũng không có khả năng ai cũng cứu cả.

Có một số người đáng giá, có một số người không đáng, khác biệt ở trong đó nói trắng ra cũng chỉ dựa vào tư tâm của Vệ Chiếu mà quyết định thôi, không thể nói là đại nhân đại nghĩa cỡ nào.

Tối thiểu như Vệ Tâm Bảo ở thế giới trước, Vệ Chiếu không khả năng vì cô ta mà làm đến tận nước này.

【 Hệ thống đang xác nhận... 】

【 Đan dược đã được đổi, mời ký chủ cất kỹ. 】

【 Nhiệm vụ thất bại, xin hỏi ký chủ có muốn lựa chọn thoát ly tiến vào thế giới tiếp theo không? 】

"Không cần, trước cứ ở lại đây một thời gian đi, coi như nghỉ ngơi, khoảng cách đến năm Vệ Băng Thanh tuổi còn tới gần bảy năm, ta nghĩ, ta ở lại nơi này hẳn cũng không sao chứ." Vệ Chiếu nhận đan dược vào trong tay, cười tủm tỉm hồi đáp.

Cuộc đời vẫn là lần đầu tiên từ bỏ nhiệm vụ dứt khoát như thế, nếu như không thể thừa cơ nghỉ ngơi một chút thì cũng quá thiệt thòi.

【 Sáu năm sau ký chủ sẽ thoát ly thế giới này, xin chuẩn bị kỹ lưỡng. 】

Hệ thống là một sản phẩm vô cùng cơ giới hoá, sau khi nói xong những lời này liền biến mất vô tung vô ảnh.

Vệ Chiếu trầm mặc nghĩ thầm về trạng thái mình có thể có ở thế giới tiếp theo, đã sớm nhỏ cho mình mấy giọt nước mắt.

Chỉ cần không phải tê liệt trên giường, thì tất cả đều dễ nói chuyện.

Yêu cầu của Vệ Chiếu chính là thấp như vậy đấy.

Sáu năm sau.

"Mẫu thân, mẫu thân, vì sao cữu cữu muốn rời khỏi chúng ta, chúng ta ở cùng nhau không tốt sao?" Một nữ hài tử đáng yêu trắng nõn ngoẹo đầu, mặc một thân váy áo màu đỏ, rất là thiên chân vô tà.

"Bởi vì cữu cữu cũng có nơi muốn đi." Vệ Băng Thanh bây giờ đã có vận vị của nữ nhân thành thục, chỉ là da thịt của nàng còn mềm mại hơn cả hài nhi, thậm chí so với sáu năm trước còn mỹ lệ hơn. Nếu như không phải bụng của nàng hơi nhô lên, thì ngươi cơ hồ khó có thể tưởng tượng đươc người này đã sắp là mẹ của hai đứa trẻ.

Cũng may bọn họ ở trong Côn Luân cung, xưa nay chưa từng lộ diện trước mặt người khác, nên kiểu sắc đẹp kinh thế hãi tục này cũng không ai biết đến.

Bên kia Chu Khải Ngọc bế nữ nhi lên, nhỏ giọng dỗ dành, "Trước kia cữu cữu nói với con thế nào, đừng nhớ cữu cữu quá, ngày lễ ngày tết nhớ một chút là được rồi."

Bọn họ nam tuấn nữ tú, nhìn quả nhiên là một đôi bích nhân.

Năm đó sau khi Vệ Băng Thanh giải xong độc cho Chu Khải Ngọc, Chu Khải Ngọc dần dần khôi phục tuổi trẻ, mặc dù nhìn già hơn trước đó một chút, nhưng cũng không khác nhau là bao.

Làm bọn họ kinh ngạc chính là, ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Chu Khải Ngọc đã làm tốt công tác chuẩn bị về sau Vệ Băng Thanh có thể sẽ có nam nhân khác thân cận, Vệ Chiếu lại cho Vệ Băng Thanh ăn một viên thuốc, từ đó về sau, thể chất dược nhân của Vệ Băng Thanh lập tức biến mất vô tung vô ảnh, đứa bé sinh ra cũng không có chút ảnh hưởng nào.

Viên thuốc kia làm sao có được thì không ai biết, Vệ Chiếu cũng chưa hề nói.

Chỉ là sau đó, thân thể Vệ Chiếu liền bắt đầu suy yếu xuống từng ngày.

Vào mấy tháng trước, có lẽ Vệ Chiếu cảm thấy đại nạn của mình sắp tới, giao phó tốt hậu sự cho mình, thậm chí còn giúp bọn họ đặt tên cho đứa bé thứ hai, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Thân thể Vệ Chiếu vẫn luôn không tốt, điểm này Vệ Băng Thanh đã sớm biết, chỉ là đợi khi ngày này thật sự đến, nàng vẫn khóc rất nhiều ngày, xém chút không bảo trụ được đứa bé trong bụng.

"Ca ca có thể lấy ra loại thuốc này, có thể đối với chính bản thân huynh ấy cũng hữu dụng không?"

Vấn đề này, cho dù Vệ Chiếu trả lời "Không phải", đại khái Vệ Băng Thanh cũng sẽ không tin tưởng.

Chu Khải Ngọc trừ ôm lấy nàng thì còn có thể làm gì đây?

Nhưng Vệ Chiếu đích xác là một người kỳ quái.

Quen biết hắn càng lâu, thì càng cảm thấy sâu không lường được.

"Băng Thanh, nàng tin vào ba ngàn thế giới mà Phật gia nói không?" Chu Khải Ngọc ôm Vệ Băng Thanh hỏi như thế.

"Ba... Ba ngàn thế giới?"

"Đúng vậy." Trong thanh âm của Chu Khải Ngọc mang theo một tia hư vô, "Có một số người sinh ra đã không hợp với thế giới của chúng ta, bọn họ trời sinh vô sự tự thông, có được năng lực đoán được tương lai, quỷ thần khó lường."

"Người như vậy, là thần tiên?"

"Không, không phải thần tiên, cũng là người giống như chúng ta. Chỉ là thế giới của bọn họ không giống như chúng ta."

"Ý của chàng là, ca ca huynh ấy?"

"Ta không biết." Chu Khải Ngọc thành thành thật thật nói, "Nhưng ta cảm thấy, huynh ấy cùng với người ta biết kia có lẽ giống nhau. Chỉ là biểu hiện của bọn họ hoàn toàn không giống, cho nên ta không dám đánh cược với nàng. Băng Thanh, người hiểu rõ huynh ấy nhất hẳn là nàng, trong lòng nàng chẳng lẽ không cảm nhận được chút gì kỳ quặc sao?"

Ánh mắt Kỳ Phi Diễm quá tang thương, hết thảy những thứ trong thế gian này đều không thể phân ra sắc thái trong đôi mắt nàng.

Nhưng Vệ Chiếu khác biệt.

Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ uống một chút giấm chua của muội phu là mình, cũng sẽ ở sau lưng cảm thấy mình trâu già gặm cỏ non, hắn vẫn yêu quý cuộc sống, có đôi khi còn tùy tiện nghĩ kế sách cho Vệ Băng Thanh.

Nếu như không phải có viên thuốc kia, thì có lẽ cả một đời Chu Khải Ngọc cũng sẽ không liên hệ Vệ Chiếu và Kỳ Phi Diễm với nhau.

Người tới từ nơi đó, cũng sẽ có ôn nhu như vậy sao?

"Ta... Ta không biết." Vệ Băng Thanh lắc đầu, "Ta chỉ biết, không có ca ca, thì không có ta của hiện tại."

"Nàng còn có ta, còn có Y Y của chúng ta, còn có hài tử trong bụng nữa."

"Khải Ngọc, nếu như ca ca thật sự là người trong thế giới mà chàng nói thì thật tốt." Vệ Băng Thanh trả lời như vậy, "Như vậy, đại khái ca ca cũng có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý thích huynh ấy."

Nàng và ca ca còn có cơ hội gặp lại nhau không?

Nàng không biết.

Nhưng mà, nếu như quả thật không có cơ hội, thì hi vọng có thể có một người khác xuất hiện, có thể hoàn toàn thay thế nàng, làm được những chuyện mà nàng không thể làm được.

【 Chúc mừng ký chủ đạt thành thành tựu ẩn giấu —— băng thanh ngọc khiết. 】

【 Thành tựu đặc biệt có thể mở khoá hào quang nhân vật chính ở thế giới tương ứng và ngăn chặn tác dụng phụ về thể chất, hi vọng ký chủ sớm ngày đổi. 】

【 Hệ thống anh trai nữ chính đang load, đang load thế giới mới... 】

【 Phát giác được cảm xúc dị thường của ký chủ ở thế giới trước, có hiềm nghi chủ động từ bỏ nhiệm vụ, mở ra hình thức trừng phạt. 】

【 Ngũ quan lập tức phong ấn... 】

【 Mời ký chủ trợ giúp nữ chính thành công gả vào Lý gia, trở thành phu nhân của đương gia Lý gia. 】

Vệ Chiếu đen mặt tỉnh lại.

Mặc dù đạt được thành tựu đặc biệt khiến hắn rất vui vẻ, điều này tối thiểu đã chứng minh ở thế giới trước hắn không phải không thu hoạch được gì, nhưng cái phần thưởng kia thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ lại muốn hắn đổi thể chất của nữ chính thịt văn đi câu dẫn người khác?

Loại hào quang nhân vật chính này hắn không hề muốn có được không?

Hắn đi cũng không phải con đường khiến mười ngàn người lạc hướng!

Vệ Chiếu thử mở mắt ra, a, sao lại tối đen như mực?

Từ từ?

Hình như có chút không đúng.

Vệ Chiếu bắt đầu tiếp nhận kịch bản của thế giới này.

Niên đại của thế giới này có lẽ tương đương với thời kì dân quốc.

Nhân vật nữ chính Vệ Liên Hoa là nông nữ ở phụ cận, trong nhà đều là bần nông, nhưng khi cô sinh ra thì trong nhà đã nợ nần rất nhiều, không thể tiếp tục duy trì sinh kế. Lúc mẹ sắp chết đã nói cho cô biết, Tam thiếu gia của Lý gia trong huyện thành là anh trai ruột của cô, bảo cô đi đầu quân cho anh trai mình kiếm miếng cơm, đồng thời cũng phải trợ giúp thật tốt cho anh trai mình, bởi vì đây là Vệ gia bọn họ nợ hắn.

Hóa ra Tam thiếu gia của Lý gia - Lý Chiêu, một đứa trẻ bị vứt bỏ, chính là con trưởng của Vệ gia.

Nhưng Lý Chiêu này vừa ra đời không bao lâu, liền bị phát hiện trời sinh mắt mù, không thể nhìn thấy mọi vật, chuyện này đối với một gia đình nghèo khổ đến cùng cực không thể nghi ngờ chính là họa vô đơn chí. Vừa vặn lúc ấy ông nội Vệ gia sinh bệnh nặng, Vệ gia cho rằng Lý Chiêu là sao chổi, tăng thêm trong nhà cũng xác thực không thể nuôi nổi một phế nhân, bởi vậy mới muốn đi thả đứa bé trôi sông.

Nhưng mẹ của Vệ Liên Hoa làm sao nỡ hại chết con mình như thế? Nhưng bà ấy không có địa vị trong nhà, sinh ra một đứa con mù lòa bà ấy đã bị xỉ vả không ngớt.

Bà không có cách nào, chỉ có thể trong đêm đi mấy chục dặm đường núi, đặt đứa bé trên đường cái nơi dòng người tiến về huyện thành lớn nhất, hi vọng có người hảo tâm có thể mang con bà về.

Đúng lúc Đại phu nhân Lý gia sinh ra một đứa con trai, nhưng vừa ra đời không bao lâu liền chết, phu nhân Lý gia cũng bởi vậy mà tinh thần hoảng hốt, khi hết cữ bà muốn đi tế bái con mình thì gặp phải Lý Chiêu bị bỏ rơi, bản năng người mẹ dâng lên, cứu đứa bé đáng thương này về. Lý gia cũng không thiếu một miệng ăn này, hơn nữa đứa bé này trời sinh không nhìn thấy, vừa vặn có thể làm bạn với lão thái gia Lý gia mắt mù, liền trở thành con nuôi của Lý gia.

Mẫu thân của Vệ Liên Hoa không dám đi gặp con mình, nếu không phải vì có đứa con gái duy nhất có thể trông cậy vào này, thì bà ấy cũng sẽ không nói chuyện này ra.

Thế là, Vệ Liên Hoa liền căn cứ theo tâm tư muốn chuộc tội cho gia đình bán mình tiến vào Lý gia làm nha hoàn, toàn tâm toàn ý muốn đi theo bên người anh trai, chăm sóc anh trai.

Nhưng Vệ Liên Hoa dáng dấp đẹp, lại chịu khó lanh lảu, rất nhanh liền lọt vào mắt Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia Lý gia.

Hai vị thiếu gia này là anh em họ, vì tranh đoạt gia sản nên bình thường huyên náo rất lớn, lần này lại cùng nhìn trúng một người phụ nữ, tất nhiên là không ai chịu nhường ai.

Hết lần này tới lần khác Vệ Liên Hoa này chuyện gì cũng lưu loát, nhưng về mặt tình cảm lại là kẻ ngu, trước là thích Đại thiếu gia, về sau bởi vì đủ loại hiểu lầm nên lại đi thích Nhị thiếu gia. Nhưng hai người đó đều là thiếu gia, sao có thể đi cưới một nha hoàn?

Cuối cùng, Vệ Liên Hoa nản lòng thoái chí chỉ có thể rời khỏi Lý gia, đồng thời cũng mang đi đứa bé trong bụng, sau đó thành công gả cho một quân phiệt. Lúc chiến tranh nổ ra, còn mang theo đứa bé đến thăm đương gia Lý gia đã bệnh nặng, cũng chính là Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia biết đứa nhỏ này là con mình, vô cùng hối hận vì năm đó không thể giữ Vệ Liên Hoa lại, thế là trước khi chết đưa tất cả gia sản và bí mật của Lý gia nói hết cho Vệ Liên Hoa biết.

Quân phiệt biết trong lòng Vệ Liên Hoa có những người khác, nhưng vẫn đối xử với cô ta không rời không bỏ, cuối cùng hai người sinh hạ mấy đứa bé, hạnh phúc cả đời.

Sau khi xem hết kịch bản, Vệ Chiếu nhịn không được bội phục cô "em gái" này của mình.

Nhìn giới thiệu vắn tắt của kịch bản, cô em gái này thật sự rất trâu bò, đó cũng không phải người bình thường. Lớn bụng còn có thể gả cho quân phiệt, cuối cùng còn có thể tận diệt Lý gia, thủ đoạn này cũng không phải chỉ lợi hại ở một điểm hay nửa điểm.

Về phần người anh ruột của cô ta - Lý Chiêu, cũng chính là Vệ Chiếu ngay tại lúc này, ở trong kịch bản chính là một ngòi nổ. Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia Lý gia đều cho rằng người Vệ Liên Hoa yêu chính là một đứa con nuôi như hắn, vô cùng chán ghét đứa mù lòa này, vụng trộm tìm vô số phiền phức cho Lý Chiêu, cuối cùng Lý Chiêu chết trong một đêm mưa, chuyện này cũng thành nguyên nhân căn bản mà Vệ Liên Hoa và Đại thiếu gia chia tay.

Mà đáng thương chính là, cho đến chết Lý Chiêu vẫn cho rằng Vệ Liên Hoa thích hắn, căn bản không biết đối phương là em gái của hắn. Có thể nói là sinh ra đáng thương, chết cũng đáng thương, từ đầu đến đuôi đều là quỷ hồ đồ.

Sau khi Vệ Chiếu làm rõ xong tất cả đầu mối, rốt cuộc hiểu rõ lực độ trừng phạt của thế giới.

Nhìn từ thủ đoạn của cô em gái này, người ta căn bản chướng mắt một Lý gia như thế! Trong phạm vi cô ta có thể lựa chọn, thì Lý gia là mục tiêu của cô ta. Đợi đến khi cô ta phát hiện chỗ tốt hơn, tất nhiên sẽ vứt bỏ Lý gia, tỉ như quân phiệt kia.

Ở dưới một tình huống như vậy, một đứa con nuôi có cũng được mà không có cũng không sao ở Lý gia, một tên mù lòa sống dựa vào Đại phu nhân Lý gia thương hại, có biện pháp nào có thể làm cho Vệ Liên Hoa gả vào Lý gia đây? Nếu Vệ Liên Hoa đơn thuần, dễ bị lừa một chút, thì cũng không phải không làm được.

Nhưng hiện thực chính là, Vệ Liên Hoa này tám phần là một bông hoa sen lòng dạ hiểm độc.

Hắn không bị Vệ Liên Hoa giết chết cũng đã không tệ rồi.

Bày ra một đứa em gái như thế, so sánh một chút, biến thành một tên mù lòa cũng không đáng sợ như vậy.

Vệ Chiếu khóc không ra nước mắt, sớm biết độ khó của thế giới trừng phạt sẽ tăng vọt nhiều như vậy.

Thì thế giới trước, hắn phải cứu giúp một chút!

"Tam thiếu gia, Đại phu nhân đến đây." Một nha hoàn lại gần, bưng chậu rửa mặt tới cho Vệ Chiếu rửa mặt.

Bởi vì Lý Chiêu là người mù lòa, cho nên phần lớn thời gian hắn đều mặc trường sam, càng thêm thuận tiện hơn.

Đương nhiên, trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, Lý Chiêu đã có thể tự chăm sóc mình được rồi.

"Ừ, cô để xuống đi." Vệ Chiếu gật đầu nói, "Tôi lập tức xong ngay."

"Vâng." Nha hoàn cũng không có ý định hầu hạ Vệ Chiếu, thả đồ xuống liền đi ra ngoài.

Vệ Chiếu sờ lên, chậm rãi mò tới chậu rửa mặt, sau đó tự vắt khăn lông rửa mặt cho mình.

Đây là lần đầu tiên hắn làm người mù lòa, cho dù thân thể có quán tính, hắn cũng phải cần một khoảng thời gian mới quen thuộc được.

"A Chiêu, mẹ và cha con đã nói chuyện, tuổi tác của con cũng không nhỏ, chúng ta định cho con một mối hôn sự." Đại phu nhân đi tới, nhìn thấy con nuôi của mình, thanh âm hết sức dịu dàng.

Bà liên tục sinh mấy đứa con gái, sinh ra một đứa con trai duy nhất thì không lâu liền chết, lúc ấy thật sự mất hết can đảm. Nếu không phải gặp Lý Chiêu, có lẽ bà sẽ còn còn ngơ ngơ ngác ngác. Bà là bởi vì giúp chồng mình xử lý mọi chuyện nên thân thể mệt mỏi, cho nên chồng bà đối với bà cũng là ngoan ngoãn phục tùng.

Chỉ là đương gia Lý gia không có con, người thừa kế đành phải chọn từ mấy đứa con của chú bác.

Bây giờ, là Lý Vân Phi hay là Lý Vân Hạo, bọn họ còn chưa quyết định được.

Bởi vì Lý Chiêu là con nuôi, cũng không thể vào gia phả, không thể dựa theo chữ lót Vân mà lấy tên.

Hiện tại bà và chồng vẫn còn sống, còn có thể chăm sóc hắn, nhưng đợi sau khi bọn họ ra đi, Lý gia làm sao còn chỗ cho hắn cắm dùi?

Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo đối với Lý Chiêu chỉ là tình nghĩa ngoài mặt mũi mà thôi, đến lúc đó có thể cho phần cơm ăn cũng không tệ rồi, làm sao có thể cân nhắc cho hắn?

Cho nên, nhất định phải thừa dịp hiện tại thân thể bà còn tốt tìm một cô vợ chăm sóc cho Lý Chiêu mới được.

"Mẹ." Vệ Chiếu kêu không có chút áp lực tâm lý nào, "Tình hình của con như vậy, cưới vợ để hại người ta hay sao ạ?"

Nghe xong Đại phu nhân nói như vậy, Vệ Chiếu liền biết kịch bản hiện tại đang tiến hành tới chỗ nào rồi.

Ừ, Lý Chiêu thành thân!

Dù cuộc hôn nhân này đã được xác định chắc chắn là không thành được.

Không thể không nói một chút về nữ phụ của thế giới này - Tề Hiểu Yến.

Tề Hiểu Yến này và Lý Chiêu kẻ tám lạng người nửa cân, vào lúc tám tuổi sốt cao một trận, sau khi tỉnh lại liền biến thành câm điếc. Mẹ nuôi của Lý Chiêu có một đứa con gái gả đến Tề gia, Tề Hiểu Yến chính em chồng của cô ta, nhưng chỉ là em gái do vợ lẽ sinh, không có địa vị gì.

Một cô gái do vợ lẽ sinh, lại là người câm, mẹ đẻ mất sớm, người như vậy tất nhiên là một người vướng víu, không có người nào nguyện ý cưới. Vừa vặn Lý Chiêu là người mù lòa, lão thái gia Lý gia khi còn sống đã để lại cho Lý Chiêu một khoản tiền riêng không nhỏ, chị nuôi của Lý Chiêu không khỏi động tâm tư, muốn đưa Tề Hiểu Yến tới.

Như thế thì có thể giải quyết được chuyện phiền lòng của chồng và mẹ mình, còn có thể nắm trong tay khoản tiền riêng của lão thái gia Lý gia, chẳng phải là một công ba việc sao?

Không sai, từ trên xuống dưới nhà họ Lý đối với Lý Chiêu sở dĩ không có sắc mặt tốt, chính là bởi vì sau khi mắt lão thái gia Lý gia không nhìn thấy thì đối xử với tên mù lòa này đặc biệt tốt, chết rồi cũng để lại vốn riêng của mình cho Lý Chiêu.

Không biết lão thái gia Lý gia có bao nhiêu tiền riêng, kết quả đều cho một người ngoài, một tên mù lòa, ai có thể chịu được?

"Con người Hiểu Yến không tệ, chị gái con đã nói như vậy, con bé cũng câm điếc, không thể nói chuyện, không tìm được nhà nào tốt, hai đứa các con cũng được xưng tụng là môn đăng hộ đối. Hai ngày nữa, mẹ sẽ bảo chị gái con mang con bé tới chơi vài ngày, để các con bồi dưỡng tình cảm một chút." Đại phu nhân Lý gia chậm rãi nói, "Nếu muốn để con cưới một cô gái của nhà nông bình thường cũng không phải không được, chỉ là Chiêu Nhi, mẹ cũng sẽ để lại cho con một khoản vốn riêng, mắt con lại không tiện, mẹ sợ vợ con sẽ động dị tâm. Con bé Hiểu Yến cũng có thiếu hụt lớn, càng có thể cùng con sống hết đời!"

Đại phu nhân Lý gia đối với Lý Chiêu đích thật là một mảnh từ mẫu chi tâm.

Vệ Chiếu cũng thực sự không tìm thấy cái cớ gì phù hợp, đành phải gật đầu đáp ứng.

Tề Hiểu Yến này cũng không đơn giản, trời sinh điềm đạm đáng yêu, đặc biệt dễ dàng câu lên lòng thương hại của người khác. Cô ta đối với Nhị thiếu gia Lý gia Lý Vân Hạo vừa gặp đã yêu, có quan hệ mập mờ với Lý Vân Hạo, khi danh tiếng cô ta nổi nhất, Vệ Liên Hoa cũng phải nhượng bộ lui binh.

Mặc dù cuối cùng cô ta vẫn bị Vệ Liên Hoa đánh bại, thậm chí bị gả cho Lý Chiêu lúc ấy đã bệnh đến nguy kịch để xung hỉ. Sau khi Lý Chiêu chết, cô ta cũng thành quả phụ, bị Lý Vân Hạo lấy danh nghĩa xui xẻo trực tiếp đuổi ra ngoài, kết cục cuối cùng có lẽ cũng không tốt lắm.

Nhưng trước mắt mà nói, cô ta vẫn rất hữu dụng, Vệ Chiếu không tội gì phải đẩy một nữ phụ như vậy ra ngoài.

Ở trong một căn phòng khác của Lý gia.

Vệ Liên Hoa mở mắt.

Cô ta cơ hồ không thể tưởng tượng nổi nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, dường như không dám tin vào hai mắt mình.

Chẳng lẽ, cô ta trùng sinh trở về rồi?

Truyện Chữ Hay