Đế vương trẻ tuổi một thân miện phục huyền sắc thêu kim văn (quần áo màu đen thêu chỉ vàng:/) đi vào trong miếu Huyền Nữ, nhìn chăm chú tượng Huyền Nữ trên đài sen, hắn không tới một mình, trong tay nắm giữ một miếng ngọc bội.
Hắn biết không có miếng ngọc bội này, Huyền Nữ chắc chắn sẽ không chấp nhận gặp hắn, cho dù hương khói cường thịnh, cho dù miếu thờ tu sửa có bao nhiêu tráng lệ huy hàng, nàng cũng sẽ không xuất hiện, cho dù là ở trong mộng.
Những âm dương đạo sĩ cao tăng hắn tìm đến cũng đều vô dụng, còn nói cái gì Huyền Nữ không tồn tại, chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Nếu không phải ám vệ hoàng gia lộ ra cái bí ẩn trăm năm này, hắn cũng sẽ không biết Huyền Nữ thân phận trước kia của Huyền Nữ.
Đến nỗi quá trình có được ngọc bội, hắn cũng không thèm để ý, chỉ nói một câu,
"Trẫm muốn gặp nàng."
Ngọc bội xanh biếc hơi lóe lên huỳnh quang, trong miếu Huyền Nữ, thân hình Cẩm Vinh chậm rãi xuất hiện, dung nhan vẫn như trước, chỉ là trong mắt hiện lên vẻ đạm bạc.
Chu Thừa Sí không kiềm chế được vui mừng mà nói, "Nàng rốt cuộc chịu xuất hiện."
Cẩm Vinh liếc hướng hắn, "Ngươi cầm ngọc bội, ta tự nhiên sẽ xuất hiện."
Chỉ là không nghĩ tới ngọc bội cuối cùng rơi xuống trong tay hắn, cũng tốt, giải quyết xong một lần này, đỡ phải phiền toái.
Chu Thừa Sí nhấp khẩn môi, nói: "Huyền Nữ, ta muốn nàng thực hiện nguyện vọng thứ ba."
Nghe được lời này, Cẩm Vinh thoáng nhìn thẳng vào hắn một chút, nói, "Ngươi nói đi."
Con ngươi trong mắt Chu Thừa Sí gắt gao nhìn Cẩm Vinh, "Ta muốn nàng bồi ta nhất sinh nhất thế."
"Nhất sinh nhất thế nhất song nhân".
"Ngàn kiếm ngàn tìm muôn ngàn khổ, một đời một kiếp một đôi người".
Thứ hắn muốn, đều phải có được, chỉ cần có được quyền lực, cho dù là tiên nhân trên trời, hắn cũng muốn lưu lại.
Cẩm Vinh quả quyết nói, "Không thể." Như là đang nói chuyện bình thường đơn giản nhất trên đời.
Chu Thừa Sí trong mắt thoáng hiện kinh hoảng cấp bách, ngữ khí cũng trở nên áp bách sắc bén lên, "Ta đã hứa nguyện."
"Nhưng ta không nói nhất định sẽ đáp ứng, lòng tham của ngươi quá lớn." Cẩm Vinh thở dài một hơi, quả nhiên vẫn là tiểu hài tử đáng yêu, lớn lên tâm tính cũng bị quyền lực thay đổi.
Vừa dứt lời, ngọc bội trong tay Chu Thừa Sí liền biến thành cát bụi, hắn muốn cầm lại như thế nào cũng không cầm được, mà Huyền Nữ nháy mắt đã biến mất, không dấu vết.
Hắn biết, hắn sẽ không còn được gặp lại nàng.
"Ngài là Huyền Nữ?"
"Vì sao bọn họ nhìn không thấy ngài?"
"Bởi vì ta không muốn bọn họ thấy."
"Vì sao?"
"Bởi vì thấy rồi sẽ có rất nhiều phiền toái, người này hứa nguyện người kia hứa nguyện, ta lại không muốn phổ độ chúng sinh."
_____
Đế vương dù sao cũng là đế vương, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, ái dục có sinh, nhưng cũng có tàn.
Không ai biết vì sao bệ hạ sau khi rời Miếu Huyền Nữ thất hồn lạc phách, ba ngày sau hạ lệnh hủy tất cả các Miếu Huyền Nữ cùng tượng thần khắp cả nước, đoạn tuyệt hương khói.
Hoàng mệnh, không ai dám bất tuân.
"Ngươi nói bệ hạ đây là làm sao vậy, nói đập là đập?" Quan viên nào đó ngầm nói.
Nay đã là triều đình tân quý, tâm phúc của hoàng đế, Lâm Trọng Ngôn nói, "Ngươi cẩn thận mồm miệng, nếu như bị bệ hạ biết, còn không lột da ngươi."
Người kia nghe vậy vẫy vẫy tay, "Ngươi đừng làm ta sợ, bệ hạ nhân từ, như thế nào sẽ việc nhỏ này mà muốn mệnh ta?"
Hắn nói cũng là thật lòng, vị tân đế này tính tình luôn luôn ôn hòa, hành động cũng không thô bạo, cho dù là trước khi kế vị, Ngu Vương phủ vẫn luôn cùng Cảnh Vương phủ đối nghịch, bệ hạ cũng là khoan dung xử lý.
"Trọng Ngôn, ngươi nói xem Miếu Huyền Nữ có phải là có chút tà môn hay không, gặp phải chuyện liên quan đến chỗ đó, bệ hạ liền biểu hiện không thích hợp, đầu tiên là phong cái gì quốc sư, sau lại làm dân gian cung phụng Huyền Nữ, kết quả chưa được một năm, lại nói muốn đập sạch miếu thờ khắp nơi."
Lâm Trọng Ngôn liếc mắt nhìn hắn, "Chỉ là mấy tòa miếu, vài tôn tượng đá, làm sao có thể nhìn ra tâm tư thánh thượng."
"Ngươi nói đến cũng phải, tử bất ngữ quái lực loạn quỷ thần." Lâm Trọng Ngôn đồng liêu suy tư một chút nói,
Một câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ: "Tử bất ngữ, quái lực, bột loạn, thần quỷ" (Khổng Tử không nói những chuyện kỳ dị, bạo lực, bạo loạn, quỷ thần)
"Không nói nữa, vẫn là làm cho tốt chuyện bệ hạ giao đi đã."
Lâm Trọng Ngôn phụng hoàng mệnh, hủy sạch miếu thờ, hoàng mệnh không thể không tuân, nhưng cũng không thể khinh nhờn thần linh, Lâm Trọng Ngôn ở trong lòng chỉ biết tỏ lòng hối lỗi, rồi dẫn đầu đẩy cửa Miếu Huyền Nữ Bành thành bước vào.
Cũng không hiểu sao Bành thành xa xôi lại là nơi đầu tiên tiến hành phá bỏ.
Ánh mắt đầu tiên, liền thấy được Huyền Nữ trên đài hoa sen tươi cười.
Này, này không phải...... Lâm Trọng Ngôn trong lòng như nhấc lên sóng lớn,
Hắn tuyệt không quên đi lần tao ngộ trên Đông Hải, bạch y tiên nhân làm Côn Bằng hàng phục kia, lại giống y hệt tượng Huyền Nữ trước mặt hắn.
"Đại nhân, khi nào bắt đầu phá miếu?" Phó quan không nhịn được hỏi một câu.
Lâm Trọng Ngôn tâm tư trăm chuyển, chậm rãi nói một câu, "Hiện tại bắt đầu đi."
Hắn ra lệnh một tiếng, sai dịch liền bắt đầu tạp miếu, dỡ bảng hiệu, xé rách màn chướng, từng tảng lớn tường gạch, lớp ngói rơi xuống, bụi đất mù mịt, Lâm Trọng Ngôn lại gọi tới mấy thân tín, ngầm thì thầm vài câu.
Còn có mấy sai dịch muốn hủy tượng Huyền Nữ trên đài sen, bị Lâm Trọng Ngôn bắt lấy, "Vẫn là đem tượng thần đưa ra sau hủy rồi chôn đi, đến lúc đó còn phải bẩm báo với bệ hạ."
Nghe vậy, mấy sai dịch lĩnh mệnh, nâng tượng thần ra sau miếu.
Mà người Lâm Trọng Ngôn phân phó thì âm thầm trộm thay đổi tượng thần, dùng một tôn tượng chất liệu không sai biệt thay thế tiêu hủy, dù sao đập thành mảnh nhỏ cũng nhận không ra là tượng thờ ai.
Mà tôn tượng thật được chôn ở ngọn núi không xa miếu thờ.
Lâm Trọng Ngôn thở dài ở trong lòng, cãi lời hoàng mệnh bảo trì tôn tượng thần này, cũng coi như là báo đáp ân cứu mạng năm đó của Huyền Nữ.
"Đều hủy diệt rồi." Chu Thừa Sí trầm giọng nói, nghe không ra cảm xúc gì.
Lâm Trọng Ngôn nắm chặt tay trả lời, "Không để sót lại chút nào."
"Lui ra đi." Chu Thừa Sí phất phất tay, nhắm mắt lại.
Cho dù hủy sạch tượng phật của nàng, dỡ sạch miếu thờ, Huyền Nữ cũng không xuất hiện, Chu Thừa Sí rốt cuộc minh bạch, cho dù hắn làm ra chuyện gì đo nữa, nàng cũng sẽ không xuất hiện.
Nhiều năm sau, quân vương được người thán phục là minh quân tài đức sáng suốt, đến lúc lâm chung chỉ có thể bi thương cười dài, chung quy tiên phàm có khác.
Mà ở trên núi, đám người đi săn bỗng nhiên phát hiện một tôn tượng bị mưa gột rửa, giống như là phát sáng, lại như đang mỉm cười, bá tánh nghĩ thần minh có linh, liền cung cung kính kính lại đưa vào trong miếu.
"Là ngươi làm." Cẩm Vinh đứng ở xa nhìn cảnh này, qua sang đối Thổ Địa nói.
Thổ Địa cười ha ha, "Tương thờ của thượng tiên tổng không thể cứ chôn mãi ở trong đất, không thấy thiên nhật."
Hắn lại nói, "Phàm nhân ngu muội, không biết thượng tiên công đức, là thượng tiên khoan dung rộng lượng, không có trách tội."
Cẩm Vinh nhàn nhàn nói, "Bất quá là một pho tượng, cùng ta không có quan hệ gì."
Lập miếu thờ hương khói chính là bọn họ, muốn hủy miếu cũng là bọn họ, Cẩm Vinh trước nay không để ý, nói gì đến trách tội.
Cô không thèm để ý, nhưng có chút người lại không dám chậm trễ, tỷ như Thổ Địa, bằng không phàm nhân làm sao phát hiện được pho tượng vốn bị chôn sâu trên núi, cũng không thấy kiến bọ gặm cắn, bụi đất xâm nhiễm.
_____
Vài năm sau khi tân đế đăng cơ,
Lại là một đêm mưa khác,
Hai nữ tử hoảng loạn xuyên qua màn đêm u ám chạy vào trong tòa miếu, miếu hoang đặt ở nơi sơn dã, hẻo lánh, ít dấu chân người, mưa đến mờ mịt, miếu thờ ban đêm có vẻ phá lệ âm trầm đáng sợ, nhưng hai người không còn csach nào khác, phía sau còn có người đuổi theo các nàng.
Đành phải đẩy cửa vào tránh mưa trước.
"Cô cô, người xem, nơi này còn có một tôn tượng thần." Thiếu nữ nhỏ tuổi kinh hô.
Vị được xưng là cô cô kia nương theo ánh sáng nhìn lên, thật là có một tôn tượng thần ở nơi này, hơn nữa điêu khắc sinh động như thật, dáng vẻ muôn phương, đặt trong tòa phế miếu này có chút không hợp nhau.
Nàng cười ôn nhu an ủi chất nữ, "Có tượng thần ở đây, chính là có thần linh phù hộ, chúng ta không cần sợ hãi."
Thiếu nữ nghe vậy, lại nhìn nhìn thần tượng, vừa rồi bởi vì phá miếu hoang vắng âm trầm sinh ra sợ hãi đích xác tan đi không ít, ngược lại an tâm nhiều. Nàng lại hỏi cô cô, "Thần tiên thật sự sẽ phù hộ chúng ta sao?"
Nữ tử kìm nén bi thương trong lòng, miễn cưỡng cười nói, "Đương nhiên, con xem, chúng ta không phải đã trốn thoát sao?"
Hai người này, cho dù là cử chỉ hay là quần áo có chút chật vật trên người, trên lý thuyết đều là nữ nhân danh gia, không biết làm sao lại rơi xuống hoàn cảnh này.
Nữ tử kia là Liễu Phỉ, mà cô nương bên cạnh nàng là cháu gái Liễu Toàn Cơ, vốn là xuất thân Liễu gia giàu có ở Giang Thành, vốn là thiên kim tiểu thư áo cơm vô ưu, nhà cao cửa rộng.
Nhưng nửa tháng trước, vào đêm hội hoa đăng,
Liễu Toàn Cơ cùng người hầu vô tình đi lạc, một mình ở bên ngoài xoay sở nửa canh giờ mới được người đưa về, sau khi về đến nhà Liễu Toàn Cơ vui mừng không thôi, lại thấy phụ thân trầm mặt, sau đó vú già đem nàng khóa lại trong phòng.
Liễu phu nhân trộm tới gặp con gái, lau nước mắt nói cho nàng, tộc trưởng Liễu gia quyết định để nàng bệnh mà chết, cô nương ra ngoài không rõ tung tích, xử chết để bảo toàn thanh danh Liễu gia, phụ thân Liễu Toàn Cơ cũng đồng ý.
Liễu Toàn Cơ sau lại biết được mẫu thân "bệnh nặng", không thể đến thăm nàng, nàng liền biết bản thân không còn bao nhiêu thời gian.
Đang lúc Liễu Toàn Cơ chết tâm, là lúc cô cô Liễu Phỉ cứu nàng, Liễu Phỉ yêu thương cháu gái từ nhỏ, liền cái tên Toàn Cơ cũng là nàng đặt cho, càng không thể trơ mắt nhìn cháu gái hương tiêu ngọc vẫn.
Nhưng Liễu Phỉ chỉ là một nữ tử, vô pháp cãi lời quy củ trong tộc định ra, vì thế lấy cớ chính mình sắp tuyển tú, hy vọng trước mấy ngày vào cung có chất nữ làm bạn bên người.
Liễu Phỉ gánh chịu tương lai cả gia tộc trên vai, nàng khăng khăng như thế, người khác cũng không tiện nói gì, chỉ kéo dài mạng Liễu Toàn Cơ thêm một đoạn thời gian.
Liễu gia an bài xe ngựa đưa Liễu Phỉ đi kinh thành, Liễu Phỉ mang theo cháu gái Toàn Cơ, một tấc cũng không rời, nhưng lại phát hiện vú già bên người cố ý hạ độc trong trà của Toàn, Liễu Phỉ chỉ có thể thừa dịp đêm mưa, cố ý lệnh xe ngựa dừng giữa đường núi, xe ngựa đi trên đoạn đường dốc trượt bánh lăn xuống, Liễu Phỉ sớm có chuẩn bị đánh vỡ cửa xe, lôi kéo Liễu Toàn Cơ chạy trốn.
Một đường chạy trốn miếu hoang.
"Cô cô, người nói xem liệu ngạch nương (mẹ) có bị làm sao không?" Liễu Toàn Cơ nhịn không được hỏi.
"Con yên tâm, nương con là dâu trưởng Liễu gia, lại có ca ca con, sẽ không có việc gì." Liễu Phỉ an ủi cháu gái, so với chuyện này, nàng càng lo lắng tương lai hai người.
Trước không nói, người Liễu phủ phát hiện các nàng biến mất, rất nhanh sẽ đuổi theo, mà các nàng hai cô nương thân không có tiền bạc, không có chỗ nương tựa, không có hộ tịch, lại có thể chạy đi đâu.
Tuy con đường phía trước nhấp nhô, nhưng Liễu Phỉ một chút cũng không hối hận bản thân " cả gan làm càn ". Vì cái gọi là thanh danh mà hại chết cốt nhục chí thân, lại vì vinh hoa phú quý bán nàng đến địa phương ăn thịt người không nhả xương như hoàng cung.
Liễu gia một đám nam nhân mở miệng là đạo nghĩa, lại muốn dùng xương máu nữ nhân hi sinh đổi lấy vinh hoa..
Cho nên, nàng nói với cháu gái Toàn Cơ, "Con không sai, sai chính là thế đạo này."
Ngẫm lại, tiền triều, nữ tử còn có thể tự lập môn hộ, hòa li tái giá, sinh ở thế đạo này, là các nàng bất hạnh.
Liễu Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía tượng thần, hít sâu một hơi, quỳ xuống lễ bái, thần minh nếu thật sự có linh, thỉnh cứu các nàng một mạng quèn này.
Liễu Toàn Cơ cũng theo cô cô quỳ lạy thần tượng, hư vô mờ mịt nhìn tượng thần, Liễu Toàn Cơ cũng thật sự cầu nguyện có thể có kỳ tích xuất hiện.
Bởi vì trừ bỏ thần linh, sẽ không có người cứu các nàng.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền tiếng ồn ào, "Các nàng nhất định ở gần đây, không thể chạy xa, nghiêm túc lục soát."
Một đạo sấm sét hiện lên.