Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đối phó với cha mẹ, tất nhiên không thể dùng biện pháp như đối phó với Vệ Tâm Bảo được.
Nói khó nghe một chút, cha mẹ Vệ đều đã lớn tuổi như vậy, cho dù biến thành người mập mạp hai trăm cân thì làm được gì đâu? Cùng lắm chỉ là chạy đến bệnh viện thêm mấy chuyến thôi mà.
Muốn bọn họ ngậm miệng, đầu tiên là phải cắt đứt kinh tế của bọn họ.
Hoặc là nói, làm cho bọn họ phải bôn ba vì cuộc sống của mình, không có thời gian đi quản chuyện Vệ Tâm Bảo.
Vệ Chiếu biết Đại ca thích ăn gì, làm đầy một hộp đồ ăn đi đến nơi Đại ca làm việc, nói với Đại ca hai câu.
Tốt xấu gì Đại ca cũng đã có sản nghiệp ở bên ngoài lâu như vậy, nếu như vẫn không đi quản lý thì không phải lãng phí sao?
Chỉ cần Đại ca không quan tâm đến công ty, công ty này tự nhiên sẽ đến trong tay cha Vệ lần nữa.
Quá trình thuyết phục Đại ca vượt qua thuận lợi ngoài ý muốn. Hiển nhiên, đối với tác phong làm việc bất công của cha mẹ Vệ, mọi người cũng đã không quen nhìn.
Lại nói, chút sản nghiệp ấy của Vệ gia, bây giờ đúng là Đại ca rất chướng mắt.
Đừng nói là Đại ca, ngay cả lão Tam Vệ Quảng cũng thấy chướng mắt. Làm một nghệ sĩ đang hot, thu nhập một năm của Vệ Quảng đã cao hơn lợi nhuận của công ty Vệ gia, sản nghiệp tư nhân của Đại ca Vệ gia cũng có thu nhập rất cao. Nếu không phải lão đại Vệ gia vẫn luôn nhẫn nhịn trong lòng, thì đã sớm buông bỏ không thèm ngó rồi.
"Biện pháp" của Vệ Chiếu tới thật đúng lúc.
Chỉ cần một người trong số mấy đứa con trai nguyện ý làm tiên phong, vậy cái quan hệ hài hòa yếu ớt của gia đình này sẽ lập tức tan vỡ, lộ ra sự giả tạo không thể tưởng tượng nổi bên trong.
Đại ca tìm cho mình lý do rất thỏa đáng.
Hắn chế tạo cho mình một vụ "tai nạn xe cộ", nhất định phải ra nước ngoài an dưỡng hai ba năm mới khỏi được.
Chỉ là thời gian hai ba năm, cha Vệ vẫn gánh vác được.
Lại nói, công ty này do cha Vệ gây dựng bằng hai bàn tay trắng phấn đấu mà ra, tình cảm đối với nó cũng vô cùng sâu sắc. Đàn ông mà, có ai không thích quyền lợi đâu?
Cha Vệ chỉ thoáng xoắn xuýt một chút, liền đến công ty tiếp tục làm việc.
Ông ta đã rời khỏi công ty rất nhiều năm, những năm này cũng không tiếp tục học tập, mà đem hết tâm lực đặt trên chuyện làm sao để cưng chiều con gái, nói cách khác, bản thân ông ta và sự phát triển của thời đại này không còn thích hợp với nhau nữa. Nếu như chỉ là gia đình bình thường thì còn tốt, công ty của bọn họ vốn chính là ngành nghề truyền thống, hàng năm có thể duy trì số tiền lợi nhuận nhất định cũng đã hao hết tâm tư của lão đại Vệ gia, bây giờ toàn bộ bị ném về cho cha Vệ, công ty này sẽ ra sao cũng sễ dàng định liệu được.
Mẹ Vệ cảm thấy gần đây cha Vệ không yêu mình nữa.
Trước kia cha Vệ xin nghỉ hưu sớm chính là vì cùng bà ta hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, bọn họ cũng đem toàn bộ trọng tâm đặt trên người Vệ Tâm Bảo. Nhưng bây giờ, cha Vệ mỗi ngày đều đi sớm về trễ, càng ngày càng mệt mỏi, đã rất lâu rồi không cùng bà ta đi dạo.
Hiện tại con gái đang huấn luyện tranh tài, mẹ Vệ phát động tất cả bạn tốt của mình đi bỏ phiếu cho con gái, đám bạn tốt cơ hồ nhìn thấy bà ta liền sợ, trông thấy bà ta là tránh.
Có ai muốn quay quanh con gái người khác cả ngày đâu? Có thời gian thì ra ngoài đánh mạt chược, đi dạo phố hoặc là làm đẹp không phải tốt hơn sao?
A, nói mới nhớ, hiện tại cuộc tranh tài của « mỹ thiếu nữ quốc dân » đã tiến hành chọn được hai mươi người đứng đầu.
Trên cơ bản đều tiến hành dựa theo kịch bản nguyên tác.
Vệ Tâm Bảo lảo đảo nghiêng ngã, không lợi hại đến mức đã tái tạo lại tam quan, nhưng tối thiểu cũng đã hiểu một chút đạo lí đối nhân xử thế, biết mình nói lời gì sẽ khiến người khác chán ghét, cho nên dứt khoát ngậm miệng.
Rồi, chúng ta lại chuyển khung hình qua chỗ mẹ Vệ nào.
"Chị xem đi, con gái của chị phải tham gia tranh tài, quần áo gì đó đều do người tổ chức chuẩn bị, nhưng đồ trang sức thì chị có thể chuẩn bị cho con nha." Một người phụ nữ trung niên mỉm cười chào hàng với mẹ Vệ, " Con gái ấy mà, chắc chắn phải đeo phỉ thúy mới đẹp."
"Đúng là rất đẹp." Mẹ Vệ cũng không phải không có mắt thẩm mỹ, bộ phỉ thúy mà người phụ nữ trung niên cho bà ta nhìn thậy sự rất trong suốt, vô cùng xinh đẹp, "Bộ trang sức bằng phỉ thúy này giá bao nhiêu?"
Người phụ nữ trung niên nói ra một con số.
"Sao mà đắt thế?" Mẹ Vệ cảm thấy tay mình cũng có chút run rẩy, cho dù bà ta không hiểu chuyện thì cũng biết được một năm, công ty của gia đình kiếm được bao nhiêu tiền? Một bộ trang sức này mà có giá bằng hai căn phòng rồi.
"Đây chính là loại phỉ thúy tốt nhất. Nếu không phải hơi nhỏ, thì còn đắt hơn nữa." Người phụ nữ trung niên vẻ mặt không đồng ý nói, " Hơn nữa nó lại là trọn bộ, khó tìm lắm đấy. Nếu không phải tôi nhìn chị thuận mắt, bớt chút giá cho chị, thì còn đắt hơn nữa đấy! Chị suy nghĩ một chút đi, chờ con gái chị nổi danh, còn sợ không có tiền à? Đến lúc đó cho dù lấy ra làm đồ cưới cho con gái chị, thì cũng dư sức đủ. Vệ gia của chị nha, muốn tiến thêm một bước vẫn phải dựa vào con gái chị, gả vào hào môn chân chính thì mới được!"
"Đúng đúng." Lời này ngược lại đúng đến tâm khảm của mẹ Vệ, "Chúng tôi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, công việc làm ăn cũng càng ngày càng khó. Tiểu Bảo nhà chúng tôi đẹp như vậy, nhất định có thể gả cho một người chồng tốt nhất."
"Vậy là được rồi, chị xem phỉ thúy này, có phải rất đẹp không?" Người phụ nữ trung niên lại chuyển chủ đề qua phỉ thúy, "Nếu chị không muốn, thì tôi đi tìm bà Lý vậy."
"Đừng, tôi muốn!"
Mẹ Vệ vẫn động tâm.
Bà ta nắm giữ quyền lực tài chính trong nhà, nhiều năm như vậy cũng rất ít khi chi tiêu lớn, ngẫu nhiên xa xỉ một lần chắc cũng không sao đâu
Bộ phỉ thúy này, bà ta có thể mang, về sau còn có thể truyền cho con gái, hơn nữa cũng có thể truyền lại cho cháu ngoại đấy!
Mẹ Vệ tiêu một số tiền lớn ra ngoài.
Rất nhanh, cha Vệ liền nhận được thông báo của ngân hàng, biết mình vừa xuất một khoản tài chính lưu động không nhỏ ra ngoài.
Bộ phỉ thúy này, đương nhiên là giả.
Cha mẹ Vệ cãi nhau một trận siêu lớn, nhưng bởi vì Vệ Tâm Bảo đang tham gia trận chung kết, nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nại xuống.
"Lúc này mới chỉ là mới bắt đầu thôi." Vệ Chiếu chống cằm nói.
...
Vệ Tâm Bảo và Trương Hiểu Khiết một đường thông suốt đến trận chung kết.
Trước mắt mà nói, Vệ Tâm Bảo là người nổi tiếng nhất, Trương Hiểu Khiết đứng ở vị trí thứ ba.
Nhưng Trương Hiểu Khiết rất chuyên nghiệp, năng lực lại mạnh hơn Vệ Tâm Bảo không phải một điểm hay nửa điểm, khán giả xem tiết mục rõ ràng có thể cảm giác được biểu hiện của Trương Hiểu Khiết lần sau tốt hơn lần trước nhiều, vẫn luôn luôn có tiến bộ.
So sánh một chút, Vệ Tâm Bảo vẫn là một bộ dáng như khi trước, không phải nói cô biểu diễn không tốt, mà chỉ là tới lui đều cùng một bộ dáng, người xem đã xem đến phát chán.
Fan hâm mộ và khán giả, bọn họ là người bạc tình bạc nghĩa nhất.
Ngày hôm nay có thể vì ngươi hò hét trợ uy, sáng mai có lẽ đã đổi thành một người khác.
Đồng dạng, công ty đại diện của Trương Hiểu Khiết bên này cũng đưa ra yêu cầu mới cho cô
Trước khi ký kết với cô, công ty cảm thấy Trương Hiểu Khiết có thể tiến vào top là tốt rồi, ai biết là vì ở cùng Vệ Tâm Bảo một thời gian dài, ngược lại hấp dẫn không ít anti-fan của Vệ Tâm Bảo đến bên cô.
Fan hâm mộ của Vệ Tâm Bảo mắng Trương Hiểu Khiết không biết xấu hổ, hút máu Vệ Tâm Bảo, mỗi ngày đều giẫm lên Vệ Tâm Bảo thượng vị. Fan hâm mộ Trương Hiểu Khiết mắng Vệ Tâm Bảo có bệnh công chúa, không có năng lực thì đừng đến tham gia trận đấu vân vân, nói tóm lại, náo động lên không ít trận mắng chửi.
Đồng thời, đôi chị em tốt này "đối kháng" cũng là một điểm nóng rất lớn trong tiết mục, người của tổ tiết mục không biết đã dùng biên tập để làm náo động lên bao nhiêu fan hâm mộ của cặp đôi hoa tỷ muội này.
Nhưng mà đối với tình thế như vậy, công ty của Trương Hiểu Khiết càng vui mừng.
Người càng ngày càng ít, điều kiện ký túc xá tất nhiên cũng càng ngày càng tốt.
Chờ đến cuối cùng, bọn họ cơ hồ tụ tập lại trong một khách sạn, mỗi người đều có căn phòng độc lập của mình, rốt cuộc không cần phải nhét chung một chỗ như trước nữa.
Ngay sau khi Vệ Tâm Bảo lại lấy ưu thế tuyệt đối là sự nổi tiếng đào thải một em gái, cãi lộn bạo phát.
"Thua người khác tôi cũng sẽ nhận, bại bởi Vệ Tâm Bảo tôi không phục." Cô em gái kia sau khi ghi hình tiết mục xong liền trực tiếp sụp đổ khóc rống lên, "Cô ta căn bản chưa từng cố gắng, ngày nào tôi cũng cực khổ huấn luyện đến nửa đêm canh ba, luyện đến cuống họng tôi cũng mất cả tiếng, lần nào tôi cũng có tiến bộ, thế nhưng cô ta thì sao, cô ta không cần làm gì cả, cô ta vẫn có thể được điểm cao như thường, cho dù ban giám khảo phê bình cô, fan hâm mộ cũng có thể nâng cô ta lên. Dựa vào cái gì, tôi không phục!"
Những tuyển thủ này bây giờ cũng chỉ mười mấy tuổi, chưa từng chân chính trải qua sự tàn khốc của xã hội.
Cả đám bọn họ đều vô cùng cố gắng, chỉ có Vệ Tâm Bảo ngày nào cũng vội vã về ăn uống, độc lai độc vãng, sao mà bọn họ không ghen ghét cho được?
"Cuộc thi này vốn chỉ có thể có một quán quân." Mấy người bạn tốt an ủi "Không còn cách nào, cô ta có độ nổi tiếng cao, cô ta có anh trai tốt, chúng ta không có, cũng chỉ có thể nhận."
Thiếu nữ bị đào thải kia vẫn khóc rống lên.
"Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà cô ta có tất cả."
"Đây là số mệnh."
"Chúng ta có thể ở lại đến bây giờ cũng rất khá rồi."
...
Vệ Tâm Bảo cầm điểm tâm, không dám đi qua.
Thật ra cô muốn về phòng mình cầm chút điểm tâm qua cho em gái bị đào thải này, đây là hương vị cô thích nhất.
Thế nhưng Vệ Tâm Bảo còn chưa kịp đi qua, thì đã nghe thấy những lời như vậy.
Vệ Tâm Bảo cũng không biết tại sao mình phải lẩn trốn.
Cô cũng lên lớp đúng giờ mà.
Khán giả thích cô, bỏ phiếu cho cô thì có gì không đúng?
Cô cũng có tiến bộ, chỉ là điều kiện của bản thân cô đã rất tốt, phương diện kỹ xảo khó mà tăng lên trong khoảng thời gian ngắn được, cho nên tiến bộ tương đối chậm một chút mà thôi.
Mẹ nói, những người này đều đang ghen tị với mình.
Thế nhưng vì sao ngay cả Tiểu Khiết cũng bắt đầu rời xa mình rồi?
Đây chỉ là một cuộc thi thôi mà.
Từ nhỏ đến lớn, các giáo viên đều dạy là "thứ nhất là hữu nghị, thứ hai mới là tranh tài".
Không có ai nói cho Vệ Tâm Bảo biết rốt cuộc là vì sao?
Con người luôn phải học cách lớn lên.
Chỗ tốt duy nhất là, hiện tại cha mẹ đều bề bộn nhiều việc, bận đến mức không có thời gian quan tâm chuyện của Vệ Tâm Bảo.
Cha Vệ vội vàng sắp xếp đủ mọi chuyện cho người ở công ty, vội vàng đi tìm bạn bè và khách hàng cũ của mình để kéo lại các mối làm ăn, mẹ Vệ cũng vội vàng đi tìm những tên lừa đảo kia.
Đúng, mẹ Vệ bị lừa hết lần này đến lần khác, đã bị lừa đi rất nhiều tiền.
Cuộc thi này đại khái tiến hành trong thời gian gần nửa năm.
Gần nửa năm này, đã đủ cho công việc làm ăn nhà Trương Hiểu Khiết khởi tử hồi sinh, cũng đủ cho việc làm ăn của Vệ gia rơi xuống ngàn trượng.
Họa vô đơn chí.
Vệ Nhị ở nước ngoài dường như xảy ra chút vấn đề, một năm nay chỉ sợ không về được; Vệ Tam đầu tư phim thua lỗ, nghe nói là hợp đồng cũng chưa hoàn thành; Vệ Tứ ở trường học bị tra ra một số vấn đề tham ô, hắn và giáo viên trực tiếp bị những học sinh khác khởi tố rồi; Vệ Chiếu làm đồ ăn không cẩn thận bị phỏng tay, video mỹ thực cũng phải tạm ngưng một thời gian; Ba anh em sinh ba không đậu được nguyện vọng trong kỳ thi đại học, ba người trúng tuyển vào ba trường đại học khác biệt.
Đợi đến khi Vệ Tâm Bảo đoạt giải quán quân trở về, cô ta sẽ phát hiện trong nhà đã kinh biến đến mức rối loạn.