Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

chương 119: thiên tài trụy lạc (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cổ đạo biên, trong một quán trà nhỏ người đến người đi, những kẻ lữ hành mệt nhọc nghỉ chân nơi trà quán.

"Lão bản, cho ấm trà." Mang theo mũ trúc rộng vành, nữ tử mơ hồ nhìn ra thân hình yểu điệu tự tìm cho mình một góc quán, ngồi xuống.

"Được." Lão bản cười đáp, lập tức liền có tiểu nhị tới châm trà.

Bên cạnh vang lên tiếng nghị luận, "Ngươi nghe nói chuyện gần đây phát sinh ở Huyền Thanh Tông chưa?"

"Làm sao không biết, đã sớm truyền khắp nơi, Huyền Thanh Tông đường đường chính đạo Bát đại tông môn, thế mà phát sinh sự tình như thế, thật là mất hết mặt mũi."

"Đúng vậy đệ tử bị phế đạo hạnh còn phản bội tông môn rồi chạy trốn, cũng không thể không ngăn lại, nghe nói Huyền Thanh Tông đã hạ lệnh truy sát, những tông môn khác cũng hỗ trợ truy bắt, không quản sống chết."

Trà khách lắc đầu nói, "Cũng không kỳ quái, Bát đại tông môn từ trước đến nay là đồng khí liên chi."

"Bất quá, nghe nói đệ tử kia vốn cũng là nhân vật thiên tài, chỉ là sau khi bị thương trong trận chiến với ma tu liền không thể tu luyện, làm sao đột nhiên liền phản bội chạy trốn nữa?"

"Ai biết, chuyện các đại tông môn, chúng ta làm sao rõ."

Ngồi bên kia, nữ tử đội mũ rộng vành mỉm cười, khoan thai tự đắc uống trà, tựa hồ không thèm để ý lời người khác nghị luận, cho dù phản đồ Huyền Thanh Tông trong lời bọn họ chính là cô, Cổ Cẩm Vinh.

Ôi, không cẩn thận, liền biến thành nhân vật phản diện đại ma đầu.

"Lão bạn, nhanh cho hai chén trà, chúng ta sắp chết khát rồi." Một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, hông đeo trường kiếm, mặc phục sức tông môn nói.

Bên cạnh hắn là một thiếu nữ dung mạo tú lệ, mắc phục sức tương tự, nàng lôi kéo tay áo thiếu niên, "Ca, hình như không còn chỗ ngồi."

Thiếu niên mặc áo lam nhìn lên, thật đúng vậy, nhưng ánh mắt liếc về một góc quán, một bàn chỉ có cô nương mang mũ rộng vành, lôi kéo muội muội đi qua, "Đi ra bên ngoài đều là bằng hữu, ngồi cùng bàn, cô nương không ngại đi."

Cẩm Vinh lắc đầu, biểu thị ngầm đồng ý.

Thiếu niên mặc áo lam tùy tiện trực tiếp ngồi xuống, muội muội hắn cũng quay sang Cẩm Vinh nói tiếng cảm ơn.

"Cho hai phần điểm tâm."

Thiếu niên mặc áo lam cao giọng nói, tiểu nhị rất nhanh lại đưa tới, thiếu niên thấy trước mặt Cẩm Vinh trước mặt chỉ có một bình trà xanh, liền hào sảng nói, "Nếu cô nương không ngại có thể cùng nhau dùng điểm tâm."

Muội muội của hắn nhịn không được lấy cùi chỏ thọc thiếu niên, bên ngoài nào có mới quen biết liền mời đối phương ăn cái gì, "Thật xin lỗi, ca ta tính tình chính là như vậy, cô nương chớ để ý."

"Ta họ Sở, gọi Sở Điềm Nhi mà, đây là ca ta, Sở Dương. Còn chưa hỏi cô nương họ gì?"

Cẩm Vinh chỉ nói, "Ta họ Cổ."

Sở Điềm Nhi cùng Sở Dương theo bản năng nghe thành " cốc ", cười nói, "Bạch câu không cốc, nguyên lai là Cốc cô nương."

Cẩm Vinh thấy bọn họ nghe lầm, cũng không phủ nhận.

Cẩm Vinh không nói tên, Sở Điềm Nhi không quá để ý, đã là bèo nước gặp nhau, đối phương lại là nữ tử, không nói khuê danh cũng bình thường.

Nhìn nàng (Cẩm Vinh) một thân bạch y, đầu đội mũ rộng vành, dung nhan không tầm thường, khí độ bất phàm, Sở Điềm Nhi cũng cảm thấy đối phương không phải người bình thường, cũng nhìn không rõ tu vi đối phương, không biết là tán tu hay vẫn là con em thế gia tông môn.

Lúc này, Sở Dương nghe xong bàn bên nói, cũng chen vào, "Tàn sát đồng môn, phản bội sư môn, người người có thể tru diệt."

"Ca, nhỏ giọng một chút." Sở Điềm Nhi vội vàng nói, hận không thể bưng kín miệng hắn. "Ca cũng không nghĩ xem, vạn nhất nàng ở gần đây, nghe thấy được làm sao bây giờ?"

Sở Dương như cũ cố chấp nói, "Nghe thấy được liền nghe thấy được, chúng ta người trong sạch, sát ác vụ gian, hành cử chính nghĩa."

Cẩm Vinh đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng cười một tiếng, hai huynh muội nhìn thấy động tác của nàng có chút chói mắt.

"Hai vị kia cũng là tiếp nhận nhiệm vụ của Huyền Thanh Tông, truy bắt Cổ Cẩm Vinh."

Sở Dương hình như còn muốn nói gì, lại bị Sở Điềm Nhi ngắt lời, "Chúng ta dĩ nhiên không phải vì cái này, chỉ là đi lên núi hái chút linh thảo mà thôi."

Nàng vừa liếc Sở Dương một chút, Cổ Cẩm Vinh có thể nhẹ nhàng giết mấy cái đệ tử Trúc Cơ kỳ, mưu phản Huyền Thanh Tông, thực lực cho dù không còn đỉnh phong (ở thời kỳ tốt nhất), cũng không phải chúng ta có thể so sánh.

Sở Điềm Nhi mà bất quá vừa Trúc Cơ, ca ca tư chất tốt hơn nàng, nhưng cũng mới đến Trúc Cơ trung kỳ, mà Cổ Cẩm Vinh trong truyền thuyết, trước khi bị thương đã là nhân vật thiên tài, năm mươi năm đã tấn thăng Kim Đan, cho dù bị thương, tiểu nhân vật bọn hắn cũng không thể tùy ý khi nhục.

Dám tiếp nhận nhiệm vụ cũng chỉ có vài người tu vi Kim Đan, dù sao phần thưởng nhiệm vụ cũng vô cùng phong phú.

Nghe nói rất nhiều tán tu đều ngo ngoe muốn động, đây chính là thực lực đại tông môn, tiện tay tuyên bố nhiệm vụ liền có rất nhiều người muốn vì bọn họ mà cực khổ.

"Không biết Cốc cô nương muốn đi nơi nào?" Sở Điềm Nhi hỏi.

Cẩm Vinh thuận miệng nói, "Ta một tán tu, chỉ tiện đường du ngoạn thôi."

Sở Điềm Nhi ngược lại không tin tưởng thân phận đối phương là tán tu (tu luyện một mình, không thuộc tông môn), tán tu bình thường cũng không có khí độ như vậy, chỉ coi như đối phương còn chưa tín nhiệm mình, ở bên ngoài hành tẩu cẩn thận cũng là bình thường.

Còn nghĩ nhiều lời vài câu, lại thấy nàng đã đứng dậy.

" Ta phải đi." Cẩm Vinh ôn hòa cười nói, thả hai cái linh châu trên bàn trà làm tiền trà nước.

" Ngày sau, hữu duyên lại gặp."

Sở Điềm Nhi nhìn xem thân ảnh Cẩm Vinh đi xa, nhấc khuỷu tay thọc Sở Dương, "Ca nhìn ra nàng là người môn phái nào không?"

Sở Dương ngốc bạch ngọt đáp, "Nàng không phải nói mình là tán tu sao?"

"Người ta nói, chúng ta liền tin sao?" Sở Điềm Nhi mà nhịn không được nhả rãnh, "Khó trách ca cùng nàng niên kỷ không sai biệt lắm, tu vi còn không có cao như nàng."

Tu chân giả có thể nhìn cốt linh, đây cũng là nguyên nhân Sở Điềm Nhi càng thêm xác định Cẩm Vinh xuất thân đại môn phái, tán tu tài nguyên nông cạn, tu hành gian nan.

_____

Mà Cẩm Vinh cũng không phải là nối dối bọn họ, cô hiện tại cũng chỉ đi loanh quanh, ngắm nghía bốn phương, nhưng lệnh truy sát thi thoảng đập vào mặt cũng có chỗ đáng ghét.

Mà cô càng không nghĩ tới trốn trốn tránh tránh, ẩn cư không hỏi thế sự.

Huyền Thanh Tông ngược lại là đại thủ bút (bỏ vốn liếng, bỏ nhiều tiền), liên hợp các tông môn khác cùng hạ lệnh truy sát Cẩm Vinh, chỉ sợ cũng là bởi vì bị cô phá tông môn, dễ như trở bàn tay rời đi làm bon họ cảm thấy mất hết mặt mũi đi.

Huyền Thanh Tông, tông môn vạn năm lịch sử, còn chưa xuất hiện đệ tử gan to như vậy đâu.

Xuất động đệ tử Trúc Cơ kỳ khó đảm bảo sẽ không mất cả chì lẫn chài, mà Nguyên Anh kỳ ở Huyền Thanh Tông cũng là địa vị chi chủ một phong, muốn để bọn họ đi đuổi bắt một đệ tử phản bội chạy trốn, sẽ chỉ làm cho người ta cười nhạo, bị nói thành chuyện bé xé ra to.

Kim Đan kỳ đệ tử phù hợp, đáng tiếc bọn hắn còn chẳng tra được tung tích Cổ Cẩm Vinh.

Huyền Thanh Tông chỉ có thể nhờ đến chúng phái chính đạo không được thu lưu Cổ Cẩm Vinh, dùng uy thế chính đạo bức Cổ Cẩm Vinh đi ra, không cho nàng nơi sống yên ổn.

Đối với quyết định của chưởng môn, trong tông cũng có chút dị nghị, tỉ như Ngự Kiếm Phong chủ - Kỳ Sơn chân nhân cùng Nội Vụ Đường chủ - Lãnh Nguyệt chân nhân, cảm thấy phải chăng vậy là quá khắc nghiệt.

Trước đó, đệ tử Thiên Độ phát truyền lệnh nghi thông tri các trưởng lão, bọn họ liền khẩn cấp phong bế sơn môn, còn dặn dò chúng đệ tử nhìn thấy Cổ Cẩm Vinh, lập tức bắt lại, kết quả vẫn là để nàng vô thanh vô tức trốn khỏi tông môn.

Giới Luật đường trưởng lão rất phẫn nộ, thời điểm có ý kiến hạ lệnh truy sát Cổ Cẩm Vinh, quả quyết đứng ở phe chưởng môn.

Em trai ruột chưởng môn – Hàm Quang chân nhân cũng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, nói Cổ Cẩm Vinh đã rơi vào ma đạo, tâm tính hủy hết, bỏ mặc nàng bên ngoài sẽ chỉ càng tổn hại mặt mũi tông môn.

Chưởng môn khuyết điểm không phải không có, nhưng nặng nhất là coi trọng mặt mũi, các nhiệm kỳ chưởng môn trước đây chưa từng xuất hiện chuyện như vậy, hiện giờ nhảy ra một cái Cổ Cẩm Vinh, các tông môn khác sẽ nhìn bọn họ nhưu thế nào?

Thế là lập tức sắp xếp một cái hội nghị, chưởng môn khư khư cố chấp, thề phải bắt lại Cổ Cẩm Vinh lập uy.

Kỳ Sơn chân nhân nhíu mày không nói, Lãnh Nguyệt chân nhân có chút thở dài, lắc đầu.

Hàm Quang chân nhân còn thừa cơ cầu tình chưởng môn, thả nữ nhi Cơ Sở Sở ra, lý do cũng có vẻ hợp tình hợp lý, nói Cơ Sở Sở ngày đó là bởi vì "Ngộ thương" Cổ Cẩm Vinh mà bị phạt cấm năm mươi năm, bây giờ Cổ Cẩm Vinh phản bội chạy trốn, cũng không có lý do để giam giữ Cơ Sở Sở.

Chưởng môn hơi chần chờ một chút, vẫn là đáp ứng, Sở Sở đứa nhỏ này thiên tư không tệ, ở Tư Quá Nhai trì hoãn tu hành năm mươi năm, cũng là lãng phí.

Kỳ Sơn chân nhân nói thẳng, Ngự Kiếm Phong còn có việc, trở về trước.

Cũng không đợi chưởng môn nói chuyện, liền phất tay áo rời đi.

Chưởng môn sắc mặt hiện lên một tia bất mãn, Lãnh Nguyệt chân nhân nhìn xong cũng chỉ biết thở dài.

Không giống chưởng môn các phong chủ, đệ tử trong môn phái đang nghị luận ầm ĩ lý do đến cùng chuyện của Cổ Cẩm Vinh là sao.

Phong Khanh nghe được cũng rất chấn kinh, Cổ Cẩm Vinh thế mà một lời bất hòa liền mưu phản tông môn.

Phong Khanh khác Tống Ly, thuở nhỏ lớn lên trong tông môn, cha mẹ đều là nhân vật cao tầng, công pháp, đan dược, pháp khí, mọi thứ đều bắt nguồn từ Huyền Thanh Tông, nàng thực sự không thể tin được rời tông môn, sinh hoạt như thế nào.

Có tông môn bảo hộ tuyệt không phải việc nhỏ, dù là đi ra ngoài bên ngoài đụng phải người tu đạo, biết thân phận nàng là đệ tử đệ nhất tông môn chính đạo Huyền Thanh Tông, cũng không dám ngông cuồng hạ sát thủ, bởi vì tông môn hoàn toàn có thể như lúc này – hạ lênh truy sát không ngớt.

Cổ Cẩm Vinh thật sự là hồ đồ, bất quá là tranh đấu trong môn, giết mấy cái đệ tử thì thế nào, chưởng môn khoan dung độ lượng, nhiều lắm là sung quân đến nơi hoang vu cầm tù mấy năm, cũng tốt hơn bây giờ đem mình đẩy lên vị trí đối nghịch với chính đạo.

Vừa nghĩ tới Cổ Cẩm Vinh thành phản đồ Huyền Thanh Tông, Phong Khanh hảo cảm với nàng tiêu hết, nếu ở bên ngoài gặp được Cổ Cẩm Vinh, nàng cũng sẽ không lưu thủ.

Lúc này Phong Khanh ngược lại đã quên, nàng hiện tại mới chỉ là tu vi Trúc Cơ, đến Tiêu Tiêu cái người đã chết kia cũng không bằng, tông môn cũng sẽ không phái nàng đi tham dự đuổi bắt.

Nàng vô ý thức đem mình thành Kim Đan chân nhân kiếp trước, cũng không đem người kiếp trước nửa đường chết yểu Cổ Cẩm Vinh để vào mắt.

Truyện Chữ Hay