Tổ đội đầy đủ nhân số, đoàn người Diệp Phạn cũng gian nan vô cùng mà tới chủ thành nhiệm vụ, Vô Danh thành.
Thành trì cao ngất nguy nga, một mảnh phồn vinh lại ẩn ẩn sát khí, rất nhiều người chơi cũng nhận được nhiệm vụ, cũng đi tới nơi này, vì tranh đoạt danh hào còn có thần kiếm trong truyền thuyết.
Không ít người chơi đều ở cảm khái, nhiệm vụ lần này nhất định phải giành được.
Sau khi nhận chỉ dẫn từ NPC chủ thành, đám người Diệp Phạn bị đưa tới một khách sạn, NPC dẫn đường đối mặt Dạ Thần thì vô cùng cung kính.
Diệp Phạn tò mò hỏi, "Dạ Thần, cô cùng NPC nơi này rất quen thuộc sao?"
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Không quen biết, hẳn là thanh danh ta quá mức vang dội đi."
Diệp Phạn khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút, quay đầu đi tiện đà nói, "Chúng ta thảo luận một chút nội dung nhiệm vụ đi."
Văn Nhân Bất Ngộ ngay từ đầu gia nhập đội ngũ Diệp Phạn, chính là vì cái nhiệm vụ Thần cấp này, mặc dù gặp được Dạ Thần, cũng không thay đổi quá.
Giải Ngữ Trần cùng Phi Ngôn cũng bình tĩnh lại, chỉ có kết thúc nhiệm vụ, mới có thể giải trừ quan hệ đồng đội, nói không chừng còn có thể giết Dạ Thần.
"Nhiệm vụ chia ba phần, trận đầu thí luyện bí cảnh, trận thứ hai kiếm đài đại bỉ, trận thứ ba chưa biết đề bài là gì, hệ thống cũng không có lộ ra manh mối,..."
Bọn họ thảo luận khí thế ngất trời, Cẩm Vinh lại cảm thấy không thú vị, liền nói, "Ta đi bên ngoài nhìn xem, thuận tiện tìm hiểu tình báo một chút."
Bên ngoài như vậy nhiều người chơi, Dạ Thần nếu như bị quần ẩu làm sao bây giờ, Diệp Phạn vừa định khuyên can một chút, lại thấy Cẩm Vinh vẫy vẫy tay nói, "Yên tâm, bọn họ giết không được ta."
Diệp Phạn đành phải nói, "Cô cẩn thận một chút."
Thấy Dạ Thần rời khỏi phòng, Phi Ngôn cười nhạo một tiếng, "So với nàng còn cẩn thận hơn, cô mới là người phải cẩn thận với cô ta ấy."
Nói xong, liền đi thẳng.
Diệp Phạn nhịn không được nhớ tới một ít hồi ức không tốt.
Diệp Phạn nghĩ, đoàn đội của bọn họ hẳn là đoàn đội có nội bộ tệ nhất trong lần tham gia này.
Nhưng cô lại quên mất, tuy rằng là tệ nhất, nhưng đồng dạng cũng là tiểu đội mạnh nhất, không nói xếp hạng đầu bảng cao thủ Văn Nhân Bất Ngộ, kiếm khách cùng ma chú thuật sư hai người kia, ở Không Khư cũng là thanh danh hiển hách.
Cho nên giữa bầu không khí quỷ dị trong bí cảnh thí luyện, Diệp Phạn bọn họ hung hăng ngược người chơi khác một phen.
Cẩm Vinh toàn bộ quá trình không ra tay, chỉ là công phu ẩn nấp đủ để tự bảo vệ mình, sẽ không kéo chân sau tiểu đội, sau khi tiến bí cảnh liền biến mất, thẳng đến kết thúc mới xuất hiện.
Cửa thứ nhất thuận lợi hoàn thành.
Cửa thứ hai chính là tỷ thí, đoàn đội các người chơi cử ra ba người tham dự tỷ thí, chỉ có tất cả chiến thắng, và vào đọc truyện trên trang wattpad chính chủ icedcoffee, mới có thể tham gia cửa cuối cùng, tranh đoạt thần kiếm.
Mấy người Diệp Phạn đi vào trong đại sảnh chủ thành, tính toán nên ghi danh những người nào dự thi trong đội, bỗng nhiên phía sau lưng có tiếng gọi,
"Diệp Phạn?"
Đây là tên thật của Phạn Ca.
Một nam nhân cõng trọng kiếm mặc giáp lam, đồng đội phía sau hắn cũng tiến lại gần.
"Tôi quả nhiên không nhận sai, cô rốt cuộc lại bắt đầu chơi võng du." Đối phương ngữ khí phi thường không tốt nói.
"Bất quá là bại tướng thủ hạ của Thiên ca mà thôi." Một người chơi nữ trang điểm quyến rũ sau lưng hắn cười nhạo.
Diệp Phạn sắc mặt trắng bệch, khó được lộ vẻ mềm yếu.
"Nếu cô đã đến rồi, tôi cũng không ngại lại thắng cô một lần, bất quá lần này, sẽ chẳng có ai vì cô mà chết cả."
Người vác trọng kiếm lại cười nói, thoàng nhìn qua đồng đội Diệp Phạn cũng không có ý từ đứng ra bênh vực cô, trong lòng càng thêm thống khoái.
"Thật hy vọng có thể ở trên kiếm đài gặp được cô." Nói rồi, hắn mang theo đồng đội bỏ đi.
Diệp Phạn trầm mặc hồi lâu, những đau xót kia từng chôn ở trong lòng năm lại lần nữa hiện lên ở trong đầu.
Giải Ngữ Trần cùng Phi Ngôn không có ý muốn tìm hiểu chuyện của người khác, càng là không thèm để ý, mà Văn Nhân Bất Ngộ lại là bởi vì cái tên Diệp Phạn mà chấn kinh, lâm vào trầm tư.
Diệp Phạn, cao thủ đứng đầu liên minh võng du năm trước, trước trận chung kết ngoài ý muốn bị thua, lúc sau mai danh ẩn tích.
Khó trách cô tuy là người chơi mới, kỹ thuật lại cao siêu như vậy.
Dạ Thần nhẹ giọng ở bên tai Diệp Phạn nói, "Bọn họ khi dễ cô? Giúp cô giáo huấn bọn họ một chút nhé."
Không biết vì sao, Diệp Phạn nhận thấy được Giải Ngữ Trần cùng Phi Ngôn thân mình đều cứng đờ chớp mắt một cái, "Cảm ơn cô."
Dạ Thần thiện ý vẫn là làm Diệp Phạn cảm giác được một tia ấm áp. "Vẫn là thi đấu trước rồi nói sau."
Dạ Thần cười cười không nói nữa.
Tham dự này ba lần lần lượt là trận đầu Giải Ngữ Trần, trận thứ hai Văn Nhân Bất Ngộ, thứ ba là Phạn Ca.
Đối đầu với ai, hệ thống sẽ ngẫu nhiên sắp xếp.
Trước khi thi đấu có một đoạn thời gian nghỉ ngơi, Giải Ngữ Trần cùng Phi Ngôn vội vàng thí nghiệm chú thuật, nghe nói ghim kim lên rối gỗ mặt có khắc tên Dạ Thần.
Mà Dạ Thần như cũ xuất quỷ nhập thần, chẳng ai quản được nàng.
Văn Nhân Bất Ngộ lại bắt đầu lấy danh luyện tập tỷ thí với Phạn Ca, sau khi chứng thực Phạn Ca chính là Diệp Phạn năm đó tung hoành võng du, tâm khiêu chiến của hắn lại càng phừng phừng.
Lúc trước, hắn cũng là đại thần một phương, nhưng trời xui đất khiến trước sau không có đụng phải Diệp Phạn, hiện giờ ở Không Khư vừa lúc đụng phải.
Song kiếm đánh nhau, ma sát tóe lửa văng khắp nơi, trong không khí đều tràn ngập vị khói thuốc, Văn Nhân Bất Ngộ lại là vui sướng tràn trề, khó khăn mới gặp được một đối thủ có tính khiêu chiến như vậy.
Diệp Phạn đẳng cấp thấp, nhưng kỹ thuật tốt vô cùng. Văn Nhân Bất Ngộ có chút lưu luyến, đối với Diệp Phạn đối thủ này lại càng thêm vừa ý.
Không ngừng tỷ thí, cấp bậc Diệp Phạn cũng cọ cọ lên trên một mảng lớn, đây cũng là lí do ngay từ đầu cô không cự tuyệt Văn Nhân Bất Ngộ. Thăng cấp cũng đều là do thực chiến mà tích lũy.
Bất quá, Văn Nhân Bất Ngộ thật đúng là một chút cũng không lưu tình a, Diệp Phạn xoa xoa cánh tay phát đau, "Anh thật đúng là lợi hại."
Văn Nhân Bất Ngộ lắc lắc đầu, "Cô tới cấp bậc của tôi, sẽ không kém hơn bao nhiêu."
Diệp Phạn mặc dù bỏ chơi võng du năm, lại như cũ là trình độ đứng đầu trò chơi.
Lúc này, hệ thống phát tới tin tức, xác nhận người đối chiến được chọn, trận đầu Giải Ngữ Trần đối chiến Đại Phong pháp sư, trận thứ hai Văn Nhân Bất Ngộ đối chiến Thiên Minh Bác.
Thiên Minh Bác chính là người chơi Diệp Phạn đụng phải ở đại sảnh chủ thành, đã từng đánh bại cô, tuy rằng lúc trước là có nguyên nhân khác, nhưng thua chính là thua.
Diệp Phạn nhìn thấy cái tên này, cũng sửng sốt một chút, lại không nghĩ rằng Văn Nhân Bất Ngộ xoa xoa mũi kiếm đứng lên, "Xem ra tôi không cần lo lắng rồi."
"Vì sao?" Diệp Phạn buột miệng thốt ra nói.
Văn Nhân Bất Ngộ đôi mắt đạm mạc nói, "Bởi vì Dạ Thần sẽ không để hắn có cơ hội lên sân khấu."
"Nhưng......" Chủ thành không cho phép người chơi giết hại lẫn nhau.
"Dạ Thần, nàng mới là thật sự lợi hại, đem nàng coi như NPC, mới là xem thường nàng." Văn Nhân Bất Ngộ ý vị thâm trường đáp.
Diệp Phạn trầm mặc một cái chớp mắt, "Cho nên......"
"Dạ Thần đến tột cùng đã làm gì với các người?" Diệp Phạn hồ nghi hỏi,
Văn Nhân Bất Ngộ có chút cứng họng, Diệp Phạn hiện đã có chút hiểu biết tính tình hắn, không tiếp tục hỏi.
Cuối cùng, giữa bầu không khí trầm mặc vang lên một câu,
"Nàng...... Đánh ta."
————
Văn Nhân Bất Ngộ cư nhiên bại bởi cầm sư Dạ Thần, một đạo tặc chỉ lấy khinh công cùng ẩn thân nổi danh.
Đã qua mấy ngày từ sau khi nghe câu kia, Diệp Phạn vẫn không thể tin nổi, cùng với đó là cảm giác hoang đường.
Thời gian thực mau tới, lần tỷ thí thứ hai, Giải Ngữ Trần nhẹ nhàng giải quyết đối thủ, đối thủ thua tức quá về đọc truyện trên wattpad chính chủ icedcoffee, nhẹ nhàng đến làm Diệp Phạn không có cách nào đem kiếm thuật sắc bén trên đài liên hệ với bộ dạng thường ngày, một lòng muốn giết Dạ Thần kia.
Quả nhiên là Giải Ngữ Trần tinh thần phân liệt.
Tới rồi trận thứ hai, lại đột nhiên thông báo tiểu đội Thiên Minh Bác bởi vì xúc phạm chủ thành, bị giết chết, đuổi khỏi chủ thành.
Chỉ cần Diệp Phạn thắng lần tỷ thí thứ ba, bọn họ liền có thể tiến vào cửa cuối cùng.
"Thiên Minh Bác đã xảy ra cái gì?" Diệp Phạn lẩm bẩm nói, lại thấy những người khác đều là bộ dáng không chút nào ngoài ý muốn.
Dạ Thần luôn luôn xuất quỷ nhập thần rốt cuộc xuất hiện, giải đáp nghi vấn, "Là chính bọn họ có nội chiến."
Diệp Phạn không cần nghĩ cũng biết Dạ Thần có nhúng tay trong đó, tùy tiện là có thể làm đối phương bị loại trừ, một chút cũng không liên lụy đến chính mình, Giải Ngữ Trần, Phi Ngôn còn có nhiều người chơi như vậy thua trong tay nàng, cũng không kỳ quái.
Diệp Phạn cũng không phải loại người tinh thần trọng nghĩa, cảm thấy Dạ Thần làm không đúng, nên đường đường chính chính chiến thắng đối phương.
Tỏng lòng chỉ hơi chút rối rắm liền buông, rốt cuộc bản thân còn phải tỷ thí, không có thời gian đi để ý người đã bị loại trừ.
Cẩm Vinh nhìn nàng, khẽ cười một chút, nếu Diệp Phạn không phải loại người này, như vậy bị loại trừ tự nhiên không chỉ có Thiên Minh Bác.
Đối thủ của Diệp Phạn thực lực rất mạnh, đẳng cấp cũng cao Diệp Phạn một mảng lớn, người chơi chung quanh kiếm đài đều sôi nổi thương cảm cho Phạn Ca, nhưng mà tiểu đội Diệp Phạn cũng không chút để ý, thái độ dị thường tự tin chút nào không đem đối thủ để vào mắt như vậy, làm cho người chơi nhịn không được cảm thấy thật là kỳ ba.
Nhưng mà kết quả tự nhiên là khiến các người chơi mở rộng tầm mắt.
Vượt cấp khiêu chiến thành công.
Hơn nữa phi thường xuất sắc, thậm chí một lần kíp nổ toàn trường.
Diệp Phạn thắng, tiểu đội thành công tiến vào cửa cuối cùng.