Ngày hôm sau, cô tỉnh lại trên chiếc giường quen thuộc, cảm giác thân thể không còn đau nhức như trước mà thoải mái hơn nhiều, cô vươn vai nở nụ cười tươi tắn chào đón ngày mới.
A Man cũng bê chậu nước bước vào hầu hạ cô xuống giường rửa mặt rồi tranh điểm.
- Tiểu thư, hôm nay trông người có khí sắc hơn trước rồi.
- Vậy sao.
A Man gật đầu vui vẻ, Xuân Hương cũng giúp cô trang điểm, làm tóc rồi mặc y phục.
- Tiểu thư, khuôn mặt người rất xinh đẹp, tại sao người phải che mặt lại.
- Ta quen rồi, có những thói quen quả thực cũng khó mà từ bỏ, đi thôi, đi thăm ngoại tổ phụ/mẫu thôi.
- Thực ra lão thái gia và lão phu nhân đã chờ người ở phòng ăn rồi, mọi người đã tụ họp đầy đủ chỉ chờ người thôi.
- Vậy sao, mau đi thôi nếu không sẽ để mọi người chờ lâu.
Đi đến đại sảnh, mọi người đều ân cần, chu đáo chăm sóc cho cô, khiến cô có chút ngượng ngùng, đến ngay cả cơm cũng không để cho cô phải động đũa.
- Mọi người sao vậy, không phải làm đến mức này đâu, con bị bệnh thôi mà, hôm nay đã khỏe rồi, mọi người nhìn xem.
Cô đứng dậy, xoay đi xoay lại trước mặt mọi người, nụ cười tươi tắn như chứng minh cho lời nói của mình, Thái Thanh nắm lấy tay cô nhấn cô ngồi xuống:
- Được rồi, được rồi, muội mới khỏi bệnh, đừng có chạy lung tung, mau ăn đi, toàn là đồ bổ bồi bổ cơ thể muội đó.
- Muội biết rồi, cảm ơn ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.
Cô cười vui vẻ rồi cùng mọi người hòa vào bữa cơm gia đình, tiếng cười nói vui vẻ không ngớt, nhưng chẳng ai nhắc đến chuyện tối hôm qua đã xảy ra, đến bữa dùng trà cô mới quỳ xuống, hành lễ khiến mọi người đều hoảng:
- Con làm gì thế, mau đứng dậy.
- Ngoại tổ phụ, con biết đêm qua là người xém tý nữa cầm đao vác sang quý phủ, nhưng người hạ độc sớm đã mất từ lâu, vốn dĩ không thể tra được, nếu mẫu thân biết chuyện chắc chắn sẽ dằn vặt bản thân, con xin mọi người đừng nói chuyện này cho mẫu thân con biết.
- Có gì con đứng lên đã, sức khỏe con yếu, có yêu cầu gì bọn ta đều chấp nhận, ta có thể đảm bảo con sẽ vui vẻ sống đến cuối đời của con, chuyện này ta hứa với con, chuyện gì ta cũng hứa với con, mau đứng dậy.
- Đúng đó, cháu gái mệnh khổ của ta, mau đứng dậy, nếu lúc đó ta cương quyết đưa con đi thì tốt rồi.
Tần lão thái gia cùng thúc thúc của cô đồng loạt bước tới, trên mặt thoáng vẻ u buồn, tuy Tần thúc thúc là cùng cha khác mẹ nhưng từ nhỏ với mẫu thân cô đã như tỷ muội ruột thịt, luôn luôn yêu chiều cháu gái mình, vì thúc thúc chỉ có 2 người con trai, không có con gái.
- Vậy chuyện con hồi phủ...
Câu hỏi lấp lửng của cô khiến Tần lão thái gia suýt nữa dâng máu não, nhưng rồi cũng thở dài mà lên tiếng:
- Phủ đương nhiên là phải hồi rồi, nếu như có thể ta muốn giữ con ở đây cho đến khi con xuất giá thì tốt biết mấy.
Cô ôm lấy Tần lão thái gia giọng nũng nịu:
- Vậy người có thể cho con mấy người bảo vệ con được mà, đội lốt người hầu tặng cho con đi, con nghe biểu tỷ nói người có mà.
Lời nói ấy khiến Tần lão bừng tỉnh, sao ông không nghĩ ra chuyện đó nhỉ, chỉ cần cài người của ông vào không phải là xong rồi sao, vừa bảo vệ cháu gái vừa có thể biết nội tình bên trong.
Nghĩ đến đây trong lòng ông một ngọn lửa phừng phừng bốc cháy:
- Con muốn có bao nhiêu, chục người đủ không hay ta cho con 20 người nhé.
- Gia gia, nhiều quá rồi.
- Không nhiều không nhiều, Xuân Hương và Đinh Hương đều biết võ công, lại rõ quy củ sẽ bảo vệ con, còn lại ta sẽ cho người âm thầm cài vào cho con, con có thể tha hồ dùng, con cứ quậy cho bên đó gà bay chó chạy, ở đây có bọn ta chống lưng cho con.
Mọi người không hiểu sao đều hồ hởi trước lời nói ấy, họ giống như đang lập quân đoàn bảo vệ bông hồng mỏng manh trong nhà kính.
Nhìn mọi người như vậy cô cũng bật cười, nụ cười khiến cho mọi người đều thoải mái hơn.
Cô về nhà được một tuần, mọi thứ đều yên ả, viện tử của cô cũng được chuyển tới Hoa Uyển viện, sát viện mẫu thân cô tiện bề chăm sóc.
Cô như thường lệ vẫn ngồi thảnh thơi, nghỉ ngơi trong viện thì A Man tức tối đi vào, khuôn mặt phồng mang trợn má giống như có ai chọc tức vậy.
- Có chuyện gì mà em lại tức tối vậy hả?
- Còn sao nữa chứ, vốn còn tưởng người sẽ được vui vẻ không có ai đến làm phiền, ai mà ngờ...
- Được rồi, được rồi.
Cô lắc đầu tỏ ý muốn A Man dừng lại, không được nói tiếp nữa, rồi sau đó nói nhỏ vào tay Xuân Hương điều gì đó rồi lại tiếp tục đọc sách và ăn bánh.
Một lúc sau, nhị phu nhân cùng Kim Liên và Kim Dung (con gái thứ 2 của bả) đi tới, trên tay còn mang một thứ đồ gì đó.
Vừa nhìn thấy cô, Ngu thị đã tỏ ý cười rồi tỏ vẻ dịu dàng đến bên cô:
- Tứ cô nương, ta biết Kim Liên là tỷ tỷ nhưng lại đánh con là sai, cũng vì bọn a hoàn mồm mép khiến 2 tỷ muội con sứt mẻ tình cảm.
Nói đoạn Ngu thị gật đầu tỏ ý muốn Kim Liên đi tới, Kim Liên cũng đã trầm lặng hơn, trên tay bê khay y phục bước đến trước mặt cô, khuôn mặt tỏ ra rất chân thành:
- Tứ muội, thời gian qua là ta lầm đường lạc lối, bộ y phục này là ta đặt ở tiệm may, may riêng để tạ lỗi với muội.
Mong muội nhận lấy, tỷ muội chúng ta làm lành, được không?
Cô lắc đầu, sai người nhận lấy y phục, cũng đáp lại ý muốn của ả:
- Tỷ không cần phải làm vậy đâu, muội cũng đã quên rồi, dù sao tỷ cũng bị a hoàn nói lời mê muội mới làm vậy.
Muội không trách tỷ, tỷ cũng đã bị phụ thân phạt rồi, mới từ xa về tỷ nghỉ ngơi trước cho hồi sức, mấy ngày nữa là đại thọ của tổ mẫu và Tần lão phu nhân, chúng ta đều không được sơ xuất.
- Y phục này ta chuẩn bị riêng cho tỷ muội chúng ta, mội người đều có 1 bộ, năm nay muội xuất hiện phải để lại trong lòng người khác ấn tượng sâu sắc
- Muội nhớ rồi, cảm ơn tam tỷ đã quan tâm, hôm đó chắc chắn ta sẽ mặc bộ y phục này..