Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

chương 173: thần khí truyền thuyết phần 2 hoàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không đợi Cẩm Vinh tra được bí mật đằng sau thần khí là gì, Thái Nguyên Tông đã bị yêu quái tấn công.

"Âu Dương cô nương, cẩn thận." Một đệ tử Thái Nguyên Tông ngữ khí hoảng loạn nói, đồng thời nâng kiếm liều mạng ngăn cản phúc yêu tập kích đầy trời.

(phúc yêu = yêu dơi, yêu quái hóa hình từ con dơi)

Cẩm Vinh không cần nghĩ ngợi, tay kết dấu thiết lập trận pháp, một bên có thể giết phúc yêu, một bên có thể chi viện cho các đệ tử tông môn.

Các đệ tử đều cảm giác nhẹ nhàng không ít, càng là ra sức chiến đấu với phúc yêu, mặc cho máu yêu nhuộm đỏ quần áo, mặt mũi.

Các đệ tử bị trưởng lão phát đến bảo vệ Âu Dương Cẩm Vinh tới nơi, thấy một màn như vậy, cũng không tiện nói gì, sôi nổi rút kiếm trừ yêu.

Cẩm Vinh đôi tay không ngừng biến hóa, trận pháp che kín toàn bộ ngọn núi, mà bởi vì có Trấn Hồn Linh ở đây, cũng không lo lắng linh khí khô kiệt.

Cuối cùng lục đại trưởng lão ngự kiếm xuất hiện, rốt cuộc kết thúc trận đánh, lúc này, núi Toàn Cơ hơn phân nửa đã bị máu tươi nhiễm hồng.

"Đa tạ Âu Dương cô nương." Vài tên đệ tử cầm kiếm nói với Cẩm Vinh, vừa rồi bận sát yêu, không thể hướng Âu Dương cô nương nói lời cảm tạ.

Một đệ tử trẻ tuổi thanh tú trong lòng sợ hãi sờ lên cổ, nếu không phải có Âu Dương Cẩm Vinh, hắn đã bị đám phúc yêu kia cắn vào cổ, độc phúc yêu, dùng bao nhiêu thuốc châm cứu cũng không có tác dụng.

"Không cần cảm tạ." Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, "Bất quá, sao tự nhiên lại có yêu tập kích?"

"Cái này, chúng ta cũng không biết, nhưng mấy năm nay bọn chúng không ngừng tấn công Thái Nguyên Tông." đệ tử Thái Nguyên Tông giải thích.

Cẩm Vinh hơi hơi rũ mắt, nếu cô không nhìn lầm, phúc yêu là yêu thú cấp thấp thời kỳ thượng cổ, không phải đã sớm tiêu vong sao?

Cho nên, lần này là tai hoạ di lưu từ thời kỳ thượng cổ sao?

Đám người Giang Lưu ở bên ngoài đưa thư hồi âm, vận khí không tồi, nhanh chóng đánh bậy đánh bạ cũng có thể tìm được ký chủ Thần Khí,

Thái Nguyên Tông bị phúc yêu tập kích thêm hai lần, lại tìm được thêm ba vị ký chủ, phân biệt là Tố Tín ký chủ Thanh Phượng Kính, Mạc Âm Lưu ký chủ Quang Châu cầm, Hoa Ảnh Thanh ký chủ Âm Dương châu.

Bọn họ có kẻ xuất thân sơn dã, có kẻ cẩm tú phú quý, thậm chí có kẻ cùng yêu vật làm bạn, nhưng vậy mà đều bị Giang Lưu thuyết phục, đi tới Thái Nguyên Tông, gánh vác trách nhiệm tổ tiên truyền lại.

Còn thiếu vài người nữa, nhưng Kính Tâm hình như cũng không sốt ruột, gọi các ký chủ đã có mặt ở tông môn, cùng Giang Lưu và đại đệ tử Tề lưu Doãn đến đại điện, nói muốn cho bọn họ biết cái bí mật mà ông đang cất giấu.

Không phải hắn nguyện ý nói, mà là thời gian cấp bách, bí mật cũng không giấu được bao lâu.

Chuyện xưa này lại phải ngược dòng về thời kỳ thượng cổ,

Khi ấy từng có một yêu ma vô cùng cường đại, quậy nên sóng gió, thần tôn đại nhân dùng hết pháp lực đánh bại hắn, sau đó di thể của ngài tắc hóa thành phong ấn, trấn áp yêu ma.

Nhưng sau đó, có vị tiên tử ái mộ thần tôn kia lén trộm đi di thể, làm cho phong ấn trở nên yếu ớt, lực lượng nhanh chóng bị mài mòn.

Thẳng đến mười năm trước, Thái Nguyên Tông phát hiện phong ấn đã bạc nhược đến mức vô lực ở trấn áp yêu ma.

Mà cách duy nhất để lần nữa trấn áp yêu ma chỉ có một, dùng thanh bội kiếm của vị thần tôn kia, cũng là một trong thập đại thần khí, Thiên Nguyên Kiếm.

Thanh kiếm này khác các thần khí khác, cho dù không phải là báu vật mạnh nhất, nhưng nó từng lấy đi ba phần hồn phách của yêu ma kia, cho nên chỉ có nó mới khắc chế được lực lượng của yêu vật.

Nhưng vạn năm qua đi, Thiên Nguyên Kiếm sớm đã không còn sức mạnh như lúc đó.

Bí mật truyền thừa ngàn năm của Thái Nguyên Tông, chính là cách thức tỉnh lực lượng của Thiên Nguyên Kiếm, sử dụng chín thần khí còn lại kia làm sinh tế, bao gồm cả kí chủ của chúng.

Mọi người nghe được bí mật này thì khiếp sợ, chỉ có Cẩm Vinh trong lòng hiểu rõ, cô vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc vì sao lại cần tìm đến các ký chủ thần khí, càng đáng chú ý là việc thần khí dùng máu ký chỉ để duy trì sức mạnh.

Cũng có nghĩa là một bên hy sinh, một bên khác cũng sẽ tiêu vong.

"Bần đạo cùng chúng sinh thiên hạ cầu các vị." Kính Tâm chân nhân khom người khom lưng nói.

Không gian một mảnh trầm mặc, Giang Lưu bỗng nhiên thốt lên, "Vì sao lại có cả ta ở đây?" Hắn gãi gãi khó hiểu nói.

Mọi người quay ra nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, nếu ngươi không liên quan, người ta gọi ngươi đến nghe chuyện này làm gì? Không nhìn thấy Tề Lưu Doãn sắc mặt cũng đã trắng bệch rồi sao?

Kính Tâm chân nhân không nhanh không chậm nói, "Giang Lưu, ngươi chính là hậu nhân của ký chủ Thiên Nguyên Kiếm."

Xem Thiên Nguyên Kiếm bản chất hung tàn, hút sạch sinh mệnh ký chủ đời trước, rồi tự tìm ký chủ mới, cũng là hậu nhân của người đã khuất kia.

Giang Lưu kinh hãi, "Ta không phải là cô nhi sao?"

Vì thế Kính Tâm chân nhân lại một phen kể chuyện quá khứ,

Giang Lưu ai ngờ được lại chính là con trai của chưởng môn Thái Nguyên Tông trước đây, vì không muốn con trai mình gánh vác vận mệnh này, chưởng môn phu nhân đành đem hắn ra ngoài nuôi nấng, sau dó cựu chưởng môn sinh mệnh tẫn, phu nhân bị yêu thú tấn công, cả hai đều bỏ mạng.

Thiên nguyên tông cũng là phí một phen công phu mới tìm được Giang Lưu.

Giang Lưu tinh thần còn đang hoảng hốt, Kính Tâm chân nhân đã nhìn về phía Tề Lưu Doãn, đệ tử hắn thương yêu nhân, "Tên họ trước kia của ngươi gọi là Văn Nhân Lưu Doãn."

Tề Lưu Doãn quỳ rạp xuống đất, vành mắt ửng đỏ, "Đệ tử không phụ sư môn."

Mấy người lòng mang bí mật trầm trọng trở về, chỉ có Cẩm Vinh lúc gần đi, quay sang Kính Tâm chân nhân hỏi một tiếng, có thể cho cô nhìn nhìn Thiên Nguyên Kiếm một lần hay không?

các trưởng lão nghe Cẩm Vinh nói mặt có chút đen lại, nhưng Kính Tâm chân nhân do dự một chút, vẫn là đáp ứng, dù sao người bình thường cũng không lấy được Thiên Nguyên Kiếm.

Được hứa hẹn, Cẩm Vinh mỹ mãn mà trở lại phòng, mở thủy kính liên hệ với lão nhân Âu Dương Trí, đem chuyện hôm nay Kính Tâm chân nhân nói kể lại cho lão.

Không nói thì sớm hay muộn lão nhân cũng có thể biết, còn không bằng chính miệng cô kể lại.

Nghe xong, Âu Dương Trí liền nhảy dựng lên, "Không được, không được, thì ra là tuẫn kiếm, rõ ràng lừa cháu gái ta đi Thái Nguyên Tông dâng mạng mà."

Cẩm Vinh nhàn nhàn bồi thêm một câu, "Lần này vì thiên hạ mà muốn hai ông cháu ta ly biệt đây mà."

Nghe vậy Âu Dương Trí lại ngây ngẩn cả người, loại chuyện liên quan đến thiên hạ tồn vong, cũng không đơn giản nói không được là không được.

Âu Dương Trí ngồi trở lại ghế bập bênh, lại hung hăng hút tầu thuốc, một bên là thiên hạ sinh tử, một bên là cháu gái ruột của lão.

Giọng lão rầu rĩ vang lên, "Ta đi Thái Nguyên Tông tìm cháu." Cho dù là gặp mặt nhau lần cuối cũng được.

"Không cần, cháu đã có chủ ý." Cẩm Vinh ôm khuỷu tay, câu môi cười một tiếng, "Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cho ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."

"Cháu định làm gì?" Âu Dương Trí hồ nghi hỏi, nhưng thủy kính đã bị đóng.

Chỉ kịp nghe một câu, "Ông đừng đến đây tìm cháu làm gì."

_____

Ngắn ngủn hai ngày, bí mật Thần Khí đã truyền khắp thiên hạ, mấy năm nay yêu ma quấy phá, tai hoạ phát sinh, nếu phong ấn bị phá nữa, chắc chắn sẽ mang đến đại họa.

Ba kí chủ cuối của thần khí không chỉ có người của Thái Nguyên Tông đi tìm, mà toàn bộ người trong thiên hạ cùng tìm, nhưng lại chẳng thể dò ra tung tích.

Có người oán trách ba người kia không màng an nguy thiên hạ, chỉ lo cho sinh tử của chính mình, cũng có người lo lắng ba người kia đã không còn ở trên đời này, thiếu ký chủ Thần Khí, tuẫn kiếm cũng không có cách thành công.

Bảy vị ký chủ mà Thái Nguyên Tông tìm được dù đã biết chân tướng nhưng cũng không một ai rời đi, chuyện này làm Kính Tâm chân nhân có chút vui mừng,

Trong khi mọi người đi tìm kiếm ký chủ của Thiên La Cầm, Hoàng Tuyền Tiêu, Đan Khê Liên, thì Cẩm Vinh hầu như ngày nào cũng đi xem thanh kiếm kia, nhìn chằm chằm đến mức đệ tử trông coi kiếm cũng có chút tê dại.

Bởi sứ mệnh cứu vớt thiên hạ, Cẩm Vinh cùng các ký chủ Thần Khí ở Thái Nguyên Tông hưởng đãi ngộ rất tốt.

Thường thường còn có mấy tiểu đệ tử lại đây đưa thức ăn, vẻ mặt kính ngưỡng tôn sùng.

Nơi cất bảo kiếm hình như gần viện của đại đệ tử, vì Cẩm Vinh còn trùng hợp thấy mấy nữ đệ tử xinh đẹp cùng Tề Lưu Doãn, không, hiện tại nên nói là Văn Nhân Lưu Doãn liếc mắt đưa tình, đẩy đẩy kéo kéo.

Cho dù biết đối phương sau khi tuẫn kiếm thì không còn cơ hội sống sót, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến việc các nàng bày tỏ tình yêu, dù sao mối tình đầu cứ như vậy mà chết đi thì cũng uổng.

một đám oanh oanh yến yến vây quanh làm Văn Nhân Lưu Doãn tái nhợt u buồn luống cuống tay chân, không biết đường nào mà lần.

Đặc biệt là bị người cùng cảnh ngộ là Cẩm Vinh nhìn thấy, cả người càng không ổn.

"Ngươi, ngươi đừng nói với ai chuyện này." Văn Nhân Lưu Doãn nghẹn nửa ngày, rặn ra một câu.

"Ngươi xác định?" Cẩm Vinh hơi nhíu mày, hảo tâm chỉ cho hắn, bên kia trên vách núi giả, có khắc một dòng tâm mộ Lưu Doãn sư huynh .

Có lẽ các cô nương luyện kiếm chính là khác người, cách biểu đạt tâm ý cũng bộc trực hơn bình thường.

Văn Nhân Lưu Doãn: "......"

"Không cần như vậy thẹn thùng." Cẩm Vinh mạnh mẽ vỗ vỗ vai hắn, nói, "Nhìn thấy tấm chân tình tha thiết của người khác ngươi không vui sao?"

Văn Nhân Lưu Doãn ho khan vài tiếng, từ khi nào Âu Dương cô nương sức lực lớn như vậy.

"Nhưng không thể đáp lại, tình yêu không có kết quả, không phải càng khiến người thất vọng hay sao?" Văn Nhân Lưu Doãn nghiêm túc trả lời.

Cẩm Vinh nhìn cây hoa phượng đỏ rực như lửa trước mặt, "cho dù là ngày cuối cùng thì cũng nên sống trọn vẹn vui vẻ nhất, không hảo sao?"

Văn Nhân Lưu Doãn tức khắc ngây ngẩn cả người, hắn đã quên, hắn chỉ có sư môn, nhưng không có sư môn vẫn có thể sống rất tốt, nhưng Âu Dương Cẩm Vinh có một thân nhân duy nhất, gia gia nàng Âu Dương Trí.

Nhưng mà câu tiếp theo như sóng cả đánh sạch banh đồng tình của hắn với cô nương này, "Ngươi xem, Giang Lưu cùng Phong Tương còn vui vẻ như thế kia."

Nhìn hai bóng người hân thân mật mật nắm tay nắm chân đi dạo trong rừng, Cẩm Vinh lại vỗ vỗ vai hắn, "Giang Lưu đúng là nhanh nhẹn, ôm được mỹ nhân về nhà, còn ngươi, ai."

Văn Nhân Lưu Doãn: "......"

_____

Ngày thứ năm,

Ký chủ của Thiên La Cầm, Hoàng Tuyền Tiêu, Đan Khê Liên đột nhiên xuất hiện ở Thái Nguyên Tông, khiến cho người khác kinh ngạc chính là, trong đó có một đôi vợ chồng.

Đoan Mộc Sanh chủ nhân của Thiên La Cầm cùng Nguyệt Tình chủ nhân của Hoàng Tuyền Tiêu, bọn họ chậm trễ cũng là có nguyên nhân, Nguyệt Tình đã có thai hai tháng.

Hai người đi khắp nơi tìm cách giữ lấy tính mạng đứa bé, không muốn con mình cũng bị vận mệnh trớ trêu này liên lụy.

Nhưng trước sau vẫn không có cách nào, dù sao sự tồn vong của thiên hạ quan trọng, hai người bỏ cuộc, chạy đến Thái Nguyên Tông.

Mà ký chủ Đan Khê Liên, Hàm Quang, là bởi vì người mang tật, hàng năm ngăn cách với thế nhân, không lâu trước đây cứu một người, mới nghe được tin tức này.

Hàm Quang ngồi trên xe lăn, đẩy xe cho nàng là một thanh niên hắc y, cũng là người nàng vô tình cứu mạng.

"Ta đã tới nơi, ngươi có thể đi rồi."

Hắc y thanh niên lắc đầu, cố chấp nói, "Ta còn chưa báo xong ơn này."

"Ơn báo cũng đã báo, dọc đường đi ngươi cũng đã cứu ta vài lần."Hàm Quang bất đắc dĩ nói.

Hắc y thanh niên cúi đầu nói, "Ta không đi, ta chờ ngươi."

Những người khác: "......" Lại là một đôi uyên ương.

Ngày tuẫn kiếm sắp đến,

chưởng môn Thái Nguyên Tông Kính Tâm chân nhân cùng các trưởng lão không phải là không muốn bảo toàn mạng sống của những người ở đây, chỉ là trăm cay ngàn đắng tìm được một biện pháp, mà biện pháp này cũng chưa chắc là dùng được.

Mười sống một,

Tuẫn kiếm chưa hẳn là chết, có lẽ một người có thể sống sót.

Kính Tâm cũng đem chuyện này nói cho vài vị ký chủ Thần Khí, Giang Lưu là người đầu tiên nhảy ra nói, "Ta muốn cùng Phong Tương đồng sinh cộng tử." Gắt gao nắm chặt tay Phong Tương không bỏ.

Văn Nhân Lưu Doãn ôm kiếm không nói.

Mọi người im lặng, cuối cùng đều hy vọng đem cơ hội này để lại cho đứa bé chưa chào đời của Đoan Mộc Sanh cùng Nguyệt Tình, Kính Tâm chân nhân cùng các trưởng lão hợp lực làm ra một linh phù, hy vọng có thể bảo toàn hài tử.

Ngày Kính Tâm chân nhân an bài tế kiếm, mọi người lưu luyến chia tay, chuẩn bị nghênh đón sinh ly tử biệt, Thiên Nguyên Kiếm bị trộm.

Thanh kiếm kia là thần kiếm thượng cổ, mặc dù đang ngủ đông, như không phải ai cũng có thể rút kiếm mang đi như vậy

Mà người đánh cắp Thiên Nguyên Kiếm cũng không khó điều tra, là Âu Dương Cẩm Vinh.

Bởi vì đối phương không chút che giấu, nghênh ngang rút kiếm chạy lấy người.

Tuy rằng biết tính cách nàng có chút kỳ quái, nhưng chẳng ai ngờ nàng có thể to gan lớn mật làm ra chuyện này.

"Chiêu cáo thiên hạ, tìm Âu Dương Cẩm Vinh, còn có Thiên Nguyên Kiếm."

Kính Tâm chân nhân đau đầu ôm ngực hít sâu một hơi, nỗ lực bình tĩnh trở lại, chuyện sai nhất mà hắn từng làm ra, chính là cho phép Âu Dương Cẩm Vinh đi tham quan Thiên Nguyên Kiếm, ai biết nhìn nhìn liền cắp kiếm đi mất.

Không đợi đệ tử lĩnh mệnh, từ phương xa đã truyền đến tiếng động vang trời, phong vân cuồn cuộn.

"Là, là phong ấn phá."

_____

Vài phút trước đó,

Từ sau được rút ra, Thiên Nguyên Kiếm liền ngoan ngoãn nằm trong tay Cẩm Vinh, như là sợ làm mất lòng tân chủ nhân.

Trời mới biết vì sao cái người này lại có thần lực trong tay.

Cẩm Vinh ước lượng thần kiếm trong tay, thần kiếm bán thành phẩm, xứng với thần tiên bán thành phẩm như cô, cũng đủ ứng phó vài con ma xấu xa phiền phức.

Bóng người nhỏ bé, giữa mây mù cuồn cuộn, chém về phía phong ấn.

So với rèn lại phong ấn, giết hẳn cái tai ương ngàn năm kia càng là lựa chọn tối ưu.

Dưới uy lực của thần kiếm, phong ấn nháy mắt rách đôi, sau đó vang lên một tiếng gào đinh tai nhức óc, yêu ma ngàn năm thức tỉnh.

Con yêu ma có tên là Liêu, bộ dáng nhăn nheo, to lớn sần sì, cảm nhận được hơi thở Thiên Nguyên Kiếm, hơi thở đã từng làm nó tới gần tử vong, lập tức cuồng nộ lên, "phàm nhân nhỏ yếu, dám chỉ kiếm về phía bản tôn, đúng là chán sống rồi."

Cẩm Vinh nhướng mày cười, "Tuy rằng là phàm nhân, nhưng nhỏ yếu thì không nhất định."

Cẩm Vinh giơ kiếm bổ về phía Liêu, một chém đã làm nó mất một cái tay, Liêu lập tức ý thức được trước mặt không phải là một phàm nhân bình thường, đáy lòng ẩn ẩn dâng lên một nỗi sợ hãi.

Thần lực của Tư Mệnh Thiên Quân có bao nhiêu cường đại thì lại phải nhắc đến trước kia, khi còn ở thiên giới, các đại boss nhiều vô kể.

Tự dưng lọt thỏm một Cẩm Vinh, vì mấy đời trước xưng vương xưng bá, là kiểu người không học được khiêm tốn nhường nhịn, ở thiên giới cường giả vi tôn, không có thực lực liền không có cảm giác an toàn, cô càng liều mạng khổ tu để có thể bảo vệ chính mình trước các đại boss.

Năm phần thực lực của thần hồn, cũng đã đủ để treo con ma này lên đánh một trận.

Từ đầu đến cuối, cô cũng chưa nghĩ tới tuẫn kiếm, so với việc hi sinh mạng người để gia cố một cái phong ấn, trực tiếp đánh chết là được.

Tuy rằng cách làm sau sẽ khiến tình cảnh trở nên phiền toái chút.

Cẩm Vinh dồn sức một lần, đầu con ma xấu xí này, thân thể cũng ầm ầm ngã xuống đất, máu yêu nhuộm thẫm cả một mảng đất.

Mà thân thể Cẩm Vinh hình như cũng sắp hỏng đến nơi, tác hại của việc mạnh mẽ sử dụng thần lực, thân thể phảng phất sắp tan biến.

Lúc này, một lực lượng nhu hòa ấm áp chảy vào trong cơ thể Cẩm Vinh, nỗ lực duy trì cân bằng giữa thân thể cùng thần hồn.

"Ta mới ngủ bao lâu, cô liền đem thân thể biến thành cái gì vậy?" Một giọng nói vang lên.

Cẩm Vinh cầm Thiên Nguyên Kiếm chống đỡ thân thể, có Tư Mệnh Thiên Bàn chữa trị, cô không còn cảm giác đau đớn như vừa rồi, Cẩm Vinh biểu tình lười biếng, phảng phất dường như không có việc gì, nhàn nhàn nói một câu, "Không còn có tiểu bàn sao?"

Giọng nói kia chính là Tư Mệnh Thiên Bàn đã mất tích hồi lâu, nó tức muốn hộc máu nói, "Ta thật là điên rồi, chọn cô làm Tư Mệnh Thiên Quân."

"Đúng vậy, ngươi chọn ai không chọn cuối cùng lại chọn ta." Cẩm Vinh tiếp tục trêu chọc.

Cô rốt cuộc cũng nhớ ra mình quên mất cái gì, còn không phải là cái tư mệnh thiên bàn này, không biết thứ này làm sao đi theo cô, còn ở lại mấy thế giới, tuy răng mất tích một thời gian, nhưng Cẩm Vinh hoài nghi nó căn bản không đi mất mà vẫn ở gần mình.

Cẩm Vinh liều mạng làm thần hồn tổn hại, cũng muốn chém liêu, cũng là đang đánh cuộc, Tư Mệnh Thiên Bàn sẽ xuất hiện, nếu như cô thực sự quan trọng với thứ này.

Thua cuộc, cũng không sao.

Tư Mệnh Thiên Bàn cười lạnh một tiếng, "Ai bảo cô là người phù hợp nhất."

Cẩm Vinh cười khẽ, "Ta một chút cũng không tin lời người nha."

____

Yêu ma hiện thế còn chưa được bao lâu, đám người đang hoảng loạn lại thấy ma khí tan dần, bầu trời lại quay về màu xanh trong vắt, phảng phất qua cơn mưa trời lại sáng.

Lúc sau, Thái Nguyên Tông người đi tra xét, phong ấn cùng yêu ma đều đã biến mất.

Mà Âu Dương Cẩm Vinh cũng biến mất không có tung tích.

Hai năm sau, Âu Dương Trí đột ngột qua đời, Cẩm Vinh tự mình mai táng lập bia mộ cho lão,

Sau đó nói với Tư Mệnh Thiên Bàn, "Chúng ta rời đi đi."

Thân thể này miễn cưỡng duy trì được hai năm, sau khi Cẩm Vinh biến mất thì cũng hôi phi yên diệt.

Trước bia mộ Âu Dương Trí còn đặt một chậu than cháy âm ỉ, bên trong có thể nhìn ra một trang sách đang cháy dở, bên trên ghi,

"Hành trình của thiếu niên Giang Lưu, một cậu bé mồ côi, cùng bạn bè lang bạt giang hồ, trừ yêu diệt ma, hành hiệp trượng nghĩa, đối đầu với đại phúc yêu Liêu, cùng với mười chủ nhân của thập đại thần khí vì cứu thiên hạ mà tuần kiễm,

Phong ấn yêu mà, chỉ có Giang Lưu may mắn sống sót, vì tưởng nhớ bằng hữu cùng sư môn, Giang Lưu từ đây sửa tên Cô Chi đạo nhân, tuyệt tích thiên hạ.

.

Truyện Chữ Hay